Qua ngày thứ hai đầu tuần đi học, Minh chở mình đi ăn sáng, đưa mình đi đến trường. Lên đến lớp mấy đứa bạn bu lại hỏi thăm sức khỏe, cũng may mà nhờ có Minh dặn dò với chăm sóc nên mình khỏi bệnh nhanh lắm.
Hôm nay chào cờ, trường mình có hoạt động rung chuông vàng chủ đề là Lịch sử Việt Nam, mình được các bạn tin cậy nên bầu cho mình tham gia luôn, với lại mình cũng giỏi môn Lịch sử lắm. Kì này mình phải đem về danh dự cho lớp 12A2 mới được, để cho mọi người biết 12A2 cũng không thua kém gì lớp chuyên 12A1.
Đến giờ xuống sân, mình đi ngang qua lớp Minh thì chẳng thấy bạn đâu hết. Chắc là đi xuống tổng kết điểm cho tuần trước rồi, không để mất thời gian mình phi xuống sân ngay, không ngoài dự đoán mình thấy bạn đang đứng trên bục vẫy vẫy tay với mình. Mình vờ không thèm quan tâm bơ bạn đi luôn, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt bạn lúc đó buồn cười lắm.
Sinh hoạt vài nội dung liên quan đến trường xong thì đã đến lúc rung chuông, trường mình có mười lăm lớp, mười lăm cái ghế được xếp trên bục. Thầy cô phụ trách sẽ dùng máy chiếu hoặc là đọc ngày tháng năm nào đó, bọn mình sẽ ghi vô bảng con tại thời điểm đó đã có sự kiện gì diễn ra.
Đơn giản như thế mình không hạng nhất thì cũng uổng.
Mình đại diện lớp bước lên đầy kiêu hãnh, bọn bạn ở dưới hú hét:
"Ánh Tuyết 12A2, lớp phó 12A2!"
Ngại thật đấy nhưng cũng vui làm sao, tất cả các lớp đã chuẩn bị xong, riêng ghế lớp 12A1 mình chưa thấy ai lên ngồi. Đang tò mò ai đại diện lớp chuyên lên thi đấu thì Minh từ đâu ra kéo ghế lại gần mình rồi ngồi xuống, bạn còn nhướng mày khiêu khích mình.
Minh đại diện lớp thi đấu á?
Chưa hết sốc thì bạn đã sát lại thì thầm với mình:
"Nghe nói lớp phó 12A2 giỏi Sử lắm ha, nay phải tận mắt chứng kiến mới được."
Cái này là đang nói đểu mình đây mà, mình chề môi:
"Không phải là nghe nói đâu mà là sự thật đó bạn Vũ Minh à!"
Bạn nghe mình nói xong thì ôm bụng phì cười, cứ cười đi, dù có là bạn gái của mình thì Huỳnh Lê Ánh Tuyết này cũng không nhân nhượng đâu.
Thi đấu với nhau một lúc lâu thì chỉ còn mỗi mình và tên bạn trai siêu nhân. Bầu không khí bây giờ náo nhiệt hơn bao giờ hết, một bên cổ vũ mình, bên còn lại thì cổ vũ Minh. Đến cả thầy cô phụ trách cũng phải dừng lại vài phút trêu chọc hai đứa mình:
"Bây giờ chỉ còn lại cặp đôi đang hot nhất trường, liệu hai cái đứa này có vì tình mà nhường nhau không, các em chờ xem nhé!"
Tình là tình, không liên quan đến nhường ở đây đâu thầy cô ơi! Mình ngượng đỏ chín hết cả mặt còn bạn thì để tay lên đùi, chóng cằm nhìn mình không chớp mắt.
Nhìn nhiệt tình như vậy mình cũng không nhường, mình đưa lưỡi lêu lêu bạn, Minh cũng không vừa, bạn chỉ nhếch mép cười khinh một cái nhưng nụ cười đó đánh thẳng vào cái tính cách hiếu thắng của mình.
Câu hỏi cuối cùng đã được đưa ra, lần này mình hơi chững lại một chút.
