Đợi đến khi Lục Tử Chiêm chuẩn bị xong mọi thứ để cầu hôn thì bụng Sầm Anh đã to tướng, áo sơ mi cũng không mặc vừa, quần bò cũng không vừa eo nữa, cậu lấy quần thể thao của Lục Tử Chiêm mặc, cũng để hắn cột dây hộ cậu, quần áo thể thao xấu như vậy, Lục Tử Chiêm không dám có ý kiến, chỉ sợ tính khí người mang thai trở nên kỳ quái, chỉ có thể dụ dỗ cậu giảm tần suất ra khỏi cửa, cả ngày ở trong nhà đọc sách, lúc trời sáng thì ra ngoài xem hoa và chim một lát.
Đứa nhỏ này đến quá đột ngột, làm Sầm Anh đang có ý định du học phải ngừng lại, bị cha đánh suýt gãy chân, Lục Tử Chiêm mang cậu đến hai bên cha mẹ quỳ cả buổi, hai bên không hết ngạc nhiên, lấy lại bình tĩnh hỏi một câu. "Có đúng vậy không?" Sau đó hắn bị mẹ ruột của mình cầm chổi đuổi khỏi nhà, đánh từ cửa tới ngoài tiểu khu, ước gì có thể đánh chết hắn.
Sầm Anh lạnh lùng nhìn, không đi giúp Lục Tử Chiêm, Lục Tử Chiêm cũng sợ làm hại đứa con trong bụng nên không dám trốn sau lưng cậu, lỡ may cái chổi không có mắt, đánh lên người cậu thì sao. Mẹ Lục đuổi hắn đến mệt mỏi, chống eo thở hồng hộc, chửi ầm lên. "Thằng ngu này, chuyện tày trời như vậy mà cũng dám làm? Hôm nay tao không đánh chết mày tao không chịu được, còn phải dắt mày đến Sầm gia xin lỗi Sầm Anh." Lục Tử Chiêm không sợ chết, mạnh miệng nói. "Mẹ đánh chết con con cũng vẫn yêu em ấy."
Sầm Anh đi theo Lục Tử Chiêm, quỳ trước mặt cha mẹ, kiên cường nói. "Con và Lục Tử Chiêm là tình nguyện, anh ấy cũng không ép con, con cũng không dụ dỗ anh ấy. Cha, mẹ, chú Lục, dì Lục, ngoại trừ Lục Tử Chiêm, con không vừa mắt ai cả. Nếu muốn đánh chết anh ấy thì đánh chết con đi." Hai nhà không nói gì được, không đành lòng nhìn hai đứa con đang quỳ dưới đất, láng giềng cũng đến khuyên nhủ, bà Trần vội vàng đi xuống lầu, đứng che chở trước mặt hai người họ.
Bởi vì trong bụng Sầm Anh có một con vật nhỏ - là tên gọi do Lục Tử Chiêm gọi, hắn thích gọi "con vật nhỏ", gia trưởng Lục gia cho là Sầm Anh bị thua thiệt, đối xử vô cùng tốt với cậu, địa vị trong nhà của Lục Tử Chiêm tụt dốc khôn phanh, áo sơ mi của Sầm Anh đều là tự tay mẹ Lục làm cho, còn mua quần áo cho cậu.
Lục Tử Chiêm không dám oán trách, cũng không nghĩ tới chuyện giận dỗi hay gì, hắn hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui làm cha, chỉ sợ chăm sóc Sầm Anh không tốt. Cầu hôn là chuyện quan trọng, hắn cũng phải lên kế hoạch ổn thỏa, không thể để cậu có chút gì không hài lòng, không vui vẻ.
Vì vậy mới kéo dài tới hôm nay, ngày sinh dự tính của Sầm Anh tới càng ngày càng gần, cách ngày cậu đi du học cũng không còn xa. Cuối tuần hôm đó, đặt trước vé xem phim điện ảnh Sầm Anh ngóng trông từ lâu, hiếm thấy Sầm Anh để sách xuống, thay quần áo, cùng hắn đi dạo phố.
Thời kỳ này, thái độ của Sầm Anh rất khác thường, rất thích ăn đồ chua, sau khi ăn xong còn ăn một túi bánh ngọt do Lục Tử Chiêm mua, cầm trong tay vừa đi vừa ăn. Vóc người cậu nhỏ gầy, bụng to cũng tới mức có hạn, quần áo mặc nhiều, lại đeo túi trước ngực, ít ai nhận ra cậu kỳ lạ, Sầm Anh dừng lại vài giây, nói. "Em còn ăn như vậy sẽ thành heo mất."
