Chương 23: Chạy trốn
Chương 23: Chạy trốn
Vũ Thiên đi về phía trước dẫn đường, hắn đưa mọi người dần tiến sâu hơn vào bên trong hang động.
Mỗi lần đến một ngã rẽ hắn lại đưa thiết bị tên tay mình ra bấm một cái. Sau một hồi quan sát trên màn hình hắn mới chọn ra một con đường để tiếp tục tiến về phía trước.
Phía bên ngoài hang động đám b·ắt c·óc vẫn hồn nhiên chưa biết gì về việc số "hàng hóa" của mình đã b·ị đ·ánh cắp mà vẫn tiếp túc ngồi đợi đến thời điểm giao dịch.
Đúng lúc này một tên trong nhóm hớt hải chạy về báo cáo: "Đại ca ơi không xong rồi, chúng em do thám được có cảnh sát đang tụ tập ở chân núi"
"Cái gì? Ngươi nói lại xem nào, tại sao bọn chúng lại biết được chúng ta ở đây cơ chứ" tên cầm đầu đứng bật dậy túm lấy cổ áo tên do thám vừa nãy trợn mắt nói.
"Làm sao em biết được cơ chứ nhưng bọn chúng đông lắm chẳng mấy chốc sẽ tìm thấy chúng ta đâu" tên do thám sợ hãi nói.
"Mẹ nó chứ, cái đám này mũi thính thật cơ chứ, ta đã cẩn thận như vậy rồi mà" tên cầm đầu đẩy tên do thám ngã nhào xuống đất rồi buông ra một câu chửi thô tục.
"Bây giờ làm sao đại ca" một tên b·ắt c·óc đứng gần đó lo lắng nói.
"Mau chóng thu dọn mọi thứ, chỉ mang đi những thứ cần thiết còn lại vứt hết ở đó. Còn mấy tên khác theo tao vào thu dọn "hàng hóa" còn rút lui" tên cầm đầu nhanh chóng ra lệnh.
Ngay lập tức đám b·ắt c·óc cấp tốc thu dọn đồ đạc còn tên cầm đầu cùng vài tên khác tiến vào hang động để di chuyển đám người b·ị b·ắt cóc.
Phía bên này đám người Vũ Thiên rồng rắn lên mây di chuyển một cách chậm chạp. Bọn họ toàn phụ nữ và trẻ em, đã thế mấy ngày qua bị giam giữ không có một giọt nước, hạt cơm vào bụng nên vừa đói vừa khát.
Bây giờ bọn họ chỉ tiến về phía trước vì bản năng cầu sinh và mong muốn thoát khỏi nanh vuốt của đám ác quỷ đằng sau mà thôi.
Vũ Thiên sức khỏe cũng chỉ hơn một người bình thường một chút, dù sao hắn là một kỹ sư cũng như thợ máy chứ không phải quân nhân được rèn luyện chính quy, đã vậy hắn còn phải cõng theo một cô gái ở trên lưng nữa.
Đang di chuyển thì thiết bị trên tay hắn bắt đầu phát ra tiếng kêu liên hồi, thấy vậy Vũ Thiên liền bấm vào cái nút trên thiết bị rồi vứt nó xuống đất.
Phía bên này đám buôn người dưới dự dẫn dắt của tên cầm đầu tiến vào hang động, không hiểu vì sao tên cầm đầu cứ cảm giác trong lòng nôn nóng không cách nào bình tĩnh lại được.
Khi đến chỗ giam giữ đám người b·ị b·ắt thì trái tim của tên cầm đầu đánh cái bộp một cái khi nhìn thấy hai tên đồng bọn của mình đang nằm b·ất t·ỉnh trên đất.
Hắn mặc kệ hai tên vẫn đang nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất mà lao thẳng vào chỗ giam giữ người, những tên còn lại cũng nhanh chóng tỏa ra xung quanh kiểm tra xem các phòng giam như thế nào.
Tên cầm đầu chạy thẳng vào hang động giam giữ cô gái trẻ chỉ để nhìn thấy những sợi dây bị cắt vứt lăn lóc trên mặt đất còn "món hàng" của mình đã không cánh mà bay.
