Editor: Alice
Mạnh Vãn đang ngâm mình trong bồn tắm nên không nghe thấy tiếng đập cửa của Lục Triều Thanh.
Anh gõ cửa không được liền lấy điện thoại ra gọi.
Mạnh Vãn thò cánh tay dính đầy xà bông cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ba chữ "giáo sư Lục", cô hơi nhếch miêng, bắt máy: "Có việc gì?"
Lục Triều Thanh: "Mở cửa."
Nghe giọng anh không tốt đẹp gì, Mạnh Vãn hừ lạnh: "Tôi đang tắm, lát nữa còn muốn ngủ, có gì đợi tôi tỉnh thì nói."
Nói xong, Mạnh Vãn liền cúp điện thoại.
Lục Triều Thanh không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của cô lúc ngâm trong bồn tắm. Anh nhìn hoa hồng trong ngực mình, quay về nhà.
Vừa leo núi về nhưng Lục Triều Thanh chả buồn tắm giặt gì. Anh để bó hoa trên bàn rồi đi ngủ.
Li Hoa bò ra khỏi tổ, thò đầu ra phía sau cánh cửa, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào bó hoa trên bàn
Nửa giờ sau, Lục Triều Thanh vò tóc ra khỏi phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn phòng khách một cái, toàn thân như hóa đá.
Bó hoa hồng anh đặt ngay ngắn trên bàn bây giờ đang nằm dưới đất, cánh hoa rơi lả tả mỗi nơi một cái, kẻ đầu sỏ Li Hoa vẫn đang dùng móng vuốt cố khều khều mấy bông hoa nữa. Lục Triều Thanh cảm thấy khá ổn, anh bình tĩnh lại gần con mèo.
Tiểu Li Hoa nghe được tiếng bước chân quay đầu lại thấy anh liền chaỵ vụt về ổ, bỏ lại đống hoa hồng tơi tả.
Đáng thương thay cho anh, đạo cụ tỏ tình không những bị phá, mà kẻ phá lại là thú cưng chẳng mấy khi gần gũi mình.
Lục Triều Thanh thở dài, cầm chổi quét dọn bãi chiến trường.
Đem túi rác ra ngoài cửa, anh nhìn sang cửa nhà đóng chặt đối diện, phát hiện kế hoạch tặng hoa của mình quá gấp gáp rồi. Anh bật máy tính, tra cứu các kĩ năng cần thiết cho việc tỏ tình.
Mạnh Vãn ngủ thẳng một mạch đến bảy giờ tối, cô mờ mịt tỉnh dậy, không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm. Đầu có hơi đau, cô mở điện thoại thấy khá nhiều tin nhắn từ wechat, trong đó có cuộc gọi nhỡ của Lục Triều Thanh.
Mạnh Vãn liền nhớ tới nụ hôn chớp nhoáng trong xe.
Thật ra là khoảnh khắc đó nhanh quá nên cô chưa kịp có cảm giác gì cả. Chỉ nhớ lúc đó vô cùng hoảng hốt, tim đập mất kiểm soát.
Cô xoa trán, gọi lại cho Lục Triều Thanh.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy.
"Có chuyện gì không?" Mạnh Vãn nằm ở trong chăn hỏi. Cô vừa ngủ dậy nên giọng có chút mềm mại nũng nịu, mơ hồ nghe không rõ.
Lục Triều Thanh: "Vừa tỉnh ngủ à?"
Mạnh Vãn ừ một tiếng.
Lục Triều Thanh: "Anh muốn mời em ăn tối."
Nhắc đến cơm, cái bụng đói của Mạnh Vãn lại bắt đầu biểu tình. Ngày hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều sức lực rồi.
Do dự vài giây, Mạnh Vãn hỏi: "Anh đi mua à?"
Lục Triều Thanh đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nói: "Không, ra nhà hàng mà chúng ta xem mắt để ăn."
Mạnh Vãn đột nhiên cảm thấy không ổn!
