Sầm Anh mới mang thai không lâu, tiểu khu kia của bọn họ đã chuẩn bị phá dỡ, nhân viên công tác của bộ xây dựng đêm nào cũng phải đi đến từng gia đình động viên, làm công tác tư tưởng cho bọn họ. Chân trước bước vào nhà Sầm Anh uống trà, chân sau đã gõ cửa nhà Lục Tử Chiêm, sau đó bị cha mẹ Lục Tử Chiêm rót cho một bụng đầy nước. Tiếp xúc trong một thời gian dài, Lục Tử Chiêm bắt đầu nắm chuẩn thời gian nhân viên công tác tới, sau bữa cơm chiều, nghỉ ngơi một lát, thấy sắc trời đã gần tối, hắn sẽ mang Sầm Anh ra ngoài đi dạo. Người lớn tuổi nói, khi tán gẫu không thể bỏ được rượu và thuốc lá, nếu không có hai thứ này, nói chuyện sẽ không thấy thú vị. Cha Lục Tử Chiêm cũng thế mà cha Sầm Anh cũng vậy, thường ngày ngại chuyện của Sầm Anh nên lúc thèm thuốc là đều phải kìm lâu, hoặc là lén lút trốn ra ban công hay ngoài xe để hút một điếu, chỉ có lúc đãi khách mới có thể ở trong phòng khách hút mây nhả khói.
Thực ra thân thể Sầm Anh không có mấy phản ứng của thai nghén, ba bốn tháng rồi bụng cũng không to lên là bao. Miền Nam đã vào cuối thu, càng ngày càng lạnh, cậu và Lục Tử Chiêm mặc áo gió dài, Lục Tử Chiêm giống như cái móc treo quần áo, cậu thì lại cao gầy, thường bị trêu. "Đứa con trai Lục gia phải lấy dây thừng buộc trên người cháu, tránh cho lúc ra đường bị gió thổi bay mất." Lục Tử Chiêm nắm chặt tay Sầm Anh, nói giỡn. "Vậy không phải là thành Hằng Nga bay lên cung trăng sao? Cháu còn chưa muốn làm Hậu Nghệ đâu."
Qua mấy ngày nữa, trời bắt đầu đổ mưa, Lục Tử Chiêm càng lo lắng hơn, chỉ sợ Sầm Anh không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh, lấy một chiếc áo khoác bông dày cộm từ trong tủ ra, ủ ấm rồi mới để cho cậu mặc. Sầm Anh vẫn còn ngái ngủ, để mặc Lục Tử Chiêm sắp xếp, thay đổi lớn nhất từ khi cậu mang thai đó chính là buồn ngủ. Ban đêm ngủ từ rất sớm, buổi trưa ăn uống no đủ còn phải lên giường ngủ tiếp, có lúc ngồi xem tivi với Lục Tử Chiêm, cũng sẽ gối lên lồng ngực hắn ngủ gà ngủ gật.
Không biết Lục Tử Chiêm nghe ai nói, rằng đứa nhỏ trong bụng không làm khó mẹ, lúc sinh ra sẽ điềm đạm lạnh lùng, lớn lên tính tình trầm mặc ít nói, hắn thường xuyên vây quanh Sầm Anh, vuốt nhẹ cái bụng của cậu, nói. "Khiêm, hôm nay có nhớ cha hay không? Khiêm ngủ hay thức? Khiêm thật ngoan." Khiêm là tên do cha Lục đặt, là lấy quẻ: Khiêm cung hợp lễ bên trong mấy quyển kinh phật để đặt. Mong muốn đứa nhỏ này tương lai sẽ là một người tốt, phẩm hạnh đoan chính.
Sầm Anh đang buồn ngủ thì bị Lục Tử Chiêm đánh thức, nghe hắn nói, cậu cười. "Mới hơn bốn tháng, biết gì đâu mà cha với con?" Ngón tay chọt chọt vào huyệt thái dương của của Lục Tử Chiêm. "Người ta nói, đàn bà mang thai ngốc ba năm, còn anh thì ngớ cả đầu rồi."
