Chương 21: Bọn buôn người
Chương 21: Bọn buôn người
Chào tạm biệt Liễu Như Thanh, Vũ Thiên trở về phòng ngủ của mình, vắt tay lên trán hắn bắt đầu suy nghĩ về cuộc nói chuyện ban nãy.
Tuy hắn rất mong mình có thể giúp được gì đó trong sự việc lần này nhưng mà quả thật hắn cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào khả thi cả.
Dự án mở rộng thành phố đã lan dần đến khu vực ngoại ô hẻo lánh nơi bọn hắn sinh sống. Đây đương nhiên là một chuyện tốt nếu như mọi thứ thuận lợi thì với số vốn đầu tư của chính phủ có thể khiến cho nơi đây phát triển vượt bậc.
Thế nhưng khi nào cũng vậy, có người vui thì cũng sẽ có kẻ buồn, và người buồn ở đây lúc này lại là bọn họ.
Chính quyền thu hồi đất để chuẩn bị xây dựng và nâng cấp cơ sở hạ tầng nơi đây, và không may cô nhi viện của bọn họ nằm trong một phần của dự án đó.
Đất nơi đây thuộc quyền sở hữu của chính quyền địa phương, thế nhưng để lâu không sử dụng cho đến khi Liễu Như Thanh đến đây là quyết định biến nơi đây trở thành cô nhi viện để nuôi dưỡng những đứa trẻ lang thang không có gia đình.
Đối với Vũ Thiên thì nơi đây như là nhà của hắn vậy, nghĩ đến một ngày nơi đây sẽ biến mất khiến cho hắn cảm thấy hoang mang tột bậc.
Cho dù đã hơn hai mươi tuổi thế nhưng đứng trước suy nghĩ đó hắn lại không khác gì một đứa nhỏ, lạc lõng và bất lực.
Nhất là khi nơi đây không còn nữa thì tia hy vọng duy nhất tìm về với gia đình của hắn cũng biến mất. Mặc dù hơn hai mươi năm qua vẫn không hề có dấu hiệu của việc gia đình hắn sẽ quay lại tìm hắn nhưng hắn luôn nuôi hy vọng một ngày việc đó sẽ xảy ra.
Bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bản thân không có vấn đề gì nhưng hắn vẫn luôn chôn niềm hy vọng ấy sâu trong lòng mình, hắn không dám suy nghĩ nhiều về nó vì nỗi sợ một ngày nào đó niềm hy họng ấy không còn nữa thì hắn thật sự không biết phải làm như thế nào.
Tất cả những gì hắn làm chỉ vì một sự quan tâm duy nhất, tìm về với gia đình của mình, cho dù bọn họ có như thế nào đi chăng nữa. Hắn muốn biết lý do vì sao họ lại bỏ rơi hắn, nếu không thì ít nhất chỉ cần biết được họ vẫn còn sống tốt là được.
Nhưng nếu như cô nhi viện bị phá bỏ thì coi như mọi hy vọng của hắn bị dập tắt. Chính vì vậy dù có phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào hắn cũng nhất quyết muốn giữ nơi này lại.
Nằm lăn qua lăn lại một hồi lâu vẫn không ngủ được Vũ Thiên liền bật dậy rời khỏi giường, hắn bắt đầu đi dạo xung quanh cho khuây khỏa đầu óc.
Thị trấn nhỏ vẫn không có quá nhiều thay đổi kể từ lúc hắn vào thành phố học, vẫn những con đường cùng với mùi hương quen thuộc dường như đã in sâu vào ký ức của hắn không cách nào quên đi được.
Hồi nhỏ hắn vẫn thường chạy chơi nô đùa với đám nhỏ trong cô nhi viện, gần như tất cả các ngóc ngách trong thị trấn hắn đều nhớ như in.
Thậm chí hồi đấy bọn hắn còn thường xuyên đánh nhau với một đám trẻ khác chỉ vì bọn nó dám nói bọn hắn là đám con hoang không có gia đình.
Phải đến sau khi biến cố kia xảy ra hắn mới tách mình ra khỏi đám người và bắt đầu cuộc sống khép kín.
Trong lúc đám nhỏ chạy nhảy vui chơi thì hắn lại đọc sách, đọc hết sách trong cô nhi viện hắn lại bắt đầu đi mượn sách khắp nơi trong thị trấn.
Nhờ đó rất nhiều người nơi đây đều biết đến hắn vì gần như hắn đã gõ cửa gần hết các căn nhà nơi đây rồi.
Tuy không phải ai cũng sẵn sàng cho một đứa nhỏ như hắn mượn sách, thậm chí còn xua đuổi hắn khi biết hắn đến từ cô nhi viện gần đó.
Ánh mắt cùng những lời nói của họ như những vết dao cứa vào lòng hắn nhưng hắn bắt đầu học được cách mặc kệ tất cả những thứ đó ngoài tai để tiếp tục sống.
Bên cạnh đó cũng không thiếu những con người tốt bụng sