Editor: Alice
Đúng sáu giờ năm mưới phút sáng, Lục Triều Thanh cầm đồ ăn sáng vừa mua từ đại học Z đến gõ cửa nhà Mạnh Vãn. Gõ vài cái không thấy ai mở cửa, anh lôi điện thoại ra nhắn tin cho cô.
Mạnh Vãn bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở quơ lấy điện thoại trên đầu giường: "Alo?"
Lục Triều Thanh cau mày: "Em vẫn đang ngủ?"
Mạnh Vãn nghe thấy giọng anh, nhìn giờ trên điện thoại, buồn bực nói: "Không phải bảy rưỡi mới xuất phát à?" Hằng ngày cô làm ở tiệm mì cũng rất vất vả đấy, đồng ý đi leo núi với anh vào bảy rưỡi sáng là đã nể mặt lắm rồi.
Lục Triều Thanh: "Bây giờ ăn sáng, ăn xong nghỉ ngơi vài phút rồi đi là vừa." Anh đã sớm lên kế hoạch đâu vào đấy.
Mạnh Vãn muốn phản bác, nhưng mà cô cũng để báo thức lúc bảy giờ rồi, giờ chỉ còn vài phút nữa là đến.
Cô cúp máy, mặc áo ngủ dài ra mở cửa.
Lục Triều Thanh mặc đồ thể thao màu trắng, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc dù là giáo sư nhưng lại có khí chất của sinh viên đại học.
Rất đẹp trai.
Nể giá trị nhan sắc và bữa sáng của Lục Triều Thanh, cô mới tạm tha thứ cho hành động gọi điện quấy rầy lúc sáng sớm hôm nay.
"Bảy rưỡi gặp." Mạnh Vãn nhận đồ ăn rồi đóng cửa lại. Bao giờ Lục Triều Thanh học được việc mời cô qua nhà anh chơi, lúc đó cô mới có qua có lại.
Lục Triêu Thanh cũng không nghĩ sẽ mời cô vào nhà mình. Anh ở nhà ăn sáng rồi nghỉ ngơi một lát. Đúng bảy rưỡi anh ra khỏi nhà khóa cửa lại, đeo ba lô chờ ở cửa nhà Mạnh Vãn. Anh còn nhớ vẻ mặt của cô lúc phải rời giường nên không vội gõ cửa luôn. Chờ đến khi cô muộn năm phút, anh mới gõ.
Anh không thích người trễ giờ.
Mạnh Vãn đang trang điểm dở, sáng nay cô đã làm mọi việc vô cùng cấp tốc, mười lăm phút để tắm rửa và đánh răng, mười phút ăn sáng. Có điều cô coi buổi leo núi hôm nay chính là hẹn hò nên đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp. Lúc Lục Triêu Thanh gõ cửa, Mạnh Vãn vừa tô son xong, cô đứng trước gương xuýt xoa một lúc rồi mới xách túi ra mở cửa.
Lục Triêu Thanh đang chuẩn bị gọi điện cho cô thì cửa phòng đột nhiên mở ra, anh không cao hứng lắm, ngẩng đầu.
Mạnh Vãn mỉm cười với anh: "Xin lỗi tôi ra muộn."
Lục Triều Thanh im lặng.
Năm mươi phút trước Mạnh Vãn vẫn còn là cô nàng tóc rối bù xù, hiện giờ như biến thành người khác. Cô mặc váy liền áo màu lam nhạt, dưới chân đeo đôi dày trắng muốt, đầu đội mũ vành màu lam có gắn dây lụa thắt thành hình con bướm. Khuôn mặt dưới mũ khi ngẩng lên còn đẹp hơn hoa lan, nụ cười và đôi mắt như tỏa sáng như sao trên trời, bờ môi...
Lục Triều Thanh còn chưa nhìn xong thì Mạnh Vãn bị anh nhìn đã bắt đầu luống cuống, mặc dù cô cố ý ăn mặc như vậy là để mong phản ứng đó của anh.