Lục Tử Chiêm cầm tay cậu, nói. "Không phải là chia sẻ cực khổ với em sao?" Nói xong, hôn một cái lên khớp xương trên tay Sầm Anh, từ đầu ngón tay hôn lên bả vai, cắn nhẹ một cái trên cổ, nói. "Ăn nhiều sao vẫn gầy như vậy?"
Sầm Anh từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, cha mẹ nuôi cậu lớn lên xinh đẹp, mềm mại, một cái cắn như có như không kia của Lục Tử Chiêm, cuối cùng vẫn để lại dấu vết, làm cho Sầm Anh giống như bị điện giật, cảm thấy một trận ngứa ngáy không thôi, cuống quýt đánh tay hắn, nói. "Đừng trêu em. "
Tay Lục Tử Chiêm mò vào trong quần áo, như vậy mới có thể cùng con mình kéo gần khoảng cách, hắn để cậu dựa vào trong ngực, lần lượt sờ hết mấy điểm nhạy cảm của cậu, hỏi ai có thể chịu được loại trêu chọc này? Lục Tử Chiêm hiểu rõ ý tứ của Sầm Anh, hiểu được cậu cũng nhịn từ lâu, ba tháng đầu ngay cả sờ mó cũng không được, bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm, lại bị Lục Tử Chiêm khiêu khích, nổi lên du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy.
Hắn thăm dò, thổi hơi vào trong tai Sầm Anh, một cái tay khác xoa xoa ở trên bụng cậu, quả nhiên Sầm Anh không chịu đựng được, run rẩy cắn môi, khắc chế nói. "Hừ, nhột quá. Anh đừng đụng vào." Cậu ngăn cản hành động của Lục Tử Chiêm.
Lục Tử Chiêm dụ dỗ nói. "Không sao, anh không vào phía trước, em cứ kìm nén như vậy cũng không tốt cho cơ thể. Bác sĩ nói thân thể em rất tốt, qua tháng thứ ba là không sao rồi."
Sầm Anh không tự chủ kẹp chặt hai chân, cảm giác ướt nhẹp trong qυầи ɭóŧ làm cậu nóng lên, trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ, do dự nói. "Cái đó... Cái đó phải dùng tư thế đi vào đằng sau, em ngồi trên mới được." Nói rồi đứng lên, để Lục Tử Chiêm ngồi trên sofa, ngồi lên bên trên hắn.
Lục Tử Chiêm vui vẻ gật đầu, máu nóng xông lên não, vật dưới thân cũng đã diễu võ giương oai ngóc đầu lên, ước gì có thể lập tức đâm thủng quần xông ra. Hắn cởϊ áσ khoác Sầm Anh ra, vén áσ ɭóŧ lên trước ngực, lộ ra hai viên đậu đỏ, hắn tiến lại gần, gặm căn một bên, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ trên núʍ ѵú, bên còn lại dùng ngón tay nắm bấm, an ủi cả hai bên.
Sầm Anh run rẩy, điểm mẫn cảm trước ngực bị Lục Tử Chiêm chơi đến khó chịu, du͙ƈ vọиɠ lấp đầy não, hô hấp trở nên rối loạn, dâʍ ŧɦủy̠ giữa hai chân chảy xuống tí tách, muốn ngừng cũng không thể.
Lục Tử Chiêm thấy cậu hít thở dồn dập, giống như đang kìm nén tiếng khóc nức nở, hắn lại càng mút mạnh đầu nhũ bên phải, cố ý dùng đầu lưỡi gây kɦoáı ƈảʍ cho Sầm Anh, ngón tay dọc theo lưng đi xuống eo Sầm Anh, đưa tay vào bên trong hai cánh mông của cậu.
Hai mắt Sầm Anh nhắm hờ, mười ngón tay trắng nõn bám lên vai hắn, thỉnh thoảng dùng chân cọ cọ ƈôи ŧɦịŧ Lục Tử Chiêm, làm cho qυყ đầυ rỉ ra một ít dịch trắng. Côи ŧɦịŧ phồng lên thêm một vòng, làm cho Sầm Anh oán hận. "Cái này giống như đâm thủng cả quần,bảo em làm sao cởϊ qυầи áo anh?"
Lục Tử Chiêm suýt nữa bị cậu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bắn tinh, khuôn mặt đang chôn trong ngực Sầm Anh đột nhiên ngẩng lên. "Trước tiên đừng quan tâm đến ƈôи ŧɦịŧ của anh, để anh xem phía dưới của em thế nào rồi, quần đã ướt thành một bãi nước rồi, giống như đi tiểu vậy." Nói xong lại chôn mặt vào ngực cậu, đôi môi từ đầṳ ѵú du tẩu xuống rốn, sau đó dừng lại một chút, liên tục hôn hít.
Sầm Anh cảm thấy Lục Tử Chiêm càng ngày càng xuống thấp hơn, cách qυầи ɭóŧ liếʍ ɭáρ ƈôи ŧɦịŧ cậu, đem đũng quần ướt nhẹp liếm đến càng ẩm ướt, sau đó chơi xấu nói. "Em xem đi, quả nhiên là ướt đẫm rồi. Lại đây, anh cởϊ qυầи áo, liếm khô phía dưới cho em."
"A___ chậm một chút. Chậm một chút. Quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ..." Côи ŧɦịŧ bán cương của Sầm Anh bị Lục Tử Chiêm ngậm vào trong miệng, có lẽ là bởi vì mang thai, du͙ƈ vọиɠ của cậu tập trung hết ở huyệŧ, Lục Tử Chiêm ngậm lấy ƈôи ŧɦịŧ cậu phun ra nuốt vào một lúc lâu Sầm Anh mới lớn thêm một vòng, làm cho qυყ đầυ đâm sâu vào cuống họng Lục Tử Chiêm, kɦoáı ƈảʍ càng ngày càng lớn.
Lục Tử Chiêm biến tấu hết kỹ thuật này đến kỹ thuật khẩu giao nọ, làm cho Sầm Anh đứng cũng không vững, hai tay ôm đầu hắn mà rêи ɾỉ, lúc cao trào hít sâu một hơi, eo căng ra, suиɠ sướиɠ nói. "Được rồi. Được rồi...Em nghĩ.... anh..." Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên nghẹn ngào, cả người dần dần mềm nhũn, bị Lục Tử Chiêm ôm lấy, tránh bụng đụng phải vật cứng.
Sầm Anh thở hổn hển, mấy tháng đã không làm, cảm giác cấm dục khổ cực mười phần, có lúc không dám ngủ lại Lục gia, tình nguyện trằn trọc trở mình cũng không giải tỏa du͙ƈ vọиɠ, nhớ lại một ít chuyện trước kia, sau đó sẽ thiếp đi. Không nghĩ tới hôm nay được nếm thử mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ làm cậu mệt đến không thở được, mồ hôi chảy đầy người, suýt nữa đã òa khóc.
Lục Tử Chiêm dịu dàng hỏi cậu. "Có kiên trì được nữa không? Hay là anh dừng lại nhé?"
Sầm Anh biết vì mình nên hắn đau lòng, lắc đầu nói. "Thật sự thoải mái... Anh làm tiếp đi. Phía dưới của em muốn anh liếm sạch sẽ, đằng sau cũng vô cùng ngứa." Cậu không thường nói mấy lời thô tục này, bởi vì ngượng ngùng nên nói rất chậm rất nhẹ, giống như trận gió lướt qua trong lòng Lục Tử Chiêm, làm hắn tăng thêm du͙ƈ vọиɠ.
Lục Tử Chiêm nuốt một ngụm nước bọt, để Sầm Anh nằm gối cao lên ghế sofa, cởϊ qυầи lót, chỉ để hạ thân cậu trần như nhộng. Tuy rằng trên người Sầm Anh còn một vài món quần áo nhưng bị mồ hôi thấm ướt trở nên trong suốt, hai viên đậu trước ngực và da thịt đầy dấu hôn đỏ chót, giống như vừa ngả ngớn lại vừa nghiêm túc. Ánh mắt cậu vừa lạnh lùng lại vừa nồng cháy, làm Lục Tử Chiêm điên đảo không thôi.