Người máy rủ cô đi ra đấy ăn làm gì?
Nghĩ đến buổi hẹn hò thất bại hôm nay, Mạnh Vãn khẽ cắn môi, quyết định cho anh thêm một cơ hội nữa.
"Em đi rửa mặt, anh chờ chút." Cô cố tỏ vẻ bình thản.
Cúp điện thoại, Mạnh Vãn nhanh chóng rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng. Thời tiết tháng mười ban ngày có thể mặc áo ngắn tay nhưng buổi tối lại hơi lạnh. Nhưng đứng trước tủ quần áo, Mạnh Vãn vẫn là không nhịn được lấy một cái áo trắng ngắn tay phối với chân váy mà xanh lá, mái tóc dài buông xõa. Đeo dây chuyền xong cô mới ra mở cửa.
Lục Triều Thanh đẫ đứng chờ sẵn ở ngoài, hôm nay anh mặc vest đen.
Âu phục có thể nâng cao giá trị nhan sắc của đàn ông rất nhiều. Lục Triêu Thanh vốn đẹp trai, lại thêm ăn mặc chỉn chu, trông vừa thư sinh lại có chút lạnh lùng.
"Anh mặc sang trọng thế làm gì?" Mạnh Vãn ra vẻ như không để ý đến nhan sắc của anh, hơi châm chọc hỏi.
Còn chưa tới nơi nên Lục Triều Thanh không đáp.
Hai người cùng vào thang máy.
Trên đường Lục Triêu Thanh chỉ tập trung lái xe, còn Mạnh Vãn ngồi yên lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hơn tám giờ hai người mới tới nhà hàng bên hồ. Nơi đây có phong cảnh rất đẹp, tuy rằng có nhiều du khách nhưng vẫn có vẻ hoang sơ của cây xanh núi rừng.
Không khí bên ngoài hơi lạnh, cũng may chỉ đi vài bước là tới phòng ăn.
Hai người mặt đối mặt nhau trên chiếc bàn gần cửa sổ. Sau khi gọi món, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh giả vờ hỏi: "Sao tự nhiên lại mời em đi ăn cơm?"
Lúc chiều anh nghĩ ra biết bao nhiêu câu thổ lộ, nhưng mà đến khi thực chiến, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Mạnh Vãn, bao nhiêu kịch bản trôi tuột đi hết.
"Anh đang theo đuổi em." Anh nghĩ bừa ra câu trả lời, "Ăn cơm cùng nhau có thể vun đắp tình cảm."
Mạnh Vãn nháy mắt vài cái, sau đó khẽ "ồ" một tiếng.
Dưới ánh đèn vàng, ánh mắt anh cứ dán lên người Mạnh Vãn khiến cô hơi mất tự nhiên, đành phải cúi đầu chơi điện thoại. Điện thoại là thứ cực kì hữu dụng đó, có thể dùng trong rất nhiều trường hợp khẩn cấp, ví dụ như khi đi hẹn hò gặp phải người cứ nhìn mình chằm chằm thì có thể dùng nó để che dấu sự bối rối.
Mạnh Vãn thì đang cảm ơn cái điện thoại, còn Lục Triều Thanh lại không thích cô cứ dán mắt vào nó như thế, hai người đang hẹn hò ăn tối đó.
"Em vẫn đang giận à?" Lục Triều Thanh hỏi cô.
Mạnh Vãn giả điếc, mắt vẫn nhìn màn hình: "Giận cái gì cơ?"
Lục Triều Thanh: "Bởi vì anh định bế em xuống xe ấy."
Mạnh Vãn nhỏ giọng hừ lạnh: "Dù sao cũng không bế thành công mà, em không phải người hẹp hòi như thế."
Lục Triêu Thanh lúc này mới yên tâm, lại chú ý tới điện thoại của cô, nhíu mày: "Em có thể bỏ điện thoại xuống được không? Anh đang nói chuyện với em đấy."
