Chương 25: Hang động bí ẩn
Chương 25: Hang động bí ẩn
Vũ Thiên mang theo cô gái chạy dọc theo hang động ẩm thấp mà tối tăm, con đường dường như không kéo dài đến vô tận không có điểm kết thúc.
Cuối cùng hắn cũng đuổi kịp đoàn người phía trước trong lúc bọn họ đang nghỉ ngơi tại một cái hang nhỏ bên trong hang động.
Mọi người lúc này đã mệt lả vì đói và khát, Vũ Thiên liền lấy ra số thức ăn ít ỏi của bản thân mang theo, cũng may mà hắn đã tính trước trường hợp này nên có vơ theo một số thức ăn và nước uống của đám b·ắt c·óc.
Trong lúc đoàn người nghỉ ngơi Vũ Thiên bắt đầu do thám khu vực xung quanh mong sẽ tìm được đường rời khỏi hang núi này.
Không tìm hiểu thì không biết được nơi đây là một quần thể hang động thiên nhiên khổng lồ, không biết vì sao hắn sống ở đây lâu như vậy nhưng lại rất ít nghe thấy những người xung quanh nói về nơi này.
Các lối đi bên trong hang chằng chịt như mạng nhện, nếu không phải có máy móc trên người hắn cũng không dám mạo hiểm lần mò trong này như vậy.
Thế nhưng số máy phát tín hiệu trên người hắn cũng chỉ có giới hạn nên hắn cũng chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhỏ.
Sau một hồi lần mò Vũ Thiên nhìn thấy ánh sáng phát ra ở phía đối diện liền chạy thật nhanh về hướng đối diện. Cuối cùng hắn đặt chân đến một cái hang động lớn, xung quanh hang động được khắc chằng chịt hàng loạt hình ảnh cùng các kí tự kì lạ.
Ở chính giữa hang động là một cái bệ đá khổng lồ, phía trên nó lơ lửng một quả cầu kì lạ phát ra ánh sáng đỏ yêu dị. Ngay lập tức tất cả sự chú ý của Vũ Thiên liên tập trung vào cái thứ phát sáng kia.
Hắn như người mất hồn chậm rãi tiến về phía quả cầu màu đỏ, có một thứ gì đó đang thúc dục hắn bắt lấy quả cầu màu đỏ ấy. Từng bước từng bước cuối cùng Vũ Thiên cũng tiến đến bên cạnh quả cầu màu đỏ và vươn tay về phía nó.
Ngay lập tức bên ngoài quả cầu màu đỏ nổi lên hàng loạt kí tự kì lạ phát ra ánh sáng màu vàng, đồng thời cả hang động cũng sáng lên ánh sáng màu vàng thần bí bao vây xung quanh quả cầu màu đỏ ngăn không cho Vũ Thiên chạm vào nó.
Đúng lúc này chiếc nhẫn hình con rắn trên tay Vũ Thiên cũng phát ra ánh sáng, con rắn bắt đầu động đậy nhè nhẹ trườn trên ngón tay hắn tiến về phía quả cầu màu vàng.
Khi con rắn chạm vào quả cầu thì cả người của nó liền phát ra hàng loạt kí tự bí ẩn tương tự như những kí tự trên hang động, một lực hút khổng lồ từ trên người con rắn phát ra hút tất cả kí tự màu vàng vào người mình.
Sau khi toàn bộ kí tự màu vàng bị hút sạch vào bên trong con rắn nó liền bò trở lại vị trí ngón tay của Vũ Thiên và biến trở lại thành chiếc nhẫn như trước đây, cả hang động cũng trở về bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Còn quả cầu màu đỏ lúc này thuận thế chui thẳng vào người Vũ Thiên lúc này đã b·ất t·ỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu Vũ Thiên mới tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy hai mắt nặng trĩu còn cả người mệt mỏi giống như vừa trải qua một lần vận động với cường độ cao.