Lục Tử Chiêm nói. "Nào có con heo nào xinh đẹp như vậy? Em lại suy nghĩ lung tung rồi. Em xem, bên kia bán hoa kìa."
Sầm Anh chế nhạo một câu. "Anh nói năng càng ngày càng ngọt, hôm qua ăn hết cả hộp chocolate sao?" Trên mặt Lục Tử Chiêm là vẻ đắc ý, nói. "Đương nhiên, chocolate là em đút tận miệng, sao không ngọt." làm cho Sầm Anh đỏ mặt, đánh hắn một cái.
Lục Tử Chiêm nheo mắt nhìn cậu, rõ ràng không tức giận, sao lại chẳng để ý đến hắn nữa rồi. "Em không thích nghe anh nói mấy lời như vậy sao? Vậy anh mua bó hoa tặng em nhé? Được không?" Sau đó cầm tay Sầm Anh dắt cậu sang bên đường, mua cho cậu một bó hoa hồng.
Sầm Anh làm như không nhìn ra ý đồ của hắn, đợi khi ngồi vào phòng chiếu phim, trên màn hình xuất hiện một bộ phim tình yêu, thanh xuân vườn trường, nam chính và nữ chính ôm đàn dựa lưng vào nhau, thấp giọng hát một bài hát. Giai điệu âm trầm, bài hát này Sầm Anh nghe qua rất nhiều lần, là một bài ca tỏ tình. Cậu không khỏi nhớ lại hình ảnh Lục Tử Chiêm cất tiếng hát, cũng từng ôm cây ghita trong lòng, lúc đó hắn đứng dưới ký túc xá, dùng cây nến xếp hình trái tim, hát một bài tiếng Nga mà Đỗ Tuấn Hào dạy hắn trong một tháng.
Mà Lục Tử Chiêm không có thiên phú với âm nhạc, ghi ta cũng không học được, gảy không trôi chảy, hơn nữa tiếng Nga còn sai âm tiết, lộn âm luật, Sầm Anh giống như xem kịch vui, dựa đầu trên ban công cười hắn, không biết hắn đang hát cái gì.
Bao nhiêu người từng yêu những năm tháng thanh xuân rực rỡ
Yêu thương con người đi cùng mình trong những năm thanh xuân
Trong suốt những năm ấy, với linh hồn thành kính, anh chỉ thích một người..
...
Sầm Anh chợt hiểu ra, lời bài hát ấy là Lục Tử Chiêm lấy từ bài thơ «Cùng nhau già đi» mà Sầm Anh yêu thích. Cậu hít một hơi, nhịn dòng nước mắt đang dâng trào, những người trên bàn công bắt đầu ồn ào, cùng hợp xướng lên giai điệu với Lục Tử Chiêm, rất nhiều người nói cậu đồng ý đi, đồng ý đi, ánh mắt hắn thâm tình mà kiên định, nghe hắn dùng câu nói tiếng Trung, hát xong câu cuối cùng. "Đợi em già rồi, anh vẫn hy vọng, tiếp tục hát bài này cho em nghe."
Lúc này, ký ức dần dần vây kín trong đầu Lục Tử Chiêm, mỗi khi gặp phải cảnh tượng ấy, trong lồng ngực lại ê ẩm không thôi, giống như mưa dầm thấm lâu, trong tim đã ê ẩm, ánh mắt nhìn về phía Lục Tử Chiêm. Cậu huých nhẹ Lục Tử Chiêm, nhìn lên màn hình, trêu ghẹo nói. "Không phải anh không biết đàn ghita sao? Đáng tiếc em chỉ mới nghe một lần."
Lục Tử Chiêm nói. "Lúc tốt nghiệp bị bạn cùng phòng lấy, sau đó bán rồi." Sầm Anh nhớ mang máng cây đàn này rất quý, Đỗ Tuấn Hào từng mượn Lục Tử Chiêm để cưa đổ mấy em gái, thuận miệng nói. "Anh mới mua không bao lâu, vãn còn mới, sao lại bán đi?" Lục Tử Chiêm nói quanh co nửa ngày, ngượng ngùng nói. "Là sợ anh chơi làm bọn họ ám ảnh, giống như đang diễn Thập Tông Tội version mới."