Mạnh Vãn không ngờ anh bá đạo như thế, cô ngẩn người, nhìn dáng vẻ anh vô cùng nghiêm túc liền bật cười, cất điện thoại vào túi. Cô chống hai tay lên bàn, lưng thẳng tắp, chăm chú giống như học sinh đang nghe thầy giáo giảng bài vậy. Điều chỉnh tư thế xong, cô nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt: "Được rồi, giáo sư Lục định nói gì, em nhất định sẽ rửa tai lắng nghe."
Lục Triêu Thanh chớp mắt, im lặng một lúc mới hỏi nhỏ: "Lưu Niệm nói em đồng ý đi leo núi với anh nghĩa là đồng ý làm bạn gái anh, là thật à?"
Mạnh Vãn:...
Tâm tư nhỏ bị vạch trần ngay trước mặt thế này khiến cô hận không thể đào cái lỗ để chui xuống.
Cô cãi lại: "Sao như vậy được, em đi leo núi vì muốn vận động thể dục, làm cho cơ thể và tinh thần được khỏe mạnh. Giống như lúc này em đồng ý đi ăn với anh bởi vì em đói. Mọi chuyện đơn giản chứ đâu phức tạp như anh nghĩ. Anh đừng nghe chị Lưu nói mò nữa, chị ấy trông hiền lành thục nữ như vậy thôi chứ bên trong chả thục nữ tí nào."
Lục Triêu Thanh liền nhớ lại hôm ở KTV, Lưu Niệm còn đè giáo sư Cao ra màn hình mà hôn. Ừ, đúng là không thục nữ thật.
Thực ra Mạnh Vãn nói Lưu Niệm không thục nữ chỉ là trong cách nói chuyện thôi, nhưng Lục Triều Thanh lại tự động bổ não ra mấy hình ảnh cấm trẻ em.
"Đúng rồi, sao anh lại nói chuyện với chị ấy?" Mạnh Vãn hỏi lại.
Lục Triều Thanh thành thật trả lời: "Em giận dỗi không thèm nói chuyện với anh nên anh đi hỏi giáo sư Cao cách giải quyết, lúc đó Lưu Niệm cũng ở đấy."
Mạnh Vãn trừng mắt: "Sau này anh không được phép nói chuyện riêng của chúng ta cho người khác nữa nghe chưa, chuyện gì cũng không được."
Lục Triều Thanh cũng không biết sao phải giấu nữa, nhưng thấy Mạnh Vãn gay gắt như thế nên anh đồng ý.
Thức ăn bắt đầu được dọn lên.
Hai người ôm những suy nghĩ riêng ăn cơm, sau bữa ăn, cô muốn cho anh thấy mình không muốn tiếp tục với anh nữa nên vẫn đòi chia tiền.
Lục Triều Thanh không tranh giành với cô, hai người gửi bao lì xì cho nhau rất nhiều lần rồi. Anh không hiểu rốt cuộc tiền bạc quan trọng đối với mối quan hệ của họ đến thế nào nữa.
Ăn xong anh cũng mời cô đi dạo như lần trước họ gặp nhau.
Đêm nay gió hơi lớn, Mạnh Vãn mặc áo ngắn nên hai cánh tay đều lộ ra ngoài, cô không tự chủ nhìn âu phục phẳng phiu của Lục Triều Thanh, vẫn ôm hy vọng sẽ có lãng mạn đang chờ phía trước.
Cô gật đầu.
Hai người cùng nhau đi bộ đến ven hồ. Đã hơn chín giờ nên người đi bộ trên đường cũng vơi đi nhiều, trong đó không thiếu những đôi tình nhân tình cảm nắm tay nhau.
Lục Triều Thanh nghiêng đầu trông thấy mái tóc dài của Mạnh Vãn bị gió thổi tung ra phía sau, những sợi tóc bay toán loạn làm lộ ra góc nghiêng xinh đẹp của cô.
