Chương 24: Cô gái bí ẩn
Chương 24: Cô gái bí ẩn
Vũ Thiên ngồi xếp bằng bên cạnh bộ Cơ giáp, lấy từ trong người ra một viên tinh hạch cấp 1 ra.
Từ sau cái lần kích hoạt thành công một trong số các kỹ năng của mình để tạo ra cái nhẫn không gian kia xong hắn mới bắt đầu tin những việc xảy ra trong cái không gian kì lạ kia là hoàn toàn có thật.
Thế nhưng dù đã vận dụng hết trí nhớ để xem mấy loại kỹ năng còn lại của hắn là gì nhưng hắn vẫn chưa thật sự nắm bắt được cách sử dụng bọn chúng.
Chỉ có trong một lần vô tình phát hiện ra cái kỹ năng hấp thụ năng lượng kia là xài được khi hắn moi viên tinh hạch của đầu quái vật kia ra, chẳng qua viên tinh hạch kia không hoàn toàn là tinh hạch cấp 1 nên hắn rất khó hấp thu năng lượng từ nó.
Vậy là hắn phải lặn lội tìm kiếm trong đống vật liệu trong phòng thí nghiệm của giáo sư Cao cuối cùng cũng tìm ra mấy viên tinh hạch cấp 1 cần cạn năng lượng bị vứt vào một góc.
Quả nhiên hắn có thể rút năng lượng còn sót lại từ những viên tinh hạch kia, thế nhưng kết quả thì hắn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lượng chạy quanh cơ thể của bản thân rồi nhanh chóng biến mất.
Cũng đã mấy ngày trôi qua miệt mài thử nghiệm nhưng vẫn không có tiến triển gì, thế nhưng hắn lại phát hiện ra một vài thứ khá thú vị.
Vũ Thiên ngồi xếp bằng phía trước bộ Cơ giáp, hai tay nâng viên tinh hạch trước bụng, hai mắt nhắm nghiền mắt đầu tập trung tinh thần.
Chỉ thấy viên tinh hạch kia bắt đầu lơ lửng trước ngực hắn đồng thời tỏa ra năng lượng nhè nhẹ bị Vũ Thiên hút vào thân thể.
Tên cầm đầu không biết bằng cách nào lại có thể đuổi theo sát nút đám người Vũ Thiên, thế nhưng khi bước chân ra khỏi cửa hang hắn lại khựng lại một nhịp.
Đột nhiên hắn cảm thấy bất an, cả người lông tơ dựng đứng hết cả lên, bản năng dã thú khiến hắn cảm nhận được một thứ gì đó rất đáng sợ tồn tại quanh đây.
Do dự đôi chút hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lần này hắn thả chậm lại tốc độ, từng bước một chậm rãi và cẩn thận bước đi.
Đi được một đoạn thì đập vào mắt hắn là một khoảng rừng bừa bộn như vừa có một cơn bão quét qua, thế nhưng điều hắn lo sợ nhất lại là đầu quái vật khổng lồ màu đỏ đang nằm bất động trên mặt đất.
Từ trên người nó hắn chỉ cảm nhận được tử khí nhưng luồng năng lượng tản mát ra vẫn khiến toàn thân hắn khó chịu, cả người căng lên như dây đàn.
Hắn cẩn thận tiến thêm một đoạn thì bị thu hút bởi một bộ cơ giáp màu trắng tinh xảo ở ngay bên cạnh.
Tuy thân hình nhỏ bé của nó bị đầu quái vật khổng lồ kia che khuất nhưng đối với một người bình thường như hắn thì đứng cạnh nó cũng không khác gì một người lùn cả.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên thanh niên nhỏ nhắn ngồi gần đó, ít nhất là nhỏ bé nếu đem so với khối kim loại khổng lồ cùng với đầu quái vật kia.