Phải một hồi lâu sau hắn mới lấy lại tỉnh táo, nhìn quanh hang động kì lạ một hồi hắn mới nhớ ra nhiệm vụ của mình. Vũ Thiên liền lồm cồm bò dậy, mặc kệ thân thể đau nhức lết từng bước rời khỏi hang động.
Quay trở lại chỗ đoàn người, cũng may bọn họ vẫn bình an vô sự chỉ là khá lo lắng vì hắn đã rời đi một khoảng thời gian rất lâu mà chưa quay lại, bọn họ sợ có chuyện gì xảy ra với hắn lúc đó bọn họ cũng khó thoát khỏi c·ái c·hết.
Vũ Thiên dẫn theo đoàn người lần theo con đường ở hướng ngược lại, mất một khoảng thời gian khá lâu cuối cùng cũng tìm thấy được lối ra.
Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu bọn họ cho thấy hiện giờ đang là buổi trưa, Vũ Thiên lôi máy tính của bản thân ra, sau một hồi thao tác cuối cùng cũng tìm ra vị trí hiện tại của bản thân.
Không ngờ bọn họ gần như đã đi xuyên qua quả núi để đi về phía còn lại của khu rừng. Sau khi tìm được một chỗ xem như là an toàn để trú ẩn, Vũ Thiên liền gửi tọa độ của đoàn người cho bên cảnh sát và đội cứu hộ.
Bọn họ cũng không phải chờ quá lâu, xế chiều ngày hôm đó một đội cứu hộ lớn tìm được bọn họ và đưa bọn họ trở về thành phố an toàn.
Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ Vũ Thiên liền nhanh chóng trở về học viện trả phép trước khi muộn giờ, không quên liên lạc về cô nhi viện xin lỗi vì bản thân đã rời đi mà không báo trước.
Liễu Như Thanh chỉ dặn dò hắn chú ý đảm bảo sức khỏe rồi cúp máy, Vũ Thiên thì nhanh chóng quay về học viện vừa kịp thời gian điểm danh.
Mệt mỏi trở về phòng ngủ, Vũ Thiên tắm rửa qua loa rồi lăn ra ngủ như c·hết, mọi người trong phòng thấy hắn mệt mỏi nên cũng không làm phiền hắn.
Sáng hôm sau tỉnh lại hắn lại bắt đầu một tuần học tập và làm việc mới như thường lệ, thế nhưng hắn không cách nào tập trung được, trong đầu của hắn cứ quanh quẩn hình ảnh mấy ngày vừa qua.
Không hiểu vì sao lúc đó hắn lại có thể nóng đầu lên đến mức có thể hành động thiếu suy nghĩ lao thẳng vào sào huyệt của đám b·ắt c·óc trong khi vẫn chưa chuẩn bị dù chỉ một chút nào cả.
Nhìn bên ngoài thì đây là một hành động anh hùng đủ để hắn đem ra chém gió sau này, thế nhưng với một người lý trí như hắn thì đây chỉ là hành động mấy thằng ngốc mới làm.
Hắn biết khả năng của bản thân mình đến đâu, mà muốn làm anh hùng thì ít nhất phải đủ khả năng bảo vệ bản thân đã chứ cứ chăm chăm đâm đầu về phía trước thì chắc chắn không cách nào sống thọ được.
Âm thầm thề sau này không chơi dại như vậy nữa nếu không bản thân không biết có bao nhiêu cái mạng mới đủ, cái cảm giác lúc mà tính mạng của hắn như ngàn cân treo sợi tóc không dễ chịu một chút nào cả.
Mỗi lần nghĩ về khoảnh khắc đó hắn lại cảm thấy rùng mình, không biết vì sao lúc đó bản thân lại có thể liều mạng như vậy. Chỉ là mọi thứ cũng đã xong rồi, chơi ngu thì phải chấp nhận lãnh hậu quả, cũng may mà không có việc gì xấu xảy ra.
Nhưng mà điều làm hắn nhớ mãi không quên là về cô gái bí ẩn kia, hắn không cách nào nhớ được khuôn mặt của cô gái lúc ở trong cái hang tối kia, mặc dù cái cảm giác kinh diễm kia hắn không cách nào quên được.