Đêm nay không có trăng, nhưng ánh đèn sáng trưng ven hồ đem lại cảm giác rất giống ánh trăng.
Lục Triều Thanh nhớ tới kế hoạch tỏ tình của mình.
Anh bảo Mạnh Vãn nhìn mình.
Mạnh Vãn nghi hoặc ngẩng đầu.
Lục Triều Thanh mấp máy môi định nói gì đó. Chết lại quên kịch bản rồi.
"Anh, chiều nay anh có đi mua hoa hồng." Đến nước này anh đành phải tùy cơ ứng biến thôi.
Mạnh Vãn cố nén lại tâm tình đang hoảng hốt, xoa xoa hai cách tay, mờ mịt hỏi: "Mua hoa hồng làm gì..." Nói được nửa câu cô chợt nhớ ra điều gì đó, bật cười hỏi: "Chị Lưu bảo anh mua đúng không?"
Lục Triêu Thanh gật gật đầu: "Nhưng sau đó hoa hồng bị mèo phá nát rồi."
Mạnh Vãn "phốc" một cái bật cười, người máy khó có thể học được cách mua hoa tặng bạn gái, cuối cùng lại bị mèo phá mất.
Cô cười lên thật đẹp, chỉ cười một cái đã thấy dễ thương rồi, Lục Triều Thanh không kìm lòng nổi nữa, anh tiến lên một bước, nghiêm túc nhìn cô: "Mạnh Vãn, làm bạn gái của anh đi, anh sẽ cố gắng thỏa mãn tất cả những yêu cầu của em."
Đột nhiên nhận được lời tỏ tình của anh, Mạnh Vãn cắn môi, quay đầu nói khẽ: "Lần trước xem mắt anh nói không thích em cơ mà? Còn bảo theo đuổi em chỉ để làm thí nghiệm."
"Bây giờ anh thích em." Lục Triều Thanh cố gắng nói cho cô hiểu, "Lần em đi du lịch trong ngày Quốc khánh, ngày nào anh cũng nhớ về em."
Lúc đó anh không biết cảm giác khó chịu trong lồng ngực đó chính là nhớ một người. Sau khi nghe lời của Tiểu Diệp anh mới dần nhận ra.
Lỗ tai Mạnh Vãn bị hun đến đỏ bừng. Một cơn gió lớn thổi qua khiến cô lạnh run cầm cập như thể không mặc quần áo vậy!
Bây giờ làm ấm người là quan trọng nhất, lãng mạn dẹp sang một bên đã.
"Đưa áo khoác cho em." Mạnh Vãn ôm cánh tay trốn sau người Lục Triều Thanh, mượn thân hình của anh để chắn gió tiện thể nói ra yêu cầu bá đạo.
Lục Triều Thanh sửng sốt.
Mạnh Vãn dậm chân: "Em lạnh!"
Giờ anh mới hiểu ra vội vàng cởi áo khoác choàng lên người cô.
Áo khoác mang theo nhiệt độ ấm áp của anh, Mạnh Vãn vô cùng thỏa mãn nhưng nhìn bạn trai mới đứng ngay gần mình, cũng là người bạn trai đầu tiên của cô, có chút mong chờ anh sẽ ôm lấy mình để sưởi ấm một chút.
"Trời bắt đầu lạnh rồi, lần sau em ra ngoài mặc ấm vào."
Không có một cái ôm nào, Lục Triều Thanh chỉ nghiêm khắc nhắc nhở cô. Đều là người lớn cả rồi còn không biết tự chăm sóc mình nữa sao.
Haha, Mạnh Vãn trùm kín áo khoác của anh lên người mình: "Không đi dạo nữa, về nhà!"
Lục Triều Thanh đi sát cạnh cô, lúc đầu cô đi bên ngoài, trong thoáng chốc anh lặng lẽ đổi chỗ nhường cô vào phía trong.
Gió lạnh từ mặt hồ thổi tới.