Điều khiến hắn sửng sốt là trong tay đối phương đang nổi lơ lửng một viên tinh hạch của yêu thú, và năng lượng trong viên tinh hạch đang dần dần bị rút ra.
Mặc dù không cảm nhận được sóng năng lượng phát ra từ trên người của đối phương nhưng từ những gì quan sát được, hắn khá chắc chắn đối phương không phải là người đơn giản.
Thế là hắn có chút dè dặt bước từng bước lùi lại tính tìm đường khác để đi vòng qua khu vực này.
"Đến từ đâu thì cút về chỗ đó" một giọng nói vang lên khiến cả người hắn giật bắn lên, trái tim dường như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Nhìn về phía thanh viên vừa nãy, hắn liền nhìn thấy viên tinh hạch kia đã bị rút cạn năng lượng và biến hành từng hạt bụi nhỏ chảy qua kẽ tay của đối phương.
Ngay sau đó chàng thanh niên đứng lên nhìn chằm chằm về phía hắn, giọng lạnh tanh: "Ta bảo ngươi cút, phía trước là địa bàn của ta"
Vừa dứt lời đầu Cơ giáp sau lưng hắn bắt đầu đứng dậy, cánh tay phải nắm chặt thấy thanh kiếm trong tay nhìn về phía hắn.
Mặc dù đấy chỉ là một bộ giáp vô tri nhưng áp lực từ nó khiến hắn hít thở không thông, hắn liền vội vàng nói: "Bình tĩnh, làm ơn tha cho ta, ta sẽ đi ngay"
Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên đồng thời bước lùi từng bước một cách cẩn thận.
Vũ Thiên nhìn chằm chằm cử động của đối phương, mặc dù bên ngoài không tỏ ra khá bình tĩnh nhưng thực chất bên trong hắn lại không làm được như vậy.
Nếu có thể dọa lùi đối phương là tốt nhất, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận cùng đối phương nhưng đương nhiên hắn không muốn trường hợp đấy xảy ra.
Đột nhiên đối phương lôi từ trong người ra một khẩu súng lục chĩa thắng về phía hắn, Vũ Thiên trong lòng đánh bộp một cái, thật sự hắn quá ngây thơ khi mà nghĩ đối phương có thể rút lui một cách đơn giản như vậy.
Đột nhiên một cảm giác kì lạ dâng lên, Vũ Thiên cảm thấy mọi thứ xung quanh bản thân như đang chuyển động chậm lại, các giác quan của bản thân đều căng lên đến mức tối đa.
Khung cảnh xung quanh như đông đặc lại, hắn có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ quanh mình, từ nhịp tim đập của bản thân, tiếng kêu của côn trùng xung quanh, cả việc tên b·ắt c·óc đã lên đạn và chuẩn bị bóp cò.
Ngay lập tức Vũ Thiên nghiêng người hết mức qua một bên hòng tránh khỏi vị trí họng súng.
Đoàng.
Tiếng súng đanh gọn vang lên, huyết dịch trong người Vũ Thiên dường như đông cứng lại, đứng giữa lằn ranh sinh tử hắn gần như không kịp suy nghĩ được điều gì mà chỉ phản ứng theo bản năng cầu sinh đang trỗi dậy mãnh liệt.
Cái khoảnh khắc kinh hồn ấy đến nhanh và cũng qua nhanh, viên đạn sượt qua người Vũ Thiên nhưng vẫn kịp tạo ra một vệt đỏ thẫm trên cánh tay cả hắn.
Máu chảy ra từ vị trí v·ết t·hương đang bỏng rát khiến Vũ Thiên bắt đầu hoàn hồn, mồ hôi tuôn ra như tắm ướt đẫm hết lưng áo.
Toàn bộ sự chú ý của Vũ Thiên đều tập trung về tên b·ắt c·óc ở trước mặt nên hắn không biết được sau lưng mình lúc này cô gái bí ẩn mà mình cứu được lúc nãy đã đứng ở sau lưng mình từ lúc nào.