Còn lần chứng kiến sau thì tuy dung nhan của cô ấy vẫn rất đẹp nhưng không gợi lên cảm xúc kinh diễm giống như lần đầu hắn chạm phải nữa. Điều này khiến Vũ Thiên rất khó chịu, hình ảnh của cô gái cứ lởn vởn trong tâm trí hắn không cách nào dứt ra được.
Cả ngày hôm đó hắn cứ như người mất hồn đụng đâu là hỏng đấy khiến cho những người xung quanh sửng sốt. Mặc dù hắn thỉnh thoảng cũng khá hậu đậu nhưng chưa bao giờ bọn họ thấy hắn như thế này.
Ngày thứ hai và thứ ba cũng tương tự cuối cùng giáo viên chủ nhiệm phải gọi hắn vào phòng trao đổi trực tiếp. Thế nhưng hắn cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện, nói rằng mình không được khỏe.
Ngày tiếp sau đó Vũ Thiên liền nhận được tin nhắn của giáo sư Cao Vĩnh Tường bảo hắn nhanh chóng đến phòng thí nghiệm gặp ông.
Xin nghỉ một buổi học hắn liền chạy sang phòng thí nghiệm của giáo sư Cao xem có chuyện gì mà ông ấy lại muốn gặp hắn gấp như vậy, bình thường tất cả cuộc gặp mặt đều được hẹn trước mấy ngày chứ không phải một cuộc gọi rồi yêu cầu hắn đến ngay như vậy.
Thế nhưng đến khi hắn vào phòng thí nghiệm lại không tìm thấy giáo sư Cao ở đâu cả, tưởng là ông ấy có việc bận nên đến trễ nhưng ngồi đợi một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng ông ấy đâu, liên lạc mãi cũng không được.
Trong lúc chờ đợi Vũ Thiên liền đi một vòng quanh phòng thí nghiệm để xem thử có gì mới lạ hay không.
Mọi thứ vẫn giống như lần cuối cùng hắn ở đây, có thể thấy được từ lần đó đến bây giờ giáo sư vẫn chưa quay trở lại phòng thí nghiệm. Nhưng đột nhiên trên bàn làm việc của hắn lại xuất hiện một cái hộp nhỏ màu đen.
Tò mò mở cái hộp kì lạ kia ra Vũ Thiên nhìn thấy bên trong là một lá thư cùng với một món đồ giống như một cái huy hiệu áo có hình cánh chim màu bạc. Cầm lấy món đồ lật qua lật lại không thấy gì khác lạ hắn liền chuyển sự chú ý sang lá thư.
Không ngờ đây lại là lá thư của giáo sư Cao gửi cho hắn, bên trong giáo sư nói bản thân mình có việc đột xuất cần phải xử lý dặn hắn phải quản lý phòng thí nghiệm thay mình.
Còn cái huy hiệu hình cánh chim kia là ông ấy cho hắn dặn hắn phải giữ gìn cẩn thận, nhất quyết không được làm mất.
Đặt lá thư xuống Vũ Thiên bắt đầu mân mê cái huy hiệu trong lòng suy nghĩ không biết nó có gì kì lạ lại khiến giáo sư Cao chú ý đến vậy, nhưng trong một giây bất cẩn cái huy hiệu cứa vào bàn tay hắn khiến máu chảy ra.
Máu của hắn vừa chạm vào chiếc huy hiệu liền biến mất trước ánh mắt sửng sốt của Vũ Thiên, hắn còn chưa kịp định thần thì huyết dịch của hắn liền theo v·ết t·hương bị chiếc huy hiệu hút vào.
Trong lúc hoảng hốt định ném chiếc huy hiệu trong tay đi thì nó liền dừng lại việc hút máu rồi bắt đầu tỏa ra ánh sáng bạc nhè nhẹ, đồng thời một luồng sáng từ trên chiếc huy hiệu chiếu thẳng vào một góc của phòng thí nghiệm.