Chết rồi...
Đáp án là gì bây giờ?
Mình quay sang nhìn Minh, thấy bạn đã viết đáp án từ lúc nào. Mình bí rồi, câu này mình không biết làm! Minh bất chợt quay sang nhìn mình, mình giật mình tránh đi ngay, mình thoáng liếc thì thấy bạn đang lau đáp án trên bảng, hình như là sửa lại.
Thời gian gấp rút không nghĩ được gì mình ghi đại đáp án vào bảng, chưa kịp giơ lên thì đã có giọng nói trầm ấm, bình thản lên tiếng:
"Thưa thầy, em đầu hàng."
Người đó không ai khác là Minh, bạn giơ bảng trống không lên cho mọi người nhìn thấy:
"Em không biết câu này."
Lời bạn vừa dứt xong ở dưới sân ai ai cũng ồ lên tiếc nuối, thầy cô cũng khá bất ngờ, mình cũng không ngờ đến việc này. Minh bỏ bảng xuống đất, bạn đứng dậy lấy khăn lau tay rồi nhìn qua mình mỉm cười.
Nụ cười đó có nghĩa là gì?
Minh đầu hàng đồng nghĩa hạng nhất đang ở trong tay của mình, tuy có được chiến thắng nhưng mình không thấy vui chút nào, hồi nãy Minh đã ghi đáp án nhưng lại nhanh chóng lau đi mất, không nghi ngờ gì nữa rõ ràng là Minh đã nhường mình. Đúng như thầy nói rồi, Minh là đang vì tình mà nhường mình, mình không phục!
Thế là thầy tuyên bố giải nhất thuộc về mình, phần thưởng là năm trăm ngàn tiền mặt, lớp được cộng thêm điểm thi đua và được miễn lao động tập thể. Nghe xong lớp mình ở dưới hú hét đầy sung sướng, chỉ là một hoạt động sinh hoạt dưới cờ thôi mà có cần phải hào nhoáng như vậy không?
Sinh hoạt chào cờ xong lớp mình lên đó học thêm một tiết thì ra chơi, mình đang không có tâm trạng ăn mừng chiến thắng nên chuông vừa reo mình đã đi qua lớp 12A1 ngay lập tức, mình đứng ở ngoài cửa hỏi:
"Vũ Minh có trong lớp không các bạn?"
Lớp Minh thấy mình sang thì trông có vẻ háo hức lắm, chẳng có vẻ giận vì mình tước đi phần thưởng mà đáng lẽ Minh phải có. Các bạn nữ còn thân thiện kéo mình đi vào lớp, rủ mình ăn vặt chung này nọ, nhưng quay lại chủ đề chính: Minh không có trong lớp.
Một bạn nữ nói với mình chuông vừa reo, Minh đã cầm sổ gấp gáp chạy ra ngoài hình như là đi xuống phòng họp. Mình cảm ơn bạn rồi cũng xin phép ra ngoài, chạy xuống dưới đó tìm Minh. Vừa bước xuống cầu thang được mấy bước thì mình đã thấy Minh đang đi lên, bạn còn chưa kịp hỏi gì thì mình đã cầm tay bạn kéo đi ra gốc phượng sau trường, mình chất vấn:
"Hồi nãy Minh nhường mình đúng không?"
Bạn ngơ ngác hỏi lại:
"Nhường Tuyết cái gì?"
"Đừng giả ngu nữa, hồi nãy mình thấy Minh ghi đáp án rồi nhưng tự nhiên lau đi. Không nhường mình thì đó là cái gì?"
"..."
Bạn im lặng đưa tay lên gãi đầu rồi ngước gương mặt ngây thơ, điềm nhiên đáp lại:
"Vụ rung chuông hả, mình đâu có nhường. Mình có ghi đáp án thật nhưng không chắc chắn nên lau đi, chẳng lẽ vậy là sai hả?"