Sầm Anh làm như không biết, giọng nói giận dỗi hỏi Lục Tử Chiêm. "Có gì hay mà xem? Cũng không phải là mới thấy lần đầu."
Lục Tử Chiêm quỳ gối giữ khe hở của bàn trà và ghế sofa, ngón tay khều nhẹ nụ hoa của Sầm Anh, một bên xoa nắn, một bên cợt nhả nói. "Anh đang tiếc huyệŧ của em chỉ có thể nhìn không thể sờ, mấy tháng trước làm, không nên làm nhiều tới vậy, càng không nên bắn vào đáy huyệŧ của em, hại anh một thời gian lâu cũng không thể đụng vào nơi này nữa."
Sầm Anh nhẫn nhịn kɦoáı ƈảʍ tê dại dưới thân, nhỏ giọng nói. "Nơi nào không thể đụng vào? Là anh lo lắng vớ vẩn, sợ em bị gì đó mà thôi."
Lục Tử Chiêm không nói nữa, cúi đầu liếm hết dịch thể do huyệŧ tiết ra. Thời gian mang thai này, Sầm Anh cực kỳ mẫn cảm, huyệŧ bị hắn xoa nắn, dâʍ ŧɦủy̠ ở cửa huyệŧ bị hắn liếʍ ʍúŧ hết lại tiếp tục chảy ra, chảy ra cả ghế sofa, khiến Sầm Anh run rẩy không thôi.
Lục Tử Chiêm thấy cậu nhíu mày, không nhịn được tự cầm lấy vật của mình, huyệŧ bị đùa bỡn, kɦoáı ƈảʍ tê dại lan ra càng nhiều hơn, xâm chiếm tri giác của cậu. Sầm Anh liên tục rêи ɾỉ gọi Lục Tử Chiêm. Hắn dừng lại một lát, ngón tay quệt một ít dâʍ ŧɦủy̠ trong âm huyệt cậu bôi vào hậu huyệt, tỉ mỉ mở rộng huyệt.
Nơi kia của Sầm Anh đã lâu không đi vào, một ngón tay đâm vào còn không vừa, làm cậu đau đến nhíu mày. Lục Tử Chiêm giật mình, ƈôи ŧɦịŧ trong quần lại lớn thêm một vòng, một tay xoa xoa huyệŧ Sầm Anh, chờ Sầm Anh chìm sâu vào kɦoáı ƈảʍ hắn mới tăng nhanh tốc độ, làm cậu không thể kìm nén kẹp hai chân lại, làm cho cánh tay Lụ Tử Chiêm kẹt vào trong,
Ba ngón tay của Lục Tử Chiêm đã đi vào nơi sâu xa của hậu huyệt, nhìn cậu sảng khoái đến nỗi không cảm giác được đau đớn hắn mới dám mở rộng, tìm điểm mẫn cảm bên trong của Sầm Anh. Lần thứ hai làm cho Sầm Anh lên đỉnh, Lục Tử Chiêm thuận thế móc ra ƈôи ŧɦịŧ, đâm sâu vào hậu huyệt, Sầm Anh rêи ɾỉ, nằm nghiêng trên ghế sofa, Lục Tử Chiêm tiến quân thần tốc, mỗi lần Sầm Anh bị đâm đều có thể cảm nhận được qυყ đầυ to lớn của hắn, giống như muốn xuyên qua cậu.
Cậu cắn ngón tay, ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ ngượng ngùng của mình, không nghĩ bộ dáng vừa ngậm ngón tay mắt vừa ửng đỏ lại làm cho Lục Tử Chiêm nhớ tới lần cậu bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn cho đầy miệng, viền mắt đỏ chót, khuôn mặt oan ức.
Lục Tử Chiêm dịu dàng đâm rút, ôm chặt lấy cậu, lau hết nước mắt trên khóe mắt, lớn tiếng hỏi. "Sầm Anh, em có yêu anh không?"