Hai mắt của hắn vằn lên từng vệt đỏ điên loạn rồi gầm lên một tiếng giận giữ. Hắn quay người đi thẳng ra bên ngoài thì nhìn thấy những tên b·ắt c·óc khác đang đứng gần đấy.
Hắn đưa mắt nhìn sang chỉ để nhận được những cái lắc đầu từ đồng bọn, hắn liền hiểu ra rằng tất cả "món hàng" của mình đều đã không cánh mà bay.
Rút cây súng lục ở trên lưng ra hắn nhắm thẳng vào đầu hai tên b·ắt c·óc đang b·ất t·ỉnh nằm trên mặt đất.
Hai tiếng súng đanh gọn vang lên rồi không khí lại quay về im bặt, hai tên b·ắt c·óc nằm trên đất mỗi tên lĩnh trọn một phát đạn ngay vào đầu, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất.
"Tìm cho ta, bọn mày tản ra tìm bọn chúng về cho ta, chỉ giữ lại mấy đứa làm con tin còn lại đứa nào không nghe lời thì g·iết sạch" tên cầm đầu nhìn về phía đồng bọn của mình gầm lên.
Những tên còn lại giật bắn cả người, sau đó lật đật tản ra xung quanh tìm kiếm, một lát sau một tên trong số đó chạy lại báo: "Đại ca, đại ca, bọn chúng đi hướng này"
Một tay hắn cầm một miếng vải rách, một tay khác chỉ vào một lối đi ở gần đấy.
"Đi" tên cầm đầu hô lên một tiếng rồi tiến thẳng về phía lối đi mà tên thủ hạ vừa chỉ.
Uỳnh uỳnh uỳnh ...
Chưa đi được bao lâu tên cầm đầu nghe được một t·iếng n·ổ rung trời ngay sau lưng mình, từng tảng đá phía trên hang động rớt xuống c·hôn v·ùi tất cả bọn b·ắt c·óc.
Đợi đến khi bùi mù lắng lại phía trong lối đi chỉ còn lại một đống đất đá ngổn ngang kèm với mùi máu tươi nhàn nhạt trôi nổi trong không khí, bên cạnh đó là một sự im lặng chứa đầy c·hết chóc.
Từ dưới đống đất đá đột nhiên trồi lên một cánh tay, sau đó một người toàn thân bê bết máu bắt đầu bò ra khỏi đống đất đá.
Người may mắn sống sót lại chính là tên cầm đầu, lúc này cả người hắn không còn một chỗ nào lành lặn, máu tươi chảy ra đầm đìa. Thế nhưng hai mắt đối phương lúc này lại tràn đầy tơ máu cho thấy cơn điên của hắn đã đạt đến cực hạn.
Tên cầm đầu gầm lên một tiếng giận giữ, sự thù hận dâng trào nhấn chìm ý thức của hắn khiến hắn dường như trở nên điên loạn.
Hắn mặc kệ cả người vẫn đang bê bết máu, trong tay vẫn lăm lăm cây súng lục đi thẳng về phía trước.
Mặc dù phía trước có vô số lối rẽ nhưng không biết vì lý do gì đối phương vẫn chọn đúng con đường mà đám người Vũ Thiên đã đi qua, mỗi lần như vậy hắn chỉ đứng ở phía lỗi rẽ vài giây đã chọn được con đường chính xác.
Vũ Thiên cùng đoàn người cứ đi sâu vào bên trong hang động, không biết vì sao hắn càng ngày càng cảm thấy sốt ruột nhưng không biết vì lý do gì.
Phải đến khi một trong số các máy cảm biến hắn đặt ở dọc đường báo về hắn mới biết phía sau vẫn còn người đang đuổi theo bọn hắn.
Vũ Thiên lòng chùng xuống, có vẻ như lần này bọn hắn kiếp nạn khó thoát nổi, mặc kệ phía sau có bao nhiêu người thì đoàn người này hoàn toàn là gánh nặng của hắn chẳng mấy chốc là sẽ b·ị b·ắt kịp.
Vũ Thiên tỏ ra lo lắng, bắt đầu tìm kiếm xem trên người mình có món đồ gì có thể ngăn được kẻ thù truy đuổi phía sau hay không thế nhưng lại vô kế khả thi.
