Tới gần tháng năm, mấy trận mưa đột ngột ở phía Nam đã từ từ ổn định, thời tiết dần nóng lên, khu ký túc xá chật chội vẫn còn hơi ẩm ướt, làm con người ta cảm thấy ngày càng uể oải. Bệnh cảm trên người Lục Tử Chiêm vốn đã khỏi, nhưng trong lòng vẫn còn bệnh tương tư dai dẳng, mấy ngày nay hắn xem từ điển, dùng phần mềm phiên dịch, thậm chí không ngại hỏi thầy giáo dạy tiếng Nga cũng không thể dịch chuẩn xác câu nói Sầm Anh đưa cho hắn. Lục Tử Chiêm hoài nghi cơn giận của Sầm Anh còn chưa tan, lấy chuyện này trêu hắn, mấy lần đi đến ký túc xá tìm cậu để hỏi rõ ràng, cậu đều tránh mặt, nói lúc nào hắn hiểu ý nghĩa câu nói đó thì đến gặp cậu.
Tháng tư đã gần hết, ngày Quốc tế lao động tới, các trường đều cho nghỉ dài hạn, Lục Tử Chiêm nghĩ Sầm Anh nhất định phải về nhà nên cả kỳ nghỉ hắn sẽ canh ở cửa nhà cậu. Nghĩ vậy, Lục Tử Chiêm đè xuống khao khát có được Sầm Anh bên cạnh, sau khi dựa vào đầu giường lăn lộn qua lại xem mấy lời tiếng Nga Sầm Anh viết cho hắn, lại nghĩ tới giọng nói của cậu, hình ảnh cậu đỏ bừng mặt gối lên đùi hắn ngủ, càng nghĩ lại càng nhớ, giống như những chuyện đó đã lâu lắm rồi.
Bạn cùng phòng nằm ở giường đối diện thấy hắn ôm điện thoại không rời tay, cậu ta nằm úp sấp trên mép giường, vươn cổ dáo dác gọi hắn. "Haha. Lục Tử Chiêm, cậu đang xem cái gì? Cười dâm tiện như vậy."
Lục Tử Chiêm thu lại biểu cảm, nheo mắt nhìn bạn cùng phòng. "Tôi quay video thiếu não của cậu, đăng lên internet cho mọi người cùng chiêm ngưỡng."
Bạn cùng phòng cười mắng. "Tôi đệt." Mắng mỏ vài câu, lại tìm hiểu tiếp. "Dạo nay cậu hay sang trường bên cạnh, có phải là định cùng cô họ Phương kia tình cũ bùng cháy không? Hay là ngắm trúng mục tiêu mới? Cậu xem, tôi cũng đang một thân một mình, có người nào thích hợp thì giới thiệu cho tôi nào."
Lục Tử Chiêm nghe câu "Tình cũ bùng cháy", trong đầu bỗng xẹt qua gương mặt của Sầm Anh, không khỏi hừ lạnh. "Tôi không rảnh."
Câu nói này giấu đầu hở đuôi, giống như thừa nhận hắn đang nghĩ biện pháp một mình ăn cỏ, không chừa lại cọng nào cho mấy con dê con. Đám bạn trong phòng hiểu ý, cùng nhau cười rộ lên, một người trong đó thở dài. "Người yêu cũ sao lại chia tay với cậu? Với điều kiện này của cậu mà không khiến người ta quay lại sao? Nói một tí với anh em, anh em giúp cậu phân tích, điều chỉnh kế hoạch tác chiến."
Lục Tử Chiêm "xì" một tiếng. "Cậu yêu đương bao nhiêu lần rồi mà nói? So với số lẻ của tôi cũng chưa bằng."
Người bạn kia không phục, nói. "Tuy rằng tôi yêu đương ít nhưng đều là do tôi nghĩ cách tán người ta. Còn cậu là bị đám con gái tán đổ quen rồi, hình thành nên tật xấu, ai mà chịu được? Bạn gái của tôi nếu bị đàn ông tán tỉnh, tôi sẽ đánh cho người ta ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra nổi. Cậu nhìn lại cậu đi, bạn gái cũ nói cậu không chăm sóc người ta, không trân trọng người ta, cậu còn chê cô ấy phiền."
