Tôi nuốt nước miếng, giấu Trì Dật sau lưng “Sao, muốn hỏi cái gì cứ hỏi, anh ấy là một con ma tốt. Chuyện xấu xa nhất mà anh ấy từng làm là cướp chăn của em mà thôi.”
Sắc mặt Huyền Trạm tối sầm lại.
Xử lý ma nữ áo đỏ xong, anh ta chĩa hướng sang tôi …
À, chủ yếu là Trì Dật.
Giờ phút này, tôi với Trì Dật đang ngồi xếp bằng trên sô pha, giống như học sinh tiểu học mắc lỗi, cúi đầu, nghe phạt.
Huyền Trạm ngồi vào sô pha bên cạnh, cái động tác nhàn nhã của anh ta càng khiến da đầu tôi ngứa ran.
Thêm cái tên ngốc bạch ngọt Trì Dật nữa, vừa nghe ra Huyền Trạm là “người thân” của tôi đã muốn trèo lên nhận họ hàng, nhưng rồi bị Huyền Trạm trừng mắt, sợ tới mức suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc
“Sao cậu lại ám Huyên Thảo?” Huyền Trạm hỏi Trì Dật.
Trì Dật ấp a ấp úng, xoa xoa lòng bàn tay “Bởi vì… Bởi vì…”
Huyền Trạm thấy anh ta ngập ngừng, liền trực tiếp bóp lấy ma khí.
“Bởi vì tôi thích Huyên Thảo.” Trì Dật, kẻ thức thời là người tài giỏi, trực tiếp thừa nhận.
Anh ta nói xong liền xấu hổ cúi đầu xuống, cái mặt tái nhợt lấm tấm phấn hồng.
“Cậu thích Huyên Thảo?” Huyền Trạm hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vừa lòng, “Cậu là ma, em ấy là người, người ma khác lối, cậu thích em có kết quả sao?
Bị Huyền Trạm công kích một trận, Trì Dật đáng thương càng cúi thấp đầu, hai mắt ảm đạm “Tôi biết, nhưng tôi chỉ thích em ấy.”
Huyền Trạm quay sang tôi “Còn em thì sao?”
Bị hỏi đột ngột như vậy làm tôi không kịp trở tay, đang tính trả lời thì thấy Trì Dật cũng đang nhướng mắt, tha thiết nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
Tôi không ngần ngại “Em cũng thích anh ấy.”
Không đợi Huyền Trạm nói, tôi còn nói thêm một câu: “Dù anh ấy có là người hay ma, em đã quyết là anh ấy rồi.”
Nhất định phải nói thêm câu này.
Huyền Trạm hiện tại, trong mắt tôi chính là vị cha già chia rẽ đôi uyên ương, nếu mà tôi không nói nghiệm trọng thêm một chút, cái linh hồn bé bỏng của Trì Dật không được yên đâu.
Nghe được lời bộc bạch của tôi, khóe miệng Trì Dật gần như toét đến tận mang tai.
Bị chúng tôi cưỡng ép nhét một nồi cơm chó, cái mặt đẹp trai của Huyền Trạm càng đen như mực.
“Rồi sao?” Huyền Trạm chế nhạo “Giờ là cậu ta biến thành người, cùng em gắn bó keo sơn, hay là em biến thành ma, bay lượn cùng cậu ta?
Mặt tôi đầy vạch đen.
Trì Dật dường như cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, đôi mắt vốn sáng ngời trong chốc lát tối sầm lại, trầm mặc hồi lâu, mới hạ quyết tâm “Huyên Thảo, em vẫn nên tìm người bình thường để yêu đi, chúng ta không hợp. ”
TÔI:”……”
Đại ca, chính anh tỏ tình trước, cách đây không lâu còn cướp nụ hôn đầu của tôi, bây giờ lại bắt đầu trích dẫn câu nói của tra nam à?
Nếu không phải vì xem anh ta là một con ma, tôi đã đánh anh ta một trận tơi bời rồi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi “Trì Dật, em, Lâm Huyên Thảo là một kẻ cố chấp. Một khi đã thích anh rồi, mãi mãi sẽ không thay lòng. Cái loại ba buổi sáng, bốn buổi chiều* đó, em làm không được.”
*Người thường xuyên thay đổi quyết định và không có trách nhiệm = lập lờ hai mặt
“Hơn nữa, nếu ban nãy không nhờ anh kéo em ra khỏi sự mê muội của ma nữ áo đỏ thì em đã chết từ lâu rồi.”
Hiếm khi Trì Dật bày vẻ trịnh trọng: “Huyên Thảo, em đừng ương bướng như vậy nữa, hai ta sinh tử cách biệt, sẽ không có kết quả đâu.”
Huyền Trạm bên cạnh khoanh chân ngồi xem kịch.
Tôi rống lên với Huyền Trạm: “Tốt xấu gì em cũng gọi anh một tiếng anh, anh mau nghĩ cách đi.”
Huyền Trạm: “…”
Trì Dật: “…”
Lúc biết Trì Dật chết vì cứu đứa trẻ, thái độ Huyền Trạm đối với Trì Dật thay đổi rất nhiều, ánh mắt anh chuyển từ khinh bỉ ghét bỏ sang kính trọng.
Nhưng, để biến một con ma thành một người đàn ông, thật sự là một chuyện viển vông.
Huyền Trạm nói: “Nếu mà hôm nay Trì Dật vẫn còn hôn mê, biến thành người thực vật, chỉ có linh hồn tạm thời rời khỏi thể xác, thì anh vẫn có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng hiện tại, thân thể của cậu ta đã hoàn toàn phân hủy rồi, biết đi đâu mượn xác hoàn hồn bây giờ.”
Trì Dật và tôi nhất thời trầm mặc.
Đúng vậy, Huyền Trạm nói không sai.
Trì Dật không thể trở thành người, tôi với anh ấy không thể có kết quả.
Tôi cười nhạt: “Không ngờ lần đầu yêu mà lại có kết cục thế này”.
Trì Dật cũng đau lòng “Huyên Thảo, xin lỗi em, ngay từ dầu anh không nên quấn lấy em, anh…”
Tôi xua tay “Để em yên tĩnh.”