Bất chợt phía trước phát ra ánh sáng nhè nhẹ, Vũ Thiên thấy vậy liền tăng tốc chạy về phía trước. Hóa ra con đường này dẫn đến một cái hang rất lớn, phía trên là một khoảng trống lớn thông với bầu trời.
Lúc này mây đen đã tản đi nhường chỗ cho mặt trăng lộ diện, ánh sáng mà hắn nhìn thấy ban nãy là ánh trăng rọi vào khu vực hang đá.
Nơi đây gần như tách biệt hẳn so với khu vực bên ngoài, bọn họ đến được đây hoàn toàn là do tình cờ vì nó được bảo vệ bằng một hệ thống hang động dày đặc.
Cây cối nơi đây mọc um tùm và hoàn toàn không phải chịu sự tác động của con người khiến nó giống như chốn thế ngoại đào nguyên.
Chỉ tiếc là hắn đang phải bỏ chạy trối c·hết nên không có tâm trạng cũng như thời gian để tham quan. Tiếp tục chạy về phía trước để tìm đường, sau một hồi lần mò hắn cũng phát hiện một hang núi ở đầu bên kia, nhưng không biết là nó sẽ thông đến nơi nào.
Thế nhưng nhìn lại đoàn người đi cùng lòng hắn liền trầm xuống, bọn họ đã mệt mỏi lắm rồi, chặng đường vừa rồi mọi người vẫn cố chèo chống bằng hy vọng tự do thế nhưng tất cả đã sắp vượt quá giới hạn chịu đựng rồi.
Còn kẻ thù thì vẫn đuổi rất sát phía sau chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp bọn họ. Vũ Thiên cắn môi do dự trong đôi chút, cuối cùng hắn rút từ trong người ra một cái bọc nhỏ chưa cho cô gái nói chuyện với hắn ban nãy rồi nói.
"Mọi người tiếp tục chạy về phía trước, ta sẽ tìm cách ngăn đám người đằng sau lại. Bên trong này có các thiết bị dẫn đường, mỗi khi đến một lối rẽ nhớ gắn nó vào lối đi mọi người đã chọn.
Bây giờ mọi người đi trước, ta sẽ đuổi theo sau" Vũ Thiên chậm rãi nói.
"Tại sao cậu lại ở lại, nguy hiểm lắm, chúng ta cứ cùng nhau chạy trốn không được hay sao?" cô gái cầm lấy cái túi Vũ Thiên đưa lo lắng hỏi.
"Không có thời gian để nói chuyện đâu, mọi người cứ đi trước ta sẽ đuổi theo sau" Vũ Thiên nôn nóng trả lời.
Thấy ý hắn đã quyết mọi người cũng không cản lại mà tiếp tục chạy trốn, Vũ Thiên đợi mọi người đi hết liền giấu cô gái vào một góc gần đấy.
Vốn muốn nhờ ai đó mang cô gái theo nhưng những người kia đi còn không nổi thì làm sao mang theo cô ấy được nên hắn đành phải giữ lại bên mình.
Vũ Thiên chọn một khoảng đất đẹp, gần lối ra ban nãy của bọn họ rồi bắt đầu công cuộc chuẩn bị, tất cả máy móc của hắn đều được lôi ra sử dụng hết.
Một lúc sau tất cả cây cối xung quanh đều bị đốn hạ toàn bộ nằm ngổn ngang trên mặt đất, Vũ Thiên lúc này mới lôi xác của đầu quái vật kia từ trong chiếc nhẫn ra.
Xác con quái vật nện lên mặt đất khiến khu vực xung quanh nó nứt toác ra lún xuống, tiếp đến hắn lôi các mảnh xác từ đầu Cơ giáp của Ảnh Quân ra bắt đầu ghép chúng lại với nhau.
Sau khi hàn tất cả lại thì hắn cho nó ngồi xếp bằng bên cạnh đầu quái vật, tiếp đến hắn bắt đầu đấu nối lại đống dây chằng chịt bên trong cùng với thao tác liên tục trên màn hình hiển thị.
Đến khi tất cả chuẩn bị hoàn tất thì tên cầm đầu cũng vừa đuổi đến nơi đây.