Một bạn cùng phòng lại chen vào. "Cậu có phúc mà không biết hưởng. Tôi cũng muốn có bạn gái xinh như vậy, lúc đó cô ấy muốn gì tôi cũng chiều. Nào giống cậu, đưa đồ ăn cho cậu còn phải khấn vái tứ phương, xin phép cậu."
Lục Tử Chiêm bĩu môi, tự mình biết đã đuối lý, thầm nghĩ, mấy cô ấy không nói sao tôi biết mấy cô ấy muốn gì? Nếu như Sầm Anh mở miệng, bảo tôi mỗi ngày đưa bữa sáng cho em ấy, tôi sẽ dậy sớm đem cho em ấy, cậu không nói cho hắn, hắn còn sợ hắn sẽ bị cậu mắng.
Bạn cùng phòng mồm năm miệng mười, quở trách hắn một trận nói Lục Tử Chiêm là loại đàn ông nói một đằng làm một nẻo, đặc biệt là tình yêu, chỉ cần đi ven đường ngắt một nhành hoa cứt lợn đưa cho người ta, dù đối phương có ghét bỏ cũng không nhịn được cúi xuống ngửi một cái. Mà hắn sau khi đưa nhánh hoa xong cũng bỏ đi, chẳng quan tâm đến người ta, bây giờ bị bỏ rơi là đáng.
Mắng sướng mồm xong lại nảy lòng tốt lấy đồ vật ngày trước dùng để theo đuổi con gái ra, giáo dục Lục Tử Chiêm phải làm sao. Lục Tử Chiêm ngoài miệng nói. "Mấy cách này người lớn sẽ thích à?" trong lòng lại nhìn không chớp mắt.
Mấy ngôi sao màu sắc sặc sỡ và hạc giấy bỏ trong lọ thủy tinh, bên trong còn bỏ thêm mấy cái bóng đèn nhỏ, ghép lại thành hình trái tim, đặt ở đầu giường vừa sáng lại vừa lãng mạn, giống như một cái đèn ngủ. Trong lòng Lục Tử Chiêm suy nghĩ, mỗi lần Sầm Anh đi ngủ đều đọc tiểu thuyết, bóng đèn sáng quá lại sợ làm hỏng mắt cậu, hắn thiết kế mãi, thức trắng đêm, cuối cùng cũng làm xong.
Cuối tháng, Lục Tử Chiêm mời đám bạn cùng phòng đi ăn xem như báo đáp, một đám người ở trong phòng uống rượu, mặt đỏ tới mang tai, trong bữa tiệc khó tránh khỏi có mấy chuyện cười hạ lưu, một người nói mình từ năm cấp hai đã xem AV, lần đầu hôn môi gặm đến nát môi con nhà người ta. Lục Tử Chiêm nghe câu được câu không, ôm chai bia ngất ngơ, cười khúc khích.
Hắn nghĩ tới Sầm Anh, nghĩ tới lần đầu tiên bọn họ hôn môi, Sầm Anh luôn cho là bị Lục Tử Chiêm cưỡng hôn tại thư phòng Lục gia, môi lưỡi tràn ngập du͙ƈ vọиɠ nhưng lại không phải tình yêu. Thực ra trước kia rất lâu, sau khi Lục Tử Chiêm và Sầm Anh thi đại học xong, tham gia một bữa tiệc họp lớn cấp hai, tuy rằng khi đó đã chia lìa ba năm nhưng tình cảm vẫn nồng nàn, trên bàn cơm ai cũng không từ chối mà uống rượu say khướt, hắn cũng say khướt. Lục Tử Chiêm mượn men say, cùng Sầm Anh uống rượu giao bôi, lúc đứng dậy dựa cả vào người cậu, ôm lấy cậu, nói. "Sau này chân trời góc bể, cậu đi đâu tớ sẽ đi đó. Tình cảm nhiều năm như vậy, tớ không buông được nữa." Sau đó đôi môi tiến đến cánh môi Sầm Anh hôn một cái, giống như hiệu lực của con dấu pháp luật, không bao giờ xóa nổi, một đời một kiếp phải bên nhau.