"Cầm lấy này." Mạnh Vãn đưa túi rác cho anh rồi quay người lại khóa cửa.
Lục Triều Thanh ngơ ngác cầm túi rác, lúc này Mạnh Vãn đưa lưng về phía anh, cô hơi cúi đầu để lộ ra vùng cổ trắng như tuyết.
Anh còn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, hình như hôm nay cô dùng nước hoa.
Lục Triều Thanh lúc này đã sớm quăng vấn đề trễ giờ ra phía sau đầu.
Từ đây đến chỗ leo núi mất khoảng bốn mươi phút đi xe, hai người đi thang máy xuống thẳng tầng hầm.
"Đi xe của anh hay của tôi?" Mạnh Vãn hỏi.
Lục Triêu Thanh: "Của tôi đi."
Hai người liền đi tới chiếc xe BMW mới toanh chẳng mấy khi dùng đến của Lục Triều Thanh.
Anh đặt ba lô ở ghế sau, lúc ngồi vào ghế lái, Mạnh Vãn đã thắt dây an toàn xong xuôi rồi.
"Anh thi bằng lái lúc nào vậy?" Mạnh Vãn đột nhiên có chút lo lắng về kĩ thuật lái xe của Lục Triều Thanh
Lục Triều Thanh: "Sau khi tốt nghiệp trung học."
Mạnh Vãn: "Lúc du học có hay đi xe không?"
Lục Triều Thanh gật đầu.
Giờ Mạnh Vãn mới tạm yên tâm.
Xe chạy ra khỏi khu chung cư, Lục Triều Thanh lái xe theo một trường phái chậm rãi, bị bao nhiêu là xe vượt qua.
Mạnh Vãn cảm thấy bà nội Lục lái có khi còn nhanh hơn.
Trên đường đi cô có than mấy lần, Lục Triều Thanh đều im lặng lắng nghe. Bảy giờ bốn mươi xuất phát, một tiếng sau mới bò được ra chỗ leo núi, tìm chỗ đỗ xe mất hai mươi phút, đến nơi cũng vừa tròn chín giờ sáng. Lần đi xe này đã làm hao mòn đi biết bao nhiêu nhẫn nại của Mạnh Vãn. Cô buồn bực xuống xe, mặc kệ Lục Triều Thanh tự mình đi trước
Lục Triều Thanh người cao chân dài, khóa xe xong nhanh chóng theo kịp cô.
Mạnh Vãn mặt hầm hầm.
Lục Triều Thanh hỏi nhỏ: "Giận à?"
Mạnh Vãn không muốn nói chuyện với anh.
Lục Triêu Thanh biết cô chê mình lái xe chậm, nhưng an toàn là trên hết mà. Anh không cho là mình có lỗi nên cũng không biết làm thế nào để Mạnh Vãn nguôi giận nữa.
Hai người liền yên lặng leo núi.
Lục Triều Thanh thực sự muốn leo núi nên đồ nghề đều mang đủ. Còn Mạnh Vãn đi ngắm cảnh là chính, nhìn thấy chỗ nào đẹp đều dừng lại chụp ảnh, hết chụp phong cảnh lại đến selfie. Bởi vậy nên nhiều lần Lục Triều Thanh leo được một quãng xa rồi nhìn lại chả thấy Mạnh Vãn đâu. Anh quay lại tìm mới biết cô vẫn đang bận quay chụp.
"Em đi leo núi hay đi chụp hình vậy?" Lần thứ n tìm Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh không nhịn được nữa hỏi.
Trên mặt anh viết rõ chữ mất kiên nhẫn, Mạnh Vãn cười, cố ý chọc giận: "Tới để chụp hình đó."
Lục Triều Thanh mím môi.
Mạnh Vãn liếc anh một cái, vừa tìm chỗ chụp ảnh vừa thờ ơ nói: "Anh đi một mình đi, tí nữa tôi tự đón xe về." Cô đã sớm dẹp bỏ ý định tìm được bầu không khí lãng mạn trong buổi leo núi này.