Sầm Anh chê cười, nói. "Anh không biết hát. Tốt nghiệp năm lớp 9, có một cô bạn vừa đen vừa gầy, anh còn nhớ không? Khi đó cô ấy nói với em, anh đẹp trai như vậy nhưng hát lại kinh khủng đến vậy."
Lục Tử Chiêm sầm mặt, nói. "Bạn học nào anh cũng quên rồi." Dừng một chút, xấu hổ nói. "Anh chỉ nhớ mình em thôi."
Ánh đèn tối sầm lại, không khí trong phòng cũng dần ngưng đọng, Sầm Anh hồi hộp, cảm giác bị chật chội đến khó thở. Cậu ôm chặt bó hoa hồng, đứng ngồi không yên, nhất định phải nắm chặt tay Lục Tử Chiêm mới an lòng. Lục Tử Chiêm không nói một lời, có lẽ là sợ quấy nhiễu tới người khác, chỉ vuốt ve tóc Sầm Anh, Sầm Anh nắm thật chặt năm ngón tay của hắn, nhỏ giọng nói. "Em sợ."
Lục Tử Chiêm nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của cậu, lời cầu hôn của hắn sắp bắt đầu, cả người giống như bị đặt lên dây cung, căng thẳng hơn cậu, sợ chút nữa cậu không đồng ý, cũng sợ cậu phát hiện ra ý đồ của hắn.
Tâm tư hai người không giống nhau, phim điện ảnh chiếu đến đoạn cuối sẽ phát ra một đoạn nhạc, cho nên trong khán đài vẫn còn không ít khán giả không muốn rời chỗ, Sầm Anh muốn về nhà nghỉ ngơi, chẳng biết âm nhạc đã thay đổi thành âm thanh nhẹ nhàng êm dịu nào, là một bài ca thanh xuân.
Sầm Anh kinh ngạc nhìn từng tấm ảnh thời ấu thơ của cậu và hắn. Lục Tử Chiêm và cậu mặc đồng phục học sinh, một đứa bé lôi kéo cặp sách đứa bé khác, cười đến dạt dào, lộ ra hàm răng bị thiếu mất một cái răng cửa, làm cho người khác không nhìn được cười, nhưng vẫn nghiêm túc xem tiếp.
Cậu đỏ mặt nhìn Lục Tử Chiêm, nói. "Sao tìm được nhiều hình cũ như vậy? Thay răng đẹp hơn rồi."
Lục Tử Chiêm nói: "Lúc giúp bà Trần sửa đồ, anh thấy rất nhiều ảnh của chúng ta, anh cũng xin mẹ mấy tấm."
Sầm Anh nhất thời không biết nói gì, ôm lấy bó hoa ở trong tay, sốt sắng chờ động tác kế tiếp của Lục Tử Chiêm. Lục Tử Chiêm quỳ xuống, đầu gối cọ vào mặt sàn, ánh đèn bốn phía sáng lên, ánh mắt thành kính nhìn Sầm Anh, hắn câm lấy tay cậu, hít sâu một hơi mới dám mở miệng nói. "Hoa hồng, nhẫn đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ một câu trả lời của em. Sầm Anh, anh yêu em, em có đồng ý hay không, nắm tay anh sống đến bạc đầu." Em chỉ cần đồng ý, anh gả cho ra hay em gả cho anh đều được.
Sầm Anh sững sờ trong chốc lát, vừa muốn nói gì đó, Lục Tử Chiêm đã thấp thỏm nói. "Anh biết cầu hôn như này là đơn sơ, nhưng bây giờ em đang có thai, anh không thể làm khổ em được, cũng không thể cho em quá nhiều niềm vui. Khoảng thời gian này, anh đã nghĩ ra rất nhiều cách, rất nhiều công đoạn, em có đồng ý hay không? Chúng ta sống tới một trăm, một ngàn.."
"Được rồi, đừng nói nữa, sống tới một ngàn năm chẳng phải thành yêu quái rồi sao." Sầm Anh nói dỗi một câu, cậu không tiện khom lưng, đẩy Lục Tử Chiêm một cái, hắn đứng lên ôm lấy eo Sầm Anh, dưới con mắt chăm chú của mọi người hạ xuống nụ hôn giống như đính ước, cậu dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, lẩm bẩm nói. "Em đồng ý."