Mạnh Vãn nghiêng mặt nhìn anh, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên.
Lên xe, Lục Triều Thanh mở điều hòa ấm.
"Không cần, em không lạnh nữa rồi." Mạnh Vãn kịp thời ngăn lại.
Anh tắt điều hòa đi.
Từ trước tới nay anh đều lái xe vô cùng tập trung, Mạnh Vãn ngả thấp ghế, nhìn chăm chú vào áo khoác của anh, ánh mắt vô thức lướt đến khuôn mặt. Tới giờ cô vẫn không hiểu sao mình có nhiều người theo đuổi như vậy, các loại kịch bản tỏ tình đều biết hết rồi, vậy mà chỉ chú ý đến một người vụng về như anh?
Phía trước có một cửa hàng trà sữa, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em muốn uống trà sữa."
Lục Triều Thanh nhìn quanh rồi tìm chỗ đỗ xe để mua trà sữa cho cô. Khi anh trở về trên tay chỉ có một cốc.
Uống một ngụm trà nóng hổi, Mạnh Vãn cảm thấy cả người như bừng tỉnh.
Cô ho khan một cái, nói với người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh: "Xem xét biểu hiện thành khẩn của anh hôm nay nên em miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái anh đấy."
Lục Triều Thanh nhìn thẳng phía trước, vài giây sau mới bình tĩnh quay lại hỏi: "Thật à?"
Sao anh có thể bình thản như vậy cơ chứ?
Mạnh Vãn hậm hực quay ra nhìn cửa kính xe: "Giả đấy, em không muốn có một người bạn trai như robot."
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Sao lại gọi anh là robot?"
Mạnh Vãn mặc kệ anh, cũng không thèm uống trà sữa nữa.
Lục Triều Thanh không thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa. Thật ra vừa rồi anh không hề bình thản như bề ngoài, bởi vì lúc đó có người chuẩn bị qua đường nên anh phải chú ý hết sức.
Cô nàng đang tức giận phừng phừng vẫn không chịu trả lời anh, Lục Triều Thanh đi thêm một đoạn nữa rồi tìm chỗ đỗ xe lại.
"Sao lại gọi anh là robot?" Anh quay lại hỏi cô lần nữa.
Mạnh Vãn vẫn quay mặt nhìn cửa sổ, phồng má nói: "Chỉ có robot khi nghe người mình thích cũng thích mình mới có thể thờ ơ như thế."
Trong lòng anh lộp bộp vài tiếng, nhìn cô chăm chú: "Cho nên em đồng ý với anh rồi đúng không?"
Mạnh Vãn vừa muốn lắc đầu thì người đàn ông bên cạnh đột ngột cởi dây an toàn, nghiêng người về phía cô.
Mạnh Vãn kinh hãi: "Anh..."
Chưa dứt lời, anh đã choàng tay ôm lấy cô, bờ vai rộng như bao phủ cả cơ thể nhỏ bé của cô.
Mạnh Vãn có thể nghe thấy trái tim mình đập bùm bùm.
Lục Triêu Thanh cúi đầu, nói vào tai cô: "Buổi chiều em nói là bạn trai có thể ôm em."
Lúc nãy ở bên hồ nhìn cô lạnh run rẩy, anh rất muốn tiến lên ôm cô, nhưng anh không phải bạn trai cô, cô sẽ tức giận nếu anh làm vậy mất.
Bị người đàn ông thổi luồng khí ấm áp vào tai khiến toàn thân Mạnh Vãn như nhũn ra. Lúc này cô có thể nhận thức được rằng Lục Triều Thanh mới không phải người máy, anh còn có thể đánh tan bản lĩnh của cô, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
"Còn lạnh nữa không?" anh dịu dàng hỏi.
Mạnh Vãn khẽ lắc đầu.
Lục Triều Thanh sau khi xác nhận rõ ràng mới lần tới dè dặt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ấm áp lan tỏa.