Editor: Alice
Đường xuống núi có vẻ nhanh hơn một chút.
Mạnh Vãn mệt đến mức chân nặng trịch như đeo chì, bụng đói cồn cào không muốn nhúc nhích.
Dưới núi có rất nhiều quán cơm nhỏ, hai người vào một quán gần nhất, Mạnh Vãn khó nhọc ngồi xuống ghế.
Lục Triều Thanh đi ra từ toilet đã rửa mặt sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái y như trước lúc leo núi.
Mạnh Vãn hừ lạnh, xem ra anh miễn cưỡng có một ưu điểm đó là không cần tập thể dục vẫn có sức khỏe tốt.
"Muốn ăn gì?" Lục Triều Thanh ngồi xuống cạnh cô, lật quyển thực đơn dày cộp.
Mạnh Vãn chọn hai món mình thích, gọi thêm một bát canh, Lục Triều Thanh cũng đói nên gọi thêm hai món mặn nữa.
Lúc nhân viên phục vụ đến lấy menu đi, Lục Triều Thanh nhìn cô gái đang co quắp ở ghế, hỏi: "Em không đi rửa mặt à?"
Mạnh Vãn nhíu mày: "Mặt em bẩn lắm à?"
Tốt xấu gì anh cũng biết điều một chút nên lắc đầu.
Mạnh Vãn lườm anh một cái, cố gắng đứng dậy, cầm khăn mặt rồi lê thân xác mệt mỏi vào toilet. Cô chỉ rửa mặt qua, không trang điểm nữa. Hẹn hò với người máy thì trang điểm cho ai ngắm? Dù sao anh ta cũng là một khúc gỗ di động.
Mạnh Vãn vừa rửa mặt xong nên trán căng bóng hơi ướt, khuôn mặt lúc không trang điểm trông vô cùng thanh thoát, hai má ửng hồng, bờ môi căng mọng như quả anh đào.
Lục Triều Thanh phát hiện ra mình thích nhìn mặt cô lúc không trang điểm hơn. . truyện tiên hiệp hay
"Em vẫn chưa trả lời anh, trừ cơ bụng ra còn có yêu cầu gì nữa đối với bạn trai." Cuối cùng giáo sư vật lý mới ý thức được mình đang theo đuổi người ta.
Mạnh Vãn uống một ngụm trà, liếc anh một cái, hai tay chống cằm ngắm phong cảnh ngoài cửa kính: "Trừ hình thức bên ngoài, em hy vọng bạn trai của mình dịu dàng quan tâm em, có thể biết em muốn gì và thực hiện điều em muốn, sẽ nói yêu em và chọc em cười mỗi lúc tức giận. Đúng rồi, anh ấy còn phải nghe lời em, không cho phép cãi lại em, cũng không bắt em làm điều em không thích."
Lục Triều Thanh rơi vào trầm tư.
Dịu dàng quan tâm từng li từng tí, dỗ ngon dỗ ngọt, mù quáng nghe lời...
Yêu cầu của cô ấy có phải hơi nhiều không, ba cái đầu anh còn có thể học dần, nhưng còn mù quáng nghe lời á?
"Ví dụ anh biết em làm sai rồi nhưng vẫn không được bắt em sửa hả?" Lục Triều Thanh hỏi.
Mạnh Vãn hừ lạnh: "Phải biết nhìn sắc mặt của em chứ, nếu em vui thì cái gì cũng đồng ý, nhưng tâm trạng em đang tệ mà cứ lải nhải bên tai thì đừng trách em ác."
Lục Triều Thanh lại im lặng.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Tay nghề của đầu bếp trong tiệm này cũng không tệ. Mạnh Vãn ăn đến đã đời, chỉ là căng da bụng lại trùng da mắt, cô chả muốn động đậy nữa. Nhưng đi từ đây đến chỗ đỗ xe cũng mất ít nhất hai mươi phút.
"Anh đi lấy xe đi rồi quay lại đón em cũng được." Tính tiền xong Mạnh Vãn nói với Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh gật đầu không chút do dự.
Anh đi rồi, Mạnh Vãn ngồi ngồi chờ ghế sô pha sát cửa sổ trong quán, cô có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa quế bay trong không khí, làn gió man mát thổi nhẹ nhàng như chiếc lông vũ ve vuốt da mặt. Mạnh Vãn thoải mái ngồi nghịch điện thoại, nửa tiếng thấm thoắt trôi đi. Cô nhận được điện thoại của Lục Triều Thanh mới nhìn ra cửa sổ, quả nhiên một chiếc xe BMW mới tinh đã đỗ ở đó từ lúc nào.
