Chương 22: Giải cứu
Chương 22: Giải cứu
Hai tên b·ắt c·óc nhanh chóng rời đi còn Vũ Thiên lúc này bắt đầu tỏ ra do dự, qua những gì hai tên vừa trao đổi thì đêm nay là đêm bọn hắn giao dịch vì vậy không cách nào biết được bọn chúng khi nào sẽ rời khỏi nơi đây.
Nếu để bọn chúng rời khỏi sẽ rất khó có thể bắt được, còn số phận của những người b·ị b·ắt kia thì không khó để đoán được. Nhưng đối phương đông lắm, một mình hắn không đủ để bọn chúng làm thịt, nếu hành động bất cẩn chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ c·hết cả.
Hang động nơi bọn hắn nhốt người Vũ Thiên có tới một lần hồi nhỏ, các con đường bên trong chằng chịt rắc rối nên nếu không cẩn thận rất dễ bị lạc.
Đám nhỏ bọn hắn cũng không dám vào quá sâu nên hắn cũng chỉ biết địa hình phía bên ngoài của hang động, còn bên trong thì cũng mù tịt.
Cuối cùng cái gì đến cuối cùng cũng phải đến, trong một phút bốc đồng Vũ Thiên quyết định tiến vào trong hang động do thám.
Cho dù khá lo lắng nhưng hắn liên tục tự nhủ với bản thân là mình chỉ vào do thám một chút mà thôi, nếu có biến cố thì với mức độ quen thuộc địa hình của bản thân thì đám người kia còn lâu mới có thể bắt được hắn.
Vũ Thiên nhanh chóng đuổi theo tên thủ lĩnh, thế nhưng lại bị hai bên lính canh ở bên ngoài cản bước tiến.
Thế nhưng một chút ngăn cản nho nhỏ này làm sao cản bước của hắn được, hắn tự nhận minh là thổ địa nơi đây cũng đâu phải chỉ là nhận suông, lần theo trí nhớ của bản thân Vũ Thân tìm thấy một lối vào khác cách đấy không xa.
Hắn thành công lẻn vào bên trong hang động mà không khiến cho đám b·ắt c·óc phát hiện, sau đó hắn bắt đầu lần mò đi sâu hơn vào bên trong.
Cuối cùng hắn cũng phát hiện được nơi mà bọn chúng nhốt số con tin của mình vì nó cũng không quá xa khu vực cửa chính của hang.
Hắn không rõ bên trong giam giữ bao nhiêu người tất cả thế nhưng từ phía đó bốc ra một thứ mùi khó chịu rất khó để diễn tả cho thấy số lượng người cũng không ít một cách nào cả.
Vũ Thiên cẩn thận tiến về phía trước lo sợ mình sẽ đánh động đến đối phương, thế nhưng những thứ hắn lo lắng hóa ra lại thừa thãi vì một lúc sau hắn mới phát hiện ra bên trong này gần như không có người canh gác.
Điều này cũng dễ hiểu mà thôi vì một phần lực lượng của bọn chúng đã bị phái ra ngoài rồi cơ mà, bọn hắn chỉ cần bảo vệ tốt phía bên ngoài không cho ai ra vào là được.
Thế nhưng khi đến gần nơi giam giữ đám người Vũ Thiên liền phát hiện có hai tên lính có vũ trang canh gác phía bên ngoài.
Sau khi quan sát địa hình xung quanh hắn liền quyết định quay trở ra, dù sao mục đích do thám của hắn cũng đã hoàn thành, công việc còn lại tốt nhất là giao cho cảnh sát chứ một người bình thường như hắn đối đầu với một đám đầu trộm đuôi c·ướp được vũ trang tới tận răng thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ c·hết.
Mặc dù hắn luôn tự nhận mình là một công dân tốt nhưng mà trước khi làm người tốt thì phải sống cái đã, chứ c·hết rồi thì tốt hay xấu gì cũng vậy.
Đúng lúc này tên cầm đầu liền bước ra khiến cho Vũ Thiên không dám cử động mà tiếp tục ẩn nấp.