Sầm Anh nói hắn đầu óc chậm chạp, nói hắn không có tim phổi, nói hắn không trân trọng cậu, không đối xử tốt với cậu. Lục Tử Chiêm nghĩ, khi đó tâm ý ấy của anh, em còn chưa đáp lại. Hắn tự mình uống một hớp rượu lạnh lẽo, rượu chảy vào cổ họng chỉ còn lại vị đắng ngắt.
Bạn cùng phòng của hắn còn đang nói về mối tình đầu, sau đó kết luận, nói. "Nói chuyện tình yêu phải mặt dày, không ngừng quấn lấy người ta, thích ai phải theo đuổi đến cùng, cô ấy có cậu mãi rồi cũng thành quen, sau này một ngày không gặp tựa ba thu, cuối cùng là cô ấy tỏ tình với cậu, thế là OK."
Trong lòng Lục Tử Chiêm rung động, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Sầm Anh, đầu bên kia truyền đến âm anh "Tút__tút", lại nghe bạn cùng phòng nói tiếp. "Đương nhiên phương pháp này không dùng cho mấy tên lưu manh, người ta sẽ nói là cậu đến quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ."
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Đầu bên kia đã bắt máy, truyền đến âm thanh tức giận, chửi rủa nói. "Con mẹ nó, mặt cậu dày thật. Nói bao nhiêu lần rồi, cậu ấy không rảnh quan tâm tới cậu đâu, sao cậu bám lấy mãi vậy? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, làm tôi buồn nôn." Không phải là Sầm Anh.
Lục Tử Chiêm nhận ra có chuyện không đúng, vội vã nói. "Tôi là bạn thân Sầm Anh, em ấy xảy ra chuyện gì? Sao không nhận điện thoại? Ai vậy?"
Trong điện thoại trở nên yên tĩnh, thật lâu sau người kia mới thay đổi ngữ khí, nói. "Cậu họ Lục? Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, bây giờ bọn tôi đang ở bệnh viện Nhân dân, Sầm Anh, cậu ấy..." Không chờ cho bạn cùng phòng của Sầm Anh nói xong, Lục Tử Chiêm đã lao ra quán cơm, sốt ruột gọi taxi.
Buổi tối trong bệnh viện chỉ có bệnh nhân cấp cứu, bây giờ thời tiết đang thay đổi, người trong viện đông nghẹt. Lúc Sầm Anh được đưa tới là khoảng 7,8 giờ. Các y tá bận rộn việc, để cậu tìm một chỗ trống trong hành lang để ngồi, đưa bình truyền cho Đỗ Tuấn Hào cầm. Lục Tử Chiêm cả đường đều giục tài xế đi nhanh, đến ngã tư kẹt xe mà nóng như lửa đốt, bỏ xe chạy bộ, chạy hơn nửa đường, mồ hôi đã ra đầy trán, Sầm Anh nghiêng người dựa vào vai Đỗ Tuấn Hào, mí mắt nhấc lên một cái, thấy hắn đỏ cái mặt, đôi môi trắng bệch, hai tay chống lên đầu gối, dáng vẻ mệt mỏi, lúc nào cũng có thể ngã xuống, cậu hỏi hắn. "Sao lại không đi xe?"
Giống như biết Lục Tử Chiêm sẽ đến, cậu cũng chẳng hỏi hắn vì sao lại đến.
Cả mặt Lục Tử Chiêm hiện lên tia đau lòng, đặt tay lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, không quá nóng, lại đưa tay sờ sờ bên trong cổ áo cậu, nhìn thấy xương quai xanh cậu nổi lên nốt đỏ, trong tay áo cũng lộ ra mấy hạt đỏ tròn, hiểu được Sầm Anh không quá nghiêm trọng, thở ra một hơi, dịu dàng nói. "Đang yên đang lành sao lại bị dị ứng?"
Sầm Anh chậm rãi nói. "Không cẩn thận ăn đồ người khác đưa."