Sầm Anh mở to mắt, trong miệng "Ừ a a" vài tiếng.
Lục Tử Chiêm rút toàn bộ ra, ngồi trên ghế sofa, Sầm Anh được hắn ôm từ từ ngồi xuống, trong huyệt ngậm lấy qυყ đầυ tím đen phủ đầy gân xanh, chờ toàn bộ đi vào, qυყ đầυ đâm chọt khắp điểm mẫn cảm trong người Sầm Anh, cậu hơi nhếch miệng thở dốc, cái đùi lớn bị Lục Tử Chiêm tách ra, cưỡi ở trên người hắn.
Trong lúc mông lung, Sầm Anh lại nghe Lục Tử Chiêm hỏi cậu. "Sầm Anh, em có yêu anh không?"
Sầm Anh nghẹn ngào, không nói chuyện được nữa, mơ màng nghiêng mặt sang một bên, nhận lấy một nụ hôn dài của Lục Tử Chiêm. Đáy lòng hắn bây giờ giống như bị mèo con cào qua, kɦoáı ƈảʍ xộc lên, một trận tê dại xuyên qua giống như điện giật, làm hắn bắn ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun đầy miệng huyệt của Sầm Anh.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Lục Tử Chiêm ôm Sầm Anh về phòng. Cậu ngâm nước nóng vô cùng thoải mái, không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật, may mà Lục Tử Chiêm khỏe người, có thể nhấc cả người cậu lên, rửa mặt cho cậu, thay quần áo cho cậu.
Lục Tử Chiêm vừa thỏa mãn lại vừa đau lòng ôm cậu lên giường, dỗ Sầm Anh ngủ. Từ lúc Sầm Anh mang thai tới nay, hai nhà Sầm Lục cả ngày vội vã, cuồng cuồng, sợ cậu ăn ít thì gầy, ăn nhiều lại khó sinh. Sợ nhất vẫn là chuyện giường gối của cậu và Lục Tử Chiêm, nghiêm cấm Lục Tử Chiêm và Sầm Anh ngủ chung phòng, kẻ trên giường người trải chiếu dưới đất. Lúc thai nhu đã ổn định, Sầm Anh không muốn ngủ cùng hắn một phòng nữa, nói hắn buổi tối cướp chăn mình, nói mớ khiến cậu không ngủ được, nhẫn tâm để Lục Tử Chiêm ngủ ở phòng đối diện, đối mặt với cô đơn buồn tủi.
Hắn tưởng Sầm Anh biết nhẫn nại, hóa ra là do tim cậu giống như đá. Thế nhưng cuối cùng Lục Tử Chiêm vẫn chưa hỏi rõ cậu. Bây giờ hắn mới thấy Sầm Anh không phải là cây bông mềm mại, tùy lúc nở ra như hắn thấy. Lục Tử Chiêm si mê nhìn hình dáng cậu ngủ say sưa, hôn môi cậu, tóc mai cậu, nói. "Chờ tới khi chuyển nhà, chúng ta cũng sẽ mua nhà đối diện nhau được không? Nếu như em không muốn gả cho anh, cưới anh cũng không sao. Chỉ cần em muốn, anh đều đồng ý."
Sầm Anh nhíu mày, giống như bị hắn đánh thức, nghe thấy rồi lại đột nhiên yên lặng ngủ tiếp.
Lục Tử Chiêm âm thầm thở dài, cũng không biết lài vui hay buồn, Sầm Anh cũng không từ chối hắn, vẫn là tự trách lá gan mình quá nhỏ, ngay cả lời cầu hôn cũng không dám nói trước mặt Sầm Anh, vận may chưa đủ tốt, lời nói chưa đủ ngọt. Lúc hắn vẫn đang xoay xở không biết làm sao, chợt nghe Sầm Anh nói một câu rất nhỏ rất nhỏ. "Cầu hôn sao đơn sơ như vậy, bất kể là gả hay cưới em cũng sẽ không đồng ý."
Sau đó nằm trong lồng ngực Lục Tử Chiêm thiếp đi.