Chỉ thấy tên cầm đầu nói với hai tên canh gác: "Ba mươi phút nữa bắt đầu giao dịch, chúng mày mở to mắt ra mà canh giữ cho cẩn thận, nếu để chuyện gì xảy ra thì đừng trách tao độc ác"
"Đại ca cứ yên tâm, em hứa sẽ cẩn thận không để xảy ra chuyện gì đâu" một tên trong số đó trả lời.
Sau khi nhận được câu trả lời của đồng bọn, tên cầm đầu gật đầu tỏ vẻ hài lòng sau đó quay người đi thẳng ra bên ngoài chuẩn bị cho cuộc giao dịch sắp tới.
Vũ Thiên trong lòng đánh cái bộp một cái, thầm nghĩ: "Thôi xong, chỉ ba mươi phút nữa là giao dịch, phía cảnh sát cho dù tới thì cũng làm sao phản ứng kịp"
Tâm can hắn lại bắt đầu giằng xé giữa việc có nên mạo hiểm cứu người bên trong đó không hay là tranh thủ đối phương còn chưa phát hiện ra mình mà tìm cách chuồn ra ngoài.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía đám buôn người đang nhốt "hàng hóa" của mình cuối cùng Vũ Thiên cũng không đành lòng bỏ rơi những người bên trong kia.
Trốn vào một góc kín gần đấy hắn bắt đầu lên kế hoạch, lục tung ba lô cũng như những món đồ linh tinh mà hắn cất bên trong nhẫn trữ vật của mình.
Tất cả những gì hắn có hiện nay là xác của một con quái vật k·hông r·õ n·guồn g·ốc, các mảnh vỡ từ bộ cơ giáp của Ảnh Quân cùng với một số máy móc mà hắn tự chế tác bao gồm cả các máy đo địa chấn và mấy loại bom khói và bom làm choáng mà hắn lén giấu được sau đợt làm nhiệm vụ vừa rồi.
Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, hắn đang chạy đua với thời gian tìm một phương án khả thi để có thể cứu được tất cả mọi người ra ngoài.
Việc đưa mọi người ra ngoài là bất khả thi rồi, một mình hắn không cách nào để che giấu và bảo vệ một đoàn người mà có thể đa phần là phụ nữ được, sợ là chưa đi được bao lâu đã bị bọn chúng bắt lại, vậy là xong chuyện.
Không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị mọi thứ một cách cẩn thận nhưng Vũ Thiên quyết định liều một phen, dù sao hắn vốn mắc bệnh nhiệt tình lại máu liều nhiều hơn máu não thì đây cũng là điều dễ hiểu.
Đợi đến khi tên cầm đầu đi khuất, tính toán thời gian đảm bảo đối phương đã rời khỏi hang động Vũ Thiên bắt đầu hành động.
Nắm chặt quả lựu đạn choáng trong tay hắn hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh sau đó canh thật chuẩn rồi ném nó về phía hai tên lính canh.
Trong lúc quả lựu đạn vẫn bay trong không trung hắn tiếp tục lôi ra một món thiết bị bằng kim loại hình tròn to bằng bàn tay rồi lao về phía trước.
Nghe thấy động tĩnh phát ra hai tên lính canh quay sang nhìn về phía phát ra tiếng động thì nhìn thấy một vật màu đen đang bay về phía mình.
Ngay lập tức hai tên lính canh giương súng lên bắn về phía vật thể màu đen thế nhưng có vẻ như không phát đạn nào trúng nên quả lựu đạn vẫn bay về phía trước và rơi ngay chân bọn chúng.
Hai tên lính canh thấy quả lựu đạn thì hốt hoảng nhảy về phía trước để tránh khỏi phạm vi p·hát n·ổ, thế nhưng quả lựu đạn vừa chạm đất liền phát ra một luồng sáng chói lòa cùng với một tiếng rít điếc tai.