Hồi trước Sầm Anh vì giận Lục Tử Chiêm nên có bạn học gọi cậu ra ngoài chơi cậu cũng đồng ý. Bên trong khoa có không ít người cất giấu tình cảm nam nữ với Sầm Anh, nhạy cảm thấy được dạo nay tâm tư Sầm Anh đang từ từ mềm yếu, bọn họ giống như ong gặp mật, liên tục vây quanh Sầm Anh. Có người da mặt mỏng, nhát gan, chỉ dám ở trên diễn đàn của trường viết hai câu thơ cổ tỏ tình. Có người chẳng để ý mặt mũi, cả ngày tặng hoa, đưa thơ tình cho cậu, một ngày đều đặn ba bữa: Sáng đưa sữa bò nóng cho cậu, buổi trưa hẹn cậu đi ăn, hỏi bóng gió xem gần đây cậu có thích ai không, buổi chiều cố ý mua đèn Khổng Minh, buổi tối rủ cậu đi thả.
Lục Tử Chiêm có thể làm bánh bí ngô cho Sầm Anh ăn, nhưng mấy người kia cả ngày đem thức ăn, trà nóng đến cho cậu, ai biết còn có ý đồ gì khác không.
Có thể Sầm Anh không có hứng thú nổi với đám người kia, nhưng bọn họ ân cần, trái lại làm hắn không yên lòng, Sầm Anh cũng từ chối người ta, đồ đưa tới đều cho Đỗ Tuấn Hào và lớp trưởng. Lớp trưởng có đồ ăn ngon hứng khởi vô cùng, liên tục bình luận về mấy người kia nấu ăn ngon ra sao.
"Buổi tối tôi và Tuấn Hào đi mua đồ ăn, lúc xuống lầu lấy thức ăn, trong túi có thêm một hộp bánh ngọt lạnh, tôi cho rằng do chủ cửa hàng tặng kèm, không nghĩ nhiều nên cầm về ăn." Giọng Sầm Anh nhỏ nhẹ như mây bay, lại nghe một tiếng ai oán. "Mấy phút sau tôi thấy tin nhắn từ số xa lạ, hỏi tôi bánh ngọt có ăn ngon không, cô ấy nghe nói tôi không thích bánh ngọt nên thêm một ít nước dừa."
Lục Tử Chiêm nghe được, khẽ quát lên. "Cô ta biết em không thích ăn ngọt mà lại không biết em dị ứng nước dừa sao? Đưa điện thoại di động đây, anh muốn xem xem là đứa khốn khiếp nào làm bánh ngọt."
"Là sim rác, không phải là sợ Sầm Anh biết là ai sao? Người này bị bệnh thần kinh rồi." Đỗ Tuấn Hào một câu đã đánh trúng ý, nói. "Cái người kia biết chúng ta ra ngoài đặt thức ăn, chắc chắn đã theo dõi chúng ta từ lâu. Lúc Sầm Anh ra ngoài lấy thức ăn, tại sao tôi cõng Sầm Anh xuống lầu, cô ta đều biết. Tôi đoán người này là người trong khoa chúng ta."
Sầm Anh động khóe miệng, chê cười nói. "Có thể là bị tôi từ chối nên không cam lòng. Cậu còn bảo người ta thần kinh."
Đỗ Tuấn Hào nói. "Còn không phải sao? Giống như đồ cuồng theo dõi. Lần này là nhét thức ăn, lần sau cẩn thận hắn còn tiến vào nhà cậu, trốn dưới giường cậu, trong tủ treo quần áo..." Sầm Anh vội vã ngăn lại lời nói kinh khủng của cậu ta, trong lòng sợ hãi, nói. "Được rồi, đừng nhắc lại, buổi tối tôi ngủ không yên."
Lục Tử Chiêm chuẩn bị phụ họa theo Đỗ Tuấn Hào, ánh mắt dừng lại ở trên mặt cậu, sắc mặt thay đổi mấy lần, không tin Đỗ Tuấn Hào là bạn cùng phòng của cậu. Đỗ Tuấn Hào giảo hoạt nhìn hắn khẽ mỉm cười, lời nói mang theo thâm ý. "Dọa cậu giật mình rồi. Tôi biết cậu và Sầm Anh là bạn hồi nhỏ cũng sợ hết hồn."
Lục Tử Chiêm không yên lòng gật đầu, trong đầu bỗng lóe lên, đem khúc mắc em họ của Đỗ Tuấn Hào hỏi cậu ta. "Em gái lai của cậu có phải là Sầm Anh trang điểm, mặc váy giả dạng phải không? Tôi nói, làm sao đi một chuyến tới phòng hóa trang, đi ra còn lấy giá với tôi, kiếm cớ không cho tôi và em gái cậu cùng nhau đi ăn cơm. Hóa ra là gạt tôi."
Đỗ Tuấn Hào áy náy nói. "Chỉ đùa thôi, cậu đừng để trong lòng. Mà cậu cũng có theo đuổi em gái tôi đâu." Sầm Anh "Hừ" một tiếng, không biết có phải giận Lục Tử Chiêm hay không, mệt mỏi nói. "Tôi đói." Bởi vì cậu bị dị ứng, cơm tối đều đã nôn hết ra, bây giờ trong dạ dày trống rỗng, vô cùng đói bụng.
Lục Tử Chiêm cởϊ áσ khoác che trên người Sầm Anh, dặn Đỗ Tuấn Hào coi chừng cậu, ra ngoài cantin mua một bát cháo hoa. Hắn không dám mua thêm đồ ăn, sợ bệnh tình Sầm Anh lại nặng thêm, lại sợ trong miệng Sầm Anh không có vị gì, ăn không vô đồ ăn thanh đạm, nên đi siêu thị chọn chà bông bỏ vào cháo hoa, tăng thêm vị mặn.
Có cháo nóng vào bụng, tinh thần Sầm Anh tốt lên được một chút, rời khỏi vai Đỗ Tuấn Hào, ngồi thẳng người lên, giọng nói cũng có khí lực hơn. "Hơn mười giờ rồi, Tuấn Hào, cậu về đi, mai là kỳ nghỉ dài hạn, giáo viên sẽ tới kiểm tra ký túc xá." Trường học của bọn họ, trước khi nghỉ hè đều phải kiểm tra ký túc xá, chăn gối gọn gàng, nếu không sạch sẽ vậy sẽ ảnh hưởng đến hạnh kiểm.
Đỗ Tuấn Hào không lo chuyện này, nhưng ý tứ của Sầm Anh là muốn cùng Lục Tử Chiêm ở một mình, cậu ta thức thời tạm biệt bọn họ. Lục Tử Chiêm nói. "Tôi tiễn cậu. Sầm Anh, em ăn xong thì để rác bên cạnh, anh trở về sẽ giúp em đi vứt." Sau đó đem cháo đang đút dở đưa cho Sầm Anh tự ăn.
Sầm Anh lầu bầu nói. "Biết rồi, tôi cũng không phải con nít ba tuổi." Bên trong lời lẩm bẩm lại xen lẫn ngọt ngào và hưởng thụ.
Ban đêm mùa xuân có thể nhìn thấy trăng sao hiếm thấy trên bầu trời thành phố, chỉ là vẫn có thể cảm nhận được hơi nước ẩm ướt trong gió. Lục Tử Chiêm cởϊ áσ khoác ra đắp cho Sầm Anh, bên trong là áσ ɭóŧ tay ngắn, trên cánh tay bị gió thổi nổi lên một lớp da gà. Hắn đứng ở trạm xe buýt, đi thẳng vào vấn đề, hỏi Đỗ Tuấn Hào. "Có phải ở trong trường Sầm Anh có rất nhiều người theo đuổi?"
Đỗ Tuấn Hào nói thật. "Người thầm mến cậu ấy trong khoa đếm không hết. Năm thứ hai học đại học, chúng tôi và đại học sư phạm thi biện luận, con gái trường đó còn cố ý nhường chúng tôi."
Lục Tử Chiêm rầu rĩ không vui, nói. "Như vậy là tên cuồng theo dõi em ấy gặp hôm nay, thường ngày cũng có sao?"
Đỗ Tuấn Hào ngửi thấy mùi chua, kinh ngạc khi thấy tình cảm Lục Tử Chiêm giành cho Sầm Anh, có thể nghĩ, từ nhỏ đã gắn bó với nhau như vậy, yêu nhau cũng là chuyện thường, chẳng hề đột ngột hay kỳ quái gì cả. "Rất nhiều, mấy năm nay Sầm Anh gắn mác độc thân, không ít người thấy bản thân mình có hy vọng, ngóng trông một ngày nào đó thiên nga sẽ tự bay vào miệng cóc ghẻ." Nói xong, còn liếc hắn một cái.
Lục Tử Chiêm bị Đỗ Tuấn Hào nhìn, trong lòng thấy sợ hãi, giống như hắn cũng là con cóc ghẻ, chờ thiên nga sa vào bùn đất, hắn làm bẩn con thiên nga trắng ấy, lại còn hy vọng sẽ đem con thiên nga ấy nuốt vào trong bụng. "Ồ ----" Lục Tử Chiêm há miệng, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, trong đáy lòng giống như một hạt mầm không thể chực chờ được nữa mà nở rộ, hắn không kiềm chế nổi mà nghĩ ra câu tiếng Nga Sầm Anh viết cho hắn, nhờ Đỗ Tuấn Hào dịch hộ hắn. "Cậu biết mấy lời này là ý gì không?"
Đỗ Tuấn Hào học tiếng Nga chữ được chữ không, nhìn từng chữ cũng chẳng dịch nổi, vừa định nói không biết, đột nhiên phát hiện mấy lời này là trật tự từ chắp vá của tiếng Trung. Cậu ta thường dùng để mắng người khi chơi game, tự biên tự soạn một bộ bách khoa toàn thư Nga Hoa thô tục, mắng đối phương cũng không lo đối phương biết được, câu nói này là câu chửi cậu ta thích nhất. "Cậu là đồ ngốc."
Cậu ta nhịn cười, thay thế bằng từ hàm súc, nói. "Chính là "Cậu là cái chày gỗ", ý vậy đấy."
Lục Tử Chiêm ngẩn người, không ngờ Sầm Anh lại mượn ngoại ngữ nhục mạ hắn, khó tránh khỏi buồn lòng, nói. "Hóa ra là nghĩa này, không phải là em yêu anh, em thích anh sao?"
Đỗ Tuấn Hào "a" một tiếng, mỉm cười nói. "Anh yêu em, Я люблю тебя." Lại bổ sung. "Âm đọc có hơi phức tạp nhưng rất êm tai, nghe một lần là nhớ rồi. Này, cậu đi đâu vậy..." Cậu ta chưa nói xong, Lục Tử Chiêm đã bỏ lại cậu ta, vội vã rời đi.
Sầm Anh ngủ lại một đêm trong bệnh viện, ngay đêm đó một trận mưa kéo tới, sấm sét vang vọng, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, Lục Tử Chiêm thức trắng đêm chăm cậu, thỉnh thoảng sờ sờ hai tay cậu, sợ Sầm Anh sẽ bị cảm lạnh. Buổi sáng ngày mai, y tá cặp nhiệt độ cho cậu, Sầm Anh vẫn còn dấu hiệu cảm mạo, kỳ nghỉ dài hạn cứ thế trôi qua trong bệnh viện.
Lục Tử Chiêm ở bệnh viện cùng cậu trong ba ngày, nhưng bởi vì hắn bị cảm khỏi chưa được bao lâu, thân thể chống đỡ được, không lây cảm của cậu. Chỉ là từ bệnh viện trở về, hắn như bị mắc bệnh tai quái, hết giờ học liền đi tìm Sầm Anh ăn cơm, Đỗ Tuấn Hào muốn đi cùng để quỵt tiền cơm nhưng Lục Tử Chiêm nói hắn là người phương Bắc, ẩm thực không giống với người Nam bọn họ, lỡ hại Sầm Anh bị bệnh nữa phải làm thế nào? Hắn tình nguyện bỏ tiền để cậu ta đi nơi khác ăn, cũng không cho cậu ta ngồi chung bàn.
Sầm Anh không biết nên khóc hay cười, hỏi hắn. "Câu nói kia của tôi cậu dịch thế nào rồi? Không dịch đúng, tôi không đi ăn cơm với cậu đâu."
Lục Tử Chiêm nắm chặt tay Sầm Anh, ngừa cậu bị chen vào đám đông, một mặt nói. "Anh biết em mắng anh, em không so đo với em." Thầm nghĩ, anh tính toán với em, chẳng phải là tự chuốc khổ sao? Em mắng anh cũng được, đánh anh cũng được, chỉ cần em vui vẻ, chỉ cần em đáp lại anh, anh sẽ không khiến em cảm thấy không thoải mái. Lời này nói ra cậu lại nói hắn so đo, Lục Tử Chiêm sợ Sầm Anh cười hắn, chỉ nắm thật chặt mười ngón tay đan nhau cùng cậu.
