Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, tôi không thể nói ra những lời tổn thương đó.
“Không có gì đâu.” Tôi gượng cười “Ăn no rồi, em đi làm đây.”
“Anh đi với em.” Anh ta theo sau.
“Anh cứ ở nhà xem TV đi.” Tôi từ chối lời đề nghị của anh ta.
Lúc cánh cửa đóng lại, tôi nhìn thấy Trì Dật đang đứng bên cạnh ghế sô pha, dáng vẻ đó khiến tim tôi như bị kim đâm, nhưng cuối cùng, tôi vẫn cứng rắn đóng cửa lại.
Sau một ngày làm việc, tôi vẫn không biết làm thế nào để đuổi Trì Dật đi.
Chia tay đồng nghiệp, tôi tự đi bộ về.
Điều kỳ lạ là con đường vốn thường rất quen thuộc nay càng trở nên xa lạ, sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, con đường phía trước dường như không có điểm cuối.
Một cảm giác ớn lạnh ập vào lưng tôi.
Tôi đột ngột dừng lại, đồng tử co thắt mạnh.
Bởi vì phía trước tôi, nói cho chính xác, là một hồn ma đang lơ lửng.
Còn là ma nữ áo đỏ.
Ông tôi từng nói: Ma nữ áo đỏ, bởi vì trước khi chết còn có điều uất ức nên sau khi chết sẽ biến thành ác quỷ.
Ác quỷ, thích nhất là cướp người đoạt xác.
Con ma nữ áo đỏ này đã ở đây khua chiêng rầm rộ chờ tôi, ngoại trừ việc muốn đoạt xác mình, tôi không nghĩ ra được mục đích khác của cô ta.
Theo tiềm thức tôi đưa tay chạm vào cổ mình, nhưng rồi lại thấy trống không.
Tôi đã ném chiếc bùa hộ mệnh mà Huyền Trạm đưa cho mình vào ngày hôm qua.
Tôi cười nhạt.
Tôi ném chiếc bùa hộ mệnh, ban đầu là lo cho Trì Dật, nhưng rồi, cuối cùng lại khiến bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm.
Một con người, làm sao có thể chiến đấu với một con ma.
Nhìn ma nữ áo đỏ đang giễu cợt mình, tôi nhắm mắt lại.
Tạm biệt, Trì Dật.
Đột nhiên, một cơn gió thoảng qua tôi, như một chiếc lá liễu giật tung mái tóc mình.
Tôi thình lình mở mắt ra, phát hiện Trì Dật đã đứng trước mặt mình.
Ma nữ cách không xa, nhưng dường như sợ cái gì, không dám tiến lên.
“Trì Dật.”
“Huyên Thảo, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Ánh mắt anh ta kiên nghị nhìn tôi.
“Sao anh lại tới đây, không phải em đã bảo anh ở nhà sao?” Hẳn Huyền Trạm đã nhận ra điều gì đó, biết đâu anh ta sẽ theo dõi tôi, cái tên ma ngốc này, cứ cứng đầu đâm vào.
Chẳng mấy chốc ma nữ áo đỏ đã tấn công.
Tôi thấy Trì Dật trợn to hai mắt, bộ dạng như thể không tin nổi: “Không phải anh đã ném bùa hộ mệnh vào cô ta rồi sao, sao cô ta chẳng bị sao vậy cà!”
Chà, có thể thấy anh chàng này đang khá sốc và bối rối đây.
Tôi day day trán “Bùa hộ mệnh cấp độ này chỉ hữu dụng với ma non như anh thôi, với con ma áo đỏ này, chả khác nào đang gãi ngứa cả.”
Cứ nghĩ Trì Dật sẽ sợ hãi, nhưng anh lại không hề trốn tránh, vẫn cố gắng chắn trước mặt tôi, cố gắng dùng cơ thể yếu ớt của mình để đỡ tai họa cho tôi.
Cơn tức giận của bóng ma áo đỏ vô cùng nặng nề, lúc va chạm, tôi chỉ cảm thấy ngũ quan như phanh thây, nhịp tim ngưng trệ, ánh sáng trước mặt đều tối di, chỉ còn lại những chuyện lúc còn sống của ma nữ.
Nhìn cô ta lớn lên, từ một cô bé ngây thơ thành một học sinh cấp 2 trẻ trung xinh đẹp, nhìn cô ta nhận được giấy báo nhập học đại học với nụ cười tươi như hoa.
Rồi hình ảnh thay đổi, cô ta đã vào đại học, tích cực tham gia các hoạt động câu lạc bộ, chăm chỉ học tập, hòa đồng với thầy cô và các bạn trong lớp.
Cho đến một ngày, cô ta gặp một người đàn ông.
Người đàn ông đó rõ ràng hơn cô ta mười tuổi, ngoại hình chững chạc, anh tuấn nhiều tiền.