Mạnh Vãn nhấc hai chân mỏi nhừ đứng dậy. Trước khi đi cô cứ nghĩ là một buổi hẹn hò nên cố ý mặc váy, ai ngờ đến nơi lại bị Lục Triều Thanh lôi kéo bò lên núi những ba tiếng? Mạnh Vãn không hẳn là trạch nữ, nhưng cô cũng thuộc tuýp người thành phố ít vận động, hôm nay tự dưng bị Lục Triêu Thanh lôi đi leo núi lâu như thế không mệt mới là lạ.
Lục Triều Thanh lái xe rất chậm rãi an toàn nên Mạnh Vãn chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi
Lục Triều Thanh chỉ tập trung lái xe, chỉ lúc nào dừng đèn đỏ mới quay sang nhìn Mạnh Vãn. Cô ngả ghế xuống thấp nhất, đầu ngoẹo về một bên. Tóc mái hơi rối, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, đôi môi căng mọng hơi hé mở. Bộ dáng của cô lúc này không chỉ dùng từ đẹp để hình dung nữa., Lục Triều Thanh chăm chú nhìn môi cô, trong cơ thể dâng chợt dâng lên khát vọng xa lạ.
Anh cứ nhìn đế ngẩn người, đến khi xe phía sau bấm còi thúc giục mới ngẩng đầu lên, đèn xanh rồi.
Anh tiếp tục tập trung lái xe.
Hơn ba giờ chiều, xe tiến vào hầm để xe của chung cư. Lục Triều Thanh tháo dây an toàn rồi nhìn Mạnh Vãn vẫn còn ngủ say bên cạnh. Anh đang định đánh thức thì nhớ đến lời của cô lúc ở quán cơm. Cô hy vọng bạn trai mình có thể quan tâm, biết cô muốn gì và thực hiện nó.
Anh nghĩ yêu cầu duy nhất của cô bây giờ là ngủ một giấc thật ngon.
Lục Triều Thanh xuống xe rồi vòng sang mở cửa ghế phụ. Cô gái vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng, không hề bị tiếng động đánh thức. Lục Triều Thanh lưỡng lự một lát rồi mới cúi người giúp cô tháo dây an toàn, sau đó anh đặt một tay sau lưng Mạnh Vãn, tay còn lại đỡ dưới chân cô.
Ngay khi Lục Triều Thanh chuẩn bị dùng sức bế cô lên, Mạnh Vãn tỉnh lại. Đầu cô lúc này lệch sang một bên, vừa quay đầu lại liền cảm thấy môi mình va phải cái gì đó. Mạnh Vãn nghi hoặc mở to mắt, khuôn mặc của Lục Triều Thanh gần trong gang tấc, môi cô còn dán lấy môi anh. Anh đứng im bất động, lông mi dài chớp chớp hai lần.
Tình huống này là sao!
"Anh làm cái gì đấy?" Ý thức được tư thế mờ ám của họ hiện giờ, cô đỏ bừng mặt. Cái người máy chết tiệt này có cần biểu lộ rõ ràng thế không?
Lục Triều Thanh kịp thời lấy lại trí trí buông cô ra, vội vàng giải thích: "Anh thấy em ngủ ngon quá nên không muốn đánh thức, đang định bế em lên."
Mạnh Vãn lau miệng, quay đi cầm túi che dấu gương mặt đỏ bừng, theo phản xạ đáp lại: "Ai cần anh bế? Ai cần anh không đánh thức em?" Nói xong, cô cúi đầu mở cửa xe đi ra ngoài.
Lục Triêu Thanh vội vàng đóng cửa khóa xe lại, quay ra đã thấy cô đi xa rồi.
Lục Triều Thanh đuổi theo, nhìn mặt cô đỏ bừng thanh minh: "Là em nói muốn bạn trai dịu dàng chăm sóc đấy nhé."
Mạnh Vãn nhìn về phía trước, nghiêm mặt lại: "Bạn trai có thể bế thoải mái, nhưng anh đâu phải bạn trai em."
Lục Triều Thanh không biết nên nói gì nữa.
Hai người cùng nhau vào thang máy, bầu không khí ngượng ngùng bao phủ.