Lục Triều Thanh hơi tức giận, nhưng anh không biết mình giận vì Mạnh Vãn không tập trung leo núi, hay là vì thái độ hời hợt muốn đi mỗi người một ngả của cô.
"Em khát~" Giọng nũng nịu của con gái vang lên cách đó không xa, Lục Triều Thanh nghiêng đầu nhìn sang thì thấy một cặp đôi ở đó, cô gái kéo tay chàng trai, chàng trai cười nhéo mũi cô gái, sau đó lấy một chai nước khoáng từ ba lô đưa cho cô gái. Cô gái ngửa đầu uống mấy ngụm rồi nhân lúc đưa chai nước cho chàng trai liền kiễng chân hôn má chàng trai một cái.
Đôi tình nhân trẻ uống nước xong rồi nắm tay nhau chậm rãi leo núi, nhìn cứ như là đi du lịch ngắm cảnh không bằng.
Lục Triều Thanh tiếp tục nhìn ra xung quanh liền phát hiện những đôi tình nhân thường đi rất chậm. Còn mấy người tập trung leo núi đa số là độc thân, hoặc là mấy người đi theo nhóm.
Anh quan sát mấy cặp đôi kia một lúc mới nhận ra mình phạm phải sai lầm gì.
Tuy anh mời Mạnh Vãn đi leo núi nhưng mà mục đích chính không phải leo núi, chủ yếu là anh muốn được đi cùng cô.
Sau khi hiểu ra, anh quay đầu lại thì không thấy Mạnh Vãn đâu nữa. Anh đảo mắt khắp mới thấy cô ở phía xa đang đứng giữa hai chàng trai ngoại quốc, người đứng bên trái giơ máy lên selfie, cả ba cùng cười rất tươi, trông cứ như bạn bè thân thiết vậy.
Lục Triều Thanh bặm môi đi về phía họ.
Hai chàng trai ngoại quốc vô cùng hài lòng với tấm ảnh, trước khi đi, một người còn nhiệt tình mời Mạnh Vãn làm bạn đồng hành. Chắc bọn nó tưởng cô đi một mình đây mà.
Mạnh Vãn đang định từ chối thì thấy Lục Triều Thanh mang bình nước tới: "Có khát không?"
Mạnh Vãn nhìn anh, nhận lấy nước.
Chàng trai ngoại quốc cười hỏi cô: "Your boyfriend?"
Mạnh Vãn lắc đầu.
Lục Triều Thanh đứng cạnh cô, nhìn hai người nói: "i will be."
Hai chàng trai nước ngoài cười cười xem như đã hiểu sau đó đi mất.
Mạnh Vãn cười chế nhạo, quay ra cà khịa: "Không nhìn ra, giáo sư Lục còn là người tự tin đến ngông cuồng."
Lục Triều Thanh đưa ra luận cứ sắc bén: "Em nói thích đàn ông có cơ bụng mà."
Mạnh Vãn uống nước xong, hừ lạnh: "Đàn ông có cơ bụng thì đầy, chả nhẽ tôi phải thích tất cả?"
Lục Triêu Thanh nghiêm túc hỏi: "Trừ cơ bụng ra, em còn có yêu cầu gì đối với bạn trai tương lai?"
"Không biết." Mạnh Vãn trả anh chai nước khoáng, tiếp tục đi lên phía trước, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh ngầu lòi và bá đạo của Lục Triều Thanh lúc nói sẽ trở thành bạn trai cô. Rốt cuộc thì suốt buổi leo núi hôm nay, bây giờ cô mới thấy anh thuận mắt hơn một chút.
Lục Triều Thanh đi sát theo cô, không bận tâm đến việc leo núi nữa.
Mạnh Vãn thấy một chỗ chụp ảnh khá được.
Lục Triều Thanh không hổ danh là người có khả năng lĩnh hội cao, chìa tay với cô: "Tôi giúp em chụp." Những cặp đôi khác đều làm như vậy.
Mạnh Vãn chấp nhận cho người máy lấy lòng mình.