Tuy đã tránh khỏi khu vực trung tâm thế nhưng tác động từ quả lựu đạn choáng vẫn khiến bọn chúng mất phương hướng, hai mắt bị mù tạm thời còn hai tai điếc đặc không nghe thấy gì.
Vũ Thiên nhanh chóng ném thiết bị trong tay mình về phía hai tên lính canh, nó vừa chạm đất thì phóng ra một luồng điện khiến bọn chúng giãy lên đành đạch sau đó lăn ra b·ất t·ỉnh.
Sau khi kiểm tra để chắc chắn cả hai tên đã mất khả năng chiến đấu, Vũ Thiên bắt đầu kiểm tra máy tính của mình.
Mấy thiết bị hấp thu chấn động của hắn vẫn hoạt động tốt khiến hắn an tâm hơn.
Thứ hắn lo nhất vẫn là động tĩnh nơi đây khiến cho bọn b·ắt c·óc phía bên ngoài phát hiện, đến lúc đó thì hắn chỉ có tìm đường mà bỏ chạy thôi.
Thế nhưng đến hiện tại mọi thứ vẫn theo kế hoạch, ít nhất hắn vẫn câu được một ít thời gian để giải cứu những người bên trong đó.
Vũ Thiên chạy thẳng vào bên trong, nơi đây nhốt không ít người phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Dù sao hai đối tượng trên dễ khống chế và giá cả trên thị trường cũng cao hơn.
Thấy Vũ Thiên xuất hiện những người bị nhốt tỏ ra khá căng thẳng, Vũ Thiên phải bắt đầu trấn an mọi người.
"Mọi người bình tĩnh, ta tới đây để cứu mọi người, cảnh sát đã bao vây ở bên ngoài sẵn sàng tiếp ứng chúng ta bất kì lúc nào"
Lời nói của hắn như ngọn hải đăng giữa đêm tối thắp sáng hy vọng được giải thoát cho những con người đau khổ kia. Những tiếng reo vui xen lẫn cùng tiếng khóc vang bắt đầu vang lên thế nhưng lại nhanh chóng bị Vũ Thiên đè xuống.
Bây giờ vẫn quá sớm để vui mừng vì mọi người vẫn còn đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Dưới sự chỉ đạo của Vũ Thiên mọi người bắt đầu cởi trói cho nhau sau đó tập trung lại.
Còn hắn thì đi kiểm tra xung quanh để chắc chắn không bỏ sót một ai.
Bước chân vào một cái hang gần đấy Vũ Thiên phát hiện một cô gái bị trói lại bên trong hang động, khuôn mặt bị mái tóc dài che kín nên hắn không nhìn thấy rõ dung mạo thế nhưng thân hình hoàn hảo của cô gái khiến hắn phải chậm lại một nhịp.
Hắn liền tiến lại cắt đứt dây trói cho cô gái sau đó lấy ra một chiếc áo của mình để trùm lên bộ đồ có đôi phần rách rưới của cô.
Vũ Thiên đưa tay vuốt mái tóc của cô gái để lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trước đây hắn cứ tưởng Bạch Tường Vi đã là một cô gái rất đẹp rồi thế nhưng so với cô gái trước mặt nàng phải thua ít nhất một bậc.
Cả hang động tối tăm dường như cũng sáng bừng lên trước sự xuất hiện của cô gái, đầu củaVũ Thiên ong lên một tiếng còn động tác của hắn dường như bị đông cứng lại.
Chỉ đến khi tiếng lao xao của những người bên ngoài khiến hắn giật mình tỉnh lại, vội vội vàng vàng ôm lấy cô gái Vũ Thiên bước chân ra khỏi hang động.
Bên ngoài một đoàn khoảng 30 người toàn phụ nữ và trẻ em đã đứng đợi sẵn, Vũ Thiên nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Mọi người đã đầy đủ rồi chứ"
"Đã đủ rồi, bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo" một người phụ nữ trong số đó lên tiếng.
Vũ Thiên đặt cô gái trong tay mình xuống, sau khi đã buộc chắc chắn cô ấy sau lưng mình hắn liền đứng dậy nói với mọi người: "Đi thôi"