"Xin lỗi, anh không nên tự tiện bế em khi chưa có sự cho phép." Lục Triêu Thanh nghĩ một hồi rồi chủ động nhận lỗi. Có lẽ cô không thích anh nên mới không muốn cho anh bế. Thêm nữa cô còn không cẩn thận hôn anh một cái, mặc dù do cô chủ động nhưng nếu anh không sán lại gần cô trước thì có lẽ sẽ không có màn hôn kia.
Mạnh Vãn cúi đầu nhìn điện thoại, lòng rối như tơ vò.
Thật ra cô đâu có giận gì đâu, muốn chọc tức anh vì anh quá ngốc. Đến giờ anh vẫn không nhận ra cô đã đồng ý, còn định chờ cô nói toạc ra chắc?
Vừa đến tầng mười sáu, Mạnh Vãn đi một mạch vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Lục Triều Thanh chôn chân ngoài cửa, anh hơi sốt ruột, không nhịn được nhớ lại dư vị nụ hôn vừa nãy.
Về đến nhà Lục Triều Thanh lại gửi cho Mạnh Vãn tin nhắn xin lỗi.
Mạnh Vãn không để ý tới anh.
Đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với tình huống này, cuối cùng hết cách đành phải xin sự trợ giúp của giáo sư Cao.
Thế là, hai giáo sư vật lý bắt đầu gọi điện wechat cho nhau.
Lục Triều Thanh: Tôi làm Mạnh Vãn giận rồi, giờ làm sao để cô ấy nguôi giận đây?
Giáo sư Cao đang ngồi chờ Lưu Niệm thử quần áo ở cửa hàng, hỏi: Sao cậu lại làm cô ấy giận?
Lục Triều Thanh giải thích ngắn gọn sự việc.
Cao giáo sư: Sao cậu liều thế, dám bế cô ấy á!
Lục Triều Thanh im lặng vài giây, nhắc nhở: Bây giờ tôi chỉ cần giải pháp thôi biết chưa.
Giáo sư cũng muốn giúp nhưng anh và Lưu Niệm còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cô bảo cái gì anh đều răm rắp nghe theo, làm gì có kinh nghiệm dỗ bạn gái cơ chứ.
"Anh nói chuyện với ai đấy?" Lưu Niệm đi ra từ phòng thử đồ, đang định cho bạn trai lác mắt một phen, ai ngờ thấy giáo sư Cao đang gọi điện thoại, mặt nhăn nhó như giải toán đố. Lưu Niệm nhướng mày lại gần thấy bạn trai vậy mà đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô mỉm cười, cố làm vẻ dịu dàng tốt tính hỏi.
Cao giáo sư nhìn bạn gái, trả lời trung thực: "Tiểu Lục đó mà, cậu ấy làm Mạnh Vãn giận rồi."
Trong đầu anh lúc này chỉ có rối rắm, căn bản không hề để ý bạn gái vừa thay một bộ váy rất xinh đẹp, đang chờ anh khen.
Lưu Niệm cười tươi nhưng trong bụng đang lặng lẽ mài dao, hỏi: "Thật vậy sao, vậy anh ta làm gì?"
Giáo sư Cao thuật lại lời của Lục Triều Thanh.
Lưu Niệm như nghĩ ra điều gì đó, tạm thời không để chuyện dạy dỗ bạn trai sang một bên. Cô giật điện thoại, trực tiếp hỏi: "Sao hai người lại đi cùng một xe?"
Lục Triều Thanh: "Cùng đi leo núi."
Hai con mắt Lưu Niệm tỏa sáng, cô nhìn giáo sư Cao đầy ẩn ý.
Giáo sư Cao đực mặt ra, có chuyện gì à?
Lưu Niệm tiếp tục thẩm vấn: "Tức là anh rủ Mạnh Vãn đi leo núi, cô ấy đồng ý luôn?"
Lục Triêu Thanh: "Đúng"
Lưu Niệm: "Hôm nay Vãn Vãn mặc đồ gì?"
Lục Triều Thanh gửi luôn một tấm hình đến, vì anh chụp bị lỗi nên Mạnh Vãn không cho anh chụp nữa, nhưng anh thì biết lý do mình chụp xấu nên nhân lúc cô không để ý lén chụp mấy bức. Vì chụp từ đằng sau nên chỉ thấy lưng cô, những vẫn có thể nhìn ra cô gái xinh đẹp mặc váy màu lam nhạt, còn đội mũ vành dễ thương, đúng kiểu ăn mặc khi đi hẹn hò.
