Bạn Trai Đặc Biệt Của Tôi

Chương 5





Da đầu tôi ngứa ran.


Nói 1 2 ngày, tôi còn lừa được.


1 2 năm …


Không phải Trì Dật hết đường sao?


Tôi cố đấm ăn xôi: “Việc gì mà phải mất lâu như thế mới giải quyết được dữ zị?” Tôi cố gắng thư giãn giọng điệu hết mức.


“Có một con ma khó giải quyết.” Lúc anh ta nói lời này, còn nhìn tôi đầy ẩn ý.


Tôi lại nuốt nước miếng.


“Ôi, muộn quá rồi, em phải về thu dọn quần áo đây. Để hôm khác mời anh nhé. Bái bai.” Tôi cứ như bôi dầu vào chân tháo chạy, nhưng rồilaij bị Huyền Trạm gọi lại.


Anh ta đi tới chỗ tôi, lấy trong túi ra chiếc bùa hộ mệnh, đưa cho tôi “Cầm lấy.”


“Em có rồi, ông nội đưa.”


“Cái này anh tìm thấy. Là bùa hộ mệnh ông đã đưa cho em. Lần sau nhớ phải cẩn thận, đừng để mất lần nữa.”


Cảm ơn anh nha.


Nội tâm tôi không ngừng nội chiến.


Nếu tôi lấy bùa, Trì Dật có thể không chịu nổi sức mạnh của bùa, nhưng nếu tôi không lấy …


Với đầu óc của Huyền Trạm, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ.


Dưới cái nhìn của anh ta, tôi nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng cầm lấy bùa hộ mệnh, nói lời tạm biệt, chạy nhanh hơn cả thỏ.


Không thể không chạy nhanh được, bằng không Trì Dật sẽ xong đời.


Sau khi xác nhận rằng mình đã chạy ra khỏi phạm vi giám sát của Huyền Trạm, tôi ngay lập tức ném chiếc bùa hộ mệnh đi.


Về đến nhà, tôi để Trì Dật ra khỏi cơ thể mình.


Nhưng tôi gọi hồi lâu mà anh ấy không động đậy.


Tôi cuống cuồng.


Lẽ nào sức mạnh của bùa hộ mệnh quá mạnh nên nó đã trực tiếp hạ gục anh ta, hồn bay phách tán rồi?


Trong lúc tuyệt vọng, tôi chỉ có thể dụ anh ta bằng đồ ăn: “Trì Dật, anh mà còn không ra nữa, sau này tôm càng không có phần của anh đâu.”


Không phản hồi.


“Anh mà không ra, em không cho anh lên giường đâu.”


Vẫn không có phản hồi.


Tôi hít sâu một hơi “Trì Dật, anh mà không ra nữa, em sẽ tuyệt giao với anh, em nói được làm được.”


“Đừng mà …” Một giọng như như xa như gần vang lên.


Trái tim treo lơ lưng ngay cổ họng cuối cùng cũng rơi trở lại.


“Cái tên chết tiệt này, không có chuyện gì sao lại không lên tiếng hả, dọa chết em rồi.”


Nói xong, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.


Cái quái gì thế này, sao lại giống như tôi đang làm nũng với anh ta thế?


Trì Dật rời khỏi cơ thể tôi với vẻ mặt ủ rũ “Em đừng tuyệt giao với anh mà.”




Tôi phát hiện linh hồn anh ta trong suốt hơn một chút.


Cái mặt ngày càng thảm thương, cả người cứ như vừa bị vài cường giả đánh cho tơi tả.


Tôi đưa tay ra đỡ anh ta, nhưng rồi lại thấy tay mình đã xuyên qua người anh ta.


Anh ta cũng phát hiện ra, vốn dĩ tinh khí thần đã được tôi trỗi dậy thế mà chỉ vì trực tiếp trúng bùa mà trở lại nguyên hình.


“Huyên Thảo, anh hơi mệt, anh nghỉ ngơi một chút được không?”


Vừa dứt lời, anh ta đã nhắm mắt nằm gục xuống sô pha.


Nhìn Trì Dật nằm lù lù trên sô pha, trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ.


Xem ra, anh ta không thể ở bên cạnh tôi được nữa.


Vốn dĩ tôi còn muốn làm theo kế hoạch ban đầu, tìm ra nút thắt trong lòng của anh ta, sau đó cởi bỏ nút thắt, để anh ta đi đầu thai một cách thuận lợi.


Nhưng hiện tại, xem ra chuyện anh ta ở bên cạnh tôi mới là chuyện nguy hiểm nhất.


Nếu không cẩn thận, anh ta có thể muốn đời muốn kiếp không trở lại được.


Tôi ngồi xổm trên sô pha nhìn anh ta.


Có lẽ bởi vì có tôi bên cạnh nên thân thể vốn trong suốt của anh ta chậm rãi khôi phục thành thân thể rắn chắc, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt lại.


Tôi đưa tay sờ nhẹ lông mày anh ta.


Cho dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn khó có thể che giấu được vẻ trong trẻo của anh ta.


Tôi nghĩ, nếu anh ta còn sống, nhất định mị hoặc rất nhiều cô gái cho xem.


Tôi vuốt nhẹ tóc anh ta.


Mặc dù khó hiểu nhưng đó là một sự đồng cảm lan tỏa từ tận đáy lòng.


Lần đầu tiên, tôi muốn hỏi Ông trời, tại sao những người tốt lại không được đền đáp.


Ngày hôm sau, tôi từ trên sô pha thức dậy.


Trong bếp vang lên tiếng cạch cạch cạch.


Tôi bật dậy như cá chép, chân trần chạy vào bếp, chỉ thấy Trì Dật đang đeo tạp dề, vừa ngâm nga một bài hát vừa làm bữa sáng.


Anh ấy đã trở lại!


Tôi thở phào nhẹ nhõm.


“Em dậy rồi à, anh làm bữa sáng rồi, mau ăn thôi, nhưng mà tay nghề của anh cũng bình thường, em đừng chê nha.” Anh ta ngượng ngùng gãi gãi đầu.


Mũi tôi hơi đau.


Từ ngày ông mất, không còn ai quan tâm đến tôi nhiều như vậy.


Bây giờ, tôi chỉ muốn “trục xuất” anh ta thôi.


Chỉ một bữa sáng đã khiến tôi phân tâm rồi.


Trì Dật cũng để ý “Huyên Thảo, em bị sao vậy?”


“Em……”