Ngàn vạn lần mình không tin bất kì lời nói nào của Minh ngay lúc này, nói câu nào thì bạn phản bác lại câu đó. Mình tức đỏ mặt còn bạn thì vén tóc mình lên tai rồi cười tươi:
"Ánh Tuyết của mình giỏi thật đó, mình thấy tự hào ghê."
"Nói khùng, tự hào cái gì mà tự hào?"
Minh nhéo má mình, bạn giải thích:
"Thì có bạn gái giỏi giang xinh đẹp như vậy, không tự hào chẳng lẽ xấu hổ hả?"
Eo ơi! Nghe bạn nói mà da gà da vịt mình nổi lên đều đều, chưa kịp khen bạn nịnh nọt giỏi thì bạn đã nắm tay mình kéo đi vào trong. Vừa đi bạn vừa trách móc hăm dọa mình:
"Tuyết chưa uống sữa phải không? Lớp của Tuyết mới được cộng điểm thi đua thì liệu hồn đừng có chọc mình giận, mình trừ sạch hết đấy."
Mình chề môi lên giọng với bạn:
"Ghê vậy sao, Minh mà trừ thì người ta sẽ nghĩ Minh đang ghen tị với mình, không chỉ vậy thầy cô cũng sẽ nghĩ Minh đang lạm quyền làm khó người khác. Ngon trừ thử xem!"
Bạn đang đi thì bất chợt khựng lại, bạn lấy cuốn sổ trên tay đập vào đầu mình một cái nhẹ rồi nhếch mép cười:
"Ai dạy Tuyết cái thói trả treo này vậy? Thằng Hào hả?"
Mình cay cú xoa lên chỗ bạn đánh, con người này mới nói có chút xíu mà đã dùng bạo lực rồi. Có khi nào sau này cưới về bạn bạo hành mình luôn không? Mình lẩm nhẩm trong miệng:
"Thằng Hào, thằng Hào tối ngày..."
Minh nghe thấy, bạn nhíu hai mắt lại:
"Sao? Mình đoán đúng hả?"
"Đồ điên, không thèm nói chuyện với Minh nữa!"
Mình đẩy bạn sang một bên rồi đi ngang qua, Minh cũng không giữ mình lại. Mình lên trên lớp bực bội lấy sách ra đọc, chữ không vào não mình được, thế là mình gục mặt xuống bàn suy nghĩ một chút. Minh đúng thật là quá đáng, tối ngày ghen quá hóa khùng, hồi mới quen đâu có như vậy. Lúc đó bạn dịu dàng ngọt ngào lắm, bây giờ thì toàn bắt nạt mình thôi.
Hay là Minh chán mình rồi?
Mình hoảng quá ngẩng đầu lên, có khi nào Minh chán mình nhưng không dám nói ra, bạn sợ mình buồn hay sao? Vậy mà lúc đầu còn thề non hẹn biển, nói mình thế nào thì vẫn thích này nọ. Đúng thật cũng chỉ là lời nói, Trần Lâm Vũ Minh là đồ tồi!
Thế là vào tiết học mình không thể tập trung được, trong đầu cứ toàn hình ảnh của bạn thôi. Không được rồi, như vậy thật sự không ổn một chút nào! Đến giờ ra về, bình thường bạn hay đứng trước hành lang lớp mình đợi mình lắm nhưng hôm nay thì không thấy đâu, mình bước xuống sân trường thì đang thấy bạn đang ngồi ghế đá cười cười nói nói với một bạn nữ khác. À, ra là đang "bận" chuyện đại sự này nên không đợi mình cũng phải thôi, lòng mình lúc đó quặn thắt lại, tâm trạng vừa tức vừa buồn, mắt có hơi ướt ướt, mình nắm chặt tay cắn răng kìm nén cảm xúc bước nhanh qua bạn luôn. Minh thấy mình, bạn đứng dậy vội vàng giữ lấy cổ tay mình, bạn hỏi:
"Ánh Tuyết, còn giận mình hả?"