Lưu Niệm nhịn không được cười, đóa hoa xinh đẹp Mạnh Vãn ấy thế mà đổ trước Lục Triều Thanh rồi!
Quả nhiên cô và Mạnh Vãn đều là những thiên thần cứu vớt mấy giáo sư vật lý khô khan này!
"Anh có bị đần không đấy. Mạnh Vãn đồng ý đi leo núi chính là đồng ý làm bạn gái anh rồi đó. Lúc bị anh bế cô ấy không hề giận đâu, là xấu hổ đó hiểu chưa. Anh còn ở đó xin lỗi cái gì, tranh thủ thời gian đi mua bó hoa đẹp vào, chờ cô ấy mở cửa ra thì quỳ xuống hỏi cô ấy có đồng ý làm bạn gái không. Nếu anh thực hiện đúng như thế thì Mạnh Vãn không đồng ý mới lạ!"
Lưu Niệm mặc kệ người bán hàng nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, thao thao bất tuyệt chỉ cho Lục Triều Thanh cách tán gái.
Lục Triều Thanh nhíu mày, cực kì nghi ngờ phán đoán của Lưu Niệm: "Cô chắc chắn?"
"Muốn tin hay không tùy anh!" Tên giáo sư ngốc nghếch kia còn dám nghi ngờ năng lực của cô, Lưu Niệm tức giận trả điện thoại cho bạn trai.
Giáo sư Cao vẫn còn mông lung như một trò đùa, đuổi theo hỏi Lưu Niệm: "Thật hay giả vậy, có đúng Mạnh Vãn đồng ý rồi không?"
Vừa đuổi được một tên ngốc, lại thêm một tên đại ngốc nữa làm phiền, Lưu Niệm tức giận nhéo vào ngực giáo sư Cao một cái, chỉ vào mình: "Được không?"
Chủ đề chuyển quá nhanh rồi, giáo sư Cao mờ mịt nhìn bạn gái.
Nhìn ánh mắt đờ đẫn của anh Lưu Niệm lại càng giận hơn, cô hậm hực quay lại phòng thử thay váy rồi ấn vào ngực giáo sư Cao: "Đi trả tiền!"
Anh ngoan ngoãn "ờ"một cái.
Lưu Niệm nhìn chằm chằm bạn trai, quyết định hôm nay không cho anh ngủ lại nhà mình nữa.
Ở chung cư Hương Chương, Lục Triều Thanh tua đi tua lại trong đầu lời của Lưu Niệm.
Mua hoa tặng Mạnh Vãn, cô ấy sẽ đồng ý làm bạn gái mình sao?
Lục Triêu Thanh càng nghĩ, cảm thấy không có chứng cứ để chứng minh cho cái suy nghĩ hoang đường này. Không sao, giáo sư vật lý không sợ làm thí nghiệm thất bại, thất bại là mẹ thành công mà.
Để điện thoại di động xuống, Lục Triều Thanh bỗng nhiên nhớ ra ở cạnh đại học Z có một cửa hàng hoa.
Anh lập tức đi mua.
Cuối tuần có khá nhiều sinh viên ra vào trước cổng trường, các cửa hàng gần đó đều có sinh viên, đương nhiên tiệm hoa cũng không ngoại lệ.
Lục Triều Thanh đi vào.
Chủ tiệm hoa là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, nở nụ cười thân thiện: "Chàng trai muốn mua hoa gì nào?"
Lục Triêu Thanh không quen cách gọi "chàng trai" này lắm nhưng mặt vẫn không biến sắc, hỏi: "Theo đuổi bạn gái nên mua hoa gì?"
Chủ tiệm hoa cười: "Vậy chắc chắn là hoa hồng rồi, chàng trai muốn mua nhiều hay ít?"
Lục Triều Thanh quan sát xung quanh, chỗ bán hoa hồng có rất nhiều loại khác nhau, anh chỉ ngay vào bó lớn nhất.
Chủ tiệm hoa: "Bó đó có 90 bông."
Lục Triều Thanh gật đầu.
Sau đó hình ảnh giáo sư Lục ôm bó hoa to tướng ra khỏi tiệm hoa thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Anh đi thẳng vê phía chung cư Hương Chương.
Vào thang máy, lên tầng mười sáu, một lần nữa anh đặt chân trước cửa nhà Mạnh Vãn.
Anh nhìn lại bó hoa một lần nữa mới hít một hơi sâu, nhấn chuông cửa.