Cô đứng dưới tán cây ngân hạnh, chọn một gốc cây vững chãi, sau đó dựa lưng vào thân cây, tạo dáng ngửa đầu nhìn nắng, vui vẻ nhắm mắt lại: "Được rồi, chụp đi!"
Ánh nắng xuyên qua tán lá nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp của cô. Lục Triều Thanh cảm thấy cô như thế này đúng là dễ nhìn.
Anh ấn nút chụp liên tiếp mấy bức.
Mạnh Vãn chạy tới xem ảnh, cô vô cùng háo hức mở ảnh, kết quả thấy bức nào cô cũng phải béo lên hai mươi cân! Lục Triều Thanh cũng đứng sau lưng cô xem ảnh, anh nhíu mày không hiểu tại sao.
Trong cơn tức giận, cô đã xóa hết tất cả ảnh đi!
Lục Triều Thanh muốn chuộc lỗi, còn Mạnh Vãn lại bị anh hại cho không còn hứng thú chụp ảnh nữa, bắt đầu tập trung leo núi. Quan trọng là đường núi vừa chênh vênh vừa nhỏ hẹp, xung quanh cũng chả có chỗ nào ra hồn để chụp ảnh.
Mạnh Vãn vừa bò vừa nghỉ, từng bước leo lên bậc đá cao.
"Nghỉ một chút nhé." Thấy cô thở hồng hộc, Lục Triều Thanh quan tâm nói.
Mạnh Vãn hết lần này tới lần khác muốn đối đầu với anh nên vẫn ngoan cố bò tiếp.
Phía trước họ cũng có rất nhiều người, Lục Triêu Thanh ngẩng đầu nhìn một cái, lại thấy một đôi tình nhân đang tay trong tay, chàng trai kéo cô gái cùng bò.
Anh quay sang nhìn Mạnh Vãn, cô mệt tới mức mặt đỏ phừng phừng, trán và chóp mũi toàn là mồ hôi.
Anh do dự một lúc, rồi nắm lấy tay cô.
Mạnh Vãn hú hồn.
Lục Triều Thanh vượt lên trước, nói: "Làm thế này có thể tiết kiệm công sức hơn."
Mạnh Vãn theo phản xạ vung tay: "Không cần."
Lục Triêu Thanh đành phải buông lỏng tay ra.
Anh chẳng kiên trì chút nào hết, Mạnh Vãn lại mất hứng bò lên tiếp. Khó khăn leo lên một đoạn, bấy giờ cô mới chủ động nắm lấy tay Lục Triều Thanh từ phía sau. Anh vô ý nhìn qua, Mạnh Vãn trừng mắt: "Mượn lực một chút, không cho à?"
Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh của cô, nào dám nói không được?
Hai người cứ như vậy bò tiếp. Sau đó Mạnh Vãn cũng mệt hết hơi nên chẳng còn sức mà nắm tay nữa.
Lục Triều Thanh thử thăm dò, nắm lấy tay cô một lần nữa.
Lần này Mạnh Vãn không từ chối.
Cô mệt mỏi, cả người toàn là mồ hôi, tay cũng nóng ơi là nóng. Nhưng bàn tay to của anh lại cực kì mát.
Cứ như vậy, Lục Triều Thanh giống như đang dắt con lừa, dắt Mạnh Vãn từ từ leo lên đỉnh núi.
Ở trên này ánh nắng tuy vô cùng chói chang nhưng gió lại hiu hiu thổi. Từ đây có thể nhìn bao quát mọi cảnh vật, sông núi phía dưới đều được thu trọn vào tầm mắt.
Mạnh Vãn muốn chụp vài kiểu ảnh, định cầm điện thoại mới phát hiên ra tay mình vẫn đang ở trong tay Lục Triều Thanh.
Có nên phá vỡ bầu không khí không đây?
Cô có chút không nỡ.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên buông tay ra.
Trong lòng cô đang ngọt ngào liền biến thành thất vọng. Cô quay lại thấy Lục Triều Thanh móc điện thoại trong túi ra chuẩn bị chụp ảnh.
Mạnh Vãn:...
Anh ta nhất định không phải đàn ông!