Mình quay sang nhìn bạn rồi nhìn bạn nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, mình hít lấy một hơi bình thản bảo không giận. Minh nheo mắt, bạn quay sang chào tạm biệt bạn nữ kia rồi xin phép đưa mình về nhưng mình không chịu,:
"Không cần đâu, nay mình về với bạn."
Nói xong mình giật tay lại rồi chạy thẳng ra cổng trường, lúc này mình khóc rồi, khóc không dừng lại được. Vừa đi mình vừa lau vội đi nước mắt, đi chưa được bao lâu từ đằng sau có một bàn tay đặt lên vai mình, xoay người mình lại. Người đó là Minh, bạn định nói gì đó nhưng thấy mình trong bộ dạng này thì sững người, hoảng hốt:
"Tuyết...Tuyết sao vậy? Ai làm Tuyết khóc, nói với mình đi, mình đi xử lý nó!"
Mình đã định ngưng khóc rồi nhưng tính mít ướt bỗng nổi lên, mình đẩy bạn ra nhưng Minh cứ kéo mình vào lòng, một tay đặt lên xoa đầu mình, tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên lưng mình, bạn dịu dàng an ủi:
"Mình làm Tuyết khóc hả, mình xin lỗi, mình xin lỗi Ánh Tuyết mà. Lúc ra chơi mình chỉ muốn chọc Tuyết thôi, với lại...với lại..."
Bạn lắp ba lắp bắp, mình càng khóc to hơn, mình nấc lên nấc xuống hỏi bạn:
"Minh...hức...Minh chán mình rồi hả?"
Minh lắc đầu lia lịa, bạn lớn tiếng:
"Không có chán, không có chán Tuyết mà. Ai nói cho Tuyết hả, ai bắt nạt Tuyết phải không?"
Giờ mình nói ra là bạn thì không biết phản ứng của bạn ra sao ha, mình nghe câu không chán từ Minh thì cảm thấy an tâm hơn, mình ngước lên nhìn bạn:
"Hồi nãy...là ai vậy?"
Minh im lặng suy nghĩ, hình như bạn vẫn chưa hiểu câu hỏi của mình, hay là bạn đang nghĩ kế để qua mặt mình? Mình không có đủ kiên nhẫn, gằn giọng hỏi một lần nữa:
"Bạn nữ lúc nãy là ai vậy hả?"
Bạn nhận ra rồi, Minh ngơ ngác nhìn mình rồi giải thích:
"À, nhỏ hồi nãy hả, là em họ mình."
Em họ cái gì đây, sao mình không bao giờ nghe bạn nhắc đến. Mình ngờ vực nhìn bạn, Minh bất chợt đưa tay lên trời, giọng bạn nghiêm túc:
"Mình thề, mình mà lừa dối Huỳnh Lê Ánh Tuyết thì đi ra đường xe đụng..."
Mình không cho bạn nói hết câu liền lấy tay bịt miệng bạn lại, lời thề đáng sợ lắm nên mình không muốn Minh nói vậy đâu. Minh gỡ tay mình ra, bạn xoa mặt mình, hai ngón cái vuốt qua khóe mắt mình:
"Mình không bao giờ chán Tuyết đâu nên Tuyết đừng nghe ai nói cũng đừng nghĩ như vậy nữa, mình yêu Tuyết còn không hết."
Nghe bạn nói mấy lời đường mật này cũng vui tai, mình gật đầu tạm chấp nhận tha lỗi cho bạn rồi hỏi:
"Yêu như nào?"
Minh sáng mắt, bạn lập tức đáp:
"Yêu đến mức muốn Tuyết chỉ là của riêng mình thôi."
Mình không nhịn được liền cười, tiện tay đánh nhẹ vào ngực bạn một cái:
"Xạo ke!"
Thấy tâm trạng mình tốt lên, Minh vui lắm, bất chợt bạn nắm lấy tay mình đặt ngay vào ngực trái của bạn, Minh nhìn mình trìu mến và giọng bạn hạ xuống thật trầm:
"Nếu bất cứ lời nào của mình dành cho Tuyết có phần giả dối thì trái tim mình sẽ ngừng đập ngay!"