Chỉ thấy miệng của cô gái mấp máy môi lẩm bẩm điều gì đó khiến hai mắt của cô gái lóe lên ánh sáng màu xanh lam rồi chỉ tay thẳng về phía đối diện.
Tên cầm đầu lúc này còn đang sửng sốt khi chứng kiến việc Vũ Thiên có thể tránh được viên đạn của mình, mặc dù hắn vẫn biết Cơ giáp chiến sĩ mạnh hơn nhiều so với người bình thường nhưng nếu đối phương vừa trải qua một trận đại chiến lại còn không mặc giáp trên người thì lại là một câu chuyện khác.
Tiếp tục chĩa súng về phía Vũ Thiên, hắn chuẩn b·ị b·ắn thêm một phát súng nữa thì đột nhiên cơ thể của hắn run lên cầm cập, một nỗi sợ hãi không tên dâng trào bên trong hắn khiến hắn gần như không kiểm soát được hành động của bản thân.
Khuôn mặt của hắn tái nhợt không còn một giọt máu, mồ hôi túa ra như tắm, còn hai tay của run run rồi đánh rơi khẩu súng dưới đất, sau đó hắn liền quay người chạy thẳng.
Hắn không biết thứ gì khiến bản thân mình trở nên như thế này nhưng mà tất cả những thứ hắn có thể suy nghĩ được lúc này là chạy, chạy ngay khỏi nơi đây để tránh khỏi cái dự cảm bất tường đang đeo bám bản thân mình.
Hành động của đối phương lúc này khiến cho Vũ Thiên sửng sốt, hắn vừa kịp hoàn hồn để chứng kiến cảnh đối phương quay người bỏ chạy trối c·hết trước khi hắn kịp khiến cho đầu cơ giáp sau lưng mình chập mạch và nổ tung.
Hắn có thể nghe thấy tiếng tim của bản thân đang đập rộn ràng trong lồng ngực, cái cảm giác lướt qua làn ranh của sinh tử k·hông k·ích thích như hắn nghĩ mà phải nói là đau tim đúng hơn.
Bịch.
Một tiếng động vang lên sau lưng khiến Vũ Thiên giật bắn mình, đến lúc quay lại liền phát hiện cô gái lúc nãy mà mình vừa cứu đã đi đến sau lưng mình lúc nào không hay, giờ lại lăn ra b·ất t·ỉnh tiếp.
Hắn chạy lại cẩn thận thu hồi khẩu súng, sau đó thu hồi cả xác con quái vật lẫn đầu Cơ giáp vào chiếc nhẫn rồi mới chạy về phía cô gái.
Kiểm tra qua một lượt hắn thở phào khi cô gái vẫn còn thở và tim vẫn đập, còn vì sao cô ta xuất hiện nơi đây và lăn ra b·ất t·ỉnh thì hắn hoàn toàn không biết được.
Điều khiến hắn kinh ngạc là khuôn mặt của cô gái bây giờ có đôi chút thay đổi so với ban đầu, lần trước hắn nhìn thấy cô liền sửng sốt trước vẻ đẹp của nàng thì bây giờ trước mặt hắn lại là một khuôn mặt rất đỗi bình thường.
Ban đầu hắn còn tưởng mình nhầm người, thế nhưng chiếc áo mà của hắn vẫn trùm lên người của nàng, và hắn cảm giác được cô gái này chính là người mà mình cứu được ban nãy.
Hàng loạt suy nghĩ lẫn lộn vụt qua đầu hắn cuối cùng hắn cũng chỉ đành kết luận, có lẽ ban nãy do hang tối quá nên mình nhìn nhầm.
Vứt bỏ đám suy nghĩ lung tung ban nãy ra khỏi đầu hắn liền ôm lấy cô gái rồi dọc theo tín hiệu dẫn đường để đuổi theo đám người rời đi trước đấy.