Sầm Anh im lặng không lên tiếng, muốn nhìn rốt cuộc trong lòng Lục Tử Chiêm đang nghĩ cái gì. Lục Tử Chiêm từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi, ở bên ngoài cũng cậu ăn một bữa cơm cũng sẽ đụng phải không ít cao thấp béo gầy hoặc mấy em gái cùng tuổi hỏi thăm, trong đó còn có bạn gái cũ của hắn là Phương Uyển Lâm, lôi kéo cậu nói chuyện phiếm hơn mười phút.
Sư huynh gửi tin nhắn cho cậu, là một thực đơn ăn uống, căn dặn cậu đứng quên ăn, phải ngủ sớm. Lục Tử Chiêm cầm di động Sầm Anh, trả lời. "Cảm ơn sư huynh quan tâm, tôi sẽ lưu tâm đến đồ ăn thường ngày của Sầm Anh nhà tôi." Làm sư huynh kia không biết trả lời ra sao.
Sầm Anh nhìn Lục Tử Chiêm, cười cũng không được, trách cũng không xong, trong đôi mắt phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Chiêm, ánh mắt tựa như sao sáng, nói. "Tôi có mấy chuyện phải hỏi anh ấy, trước đây tôi không biết anh ấy, chỉ là bạn bè thôi."
Lục Tử Chiêm nói. "Hàng năm em có học bổng trường, trường không cử em đi học nghiên cứu sao?"
Sầm Anh mím môi, nếu như tôi muốn đi du học, sao trường học giữ nổi? Cậu nói. "Không nhất định phải đi." Lục Tử Chiêm nghe không hiểu, một lúc sau trong lòng giống như điện giật, vội vã lấy từ trong túi ra bình sao hắn tự tay làm. "Anh ăn nói vụng về, sẽ không viết thơ tình, cũng không tặng hoa, anh nhớ em nói khi còn bé thích đồ vật có màu sắc đẹp đẽ, anh đem cầu vồng bỏ vào đây cho em. Sầm Anh, tha thứ cho anh được không?"
Sầm Anh nhớ lại khi cậu còn bẻ, ném hỏng một cái hộp nhạc, Lục Tử Chiêm thấy cậu yêu thích không buông tay, ngồi trong nhà hơn nửa tháng để sửa cho cậu, lại còn lấy sơn móng tay của mẹ hắn vẽ thành một cái cầu vồng, từ đó cậu liền thích mấy đồ vậy màu sắc sặc sỡ, nghe được lời này, hai mắt đều nóng lên, cầm lấy lọ thủy tinh trong suốt. "Cậu xếp bóng đèn vào trong sao?" Cậu thử mở công tắc, một ánh sáng bừng lên.
Lục Tử Chiêm mở nắp ra, cầm một ngôi sao lên, một bên mở ra, một bên liên tục xin lỗi. "Anh gấp 99 ngôi, mỗi ngôi sao đều viết một câu "xin lỗi", em xem."
Sầm Anh chua mũi, nói. "Bây giờ chỉ có 98 ngôi thôi." Lục Tử Chiêm cười rộ lên, cậu không thể không chửi một câu, tên ngu này, rồi liếc mắt nhìn Lục Tử Chiêm một cái.
Lục Tử Chiêm giống như hiểu sau ý, nắm chặt tay Sầm Anh, tay còn lại không an phận mà ôm lấy eo cậu, dựa vào ghế dài xanh biếc mà hôn gò má cậu, nhẹ giọng nói. "Vậy anh đưa trái tim này cho em." Hắn tham lam hôn lên môi Sầm Anh, dùng đầu lưỡi đảo loạn trong miệng cậu, chờ đến khi cậu thiếu dưỡng khí mới buông ra cho Sầm Anh thở một cái, nghe khẩu âm trúc trắc lại ngọt ngào chân tình của hắn, nói.
"Я люблю тебя. Anh yêu em, Sầm Anh."
_HOÀN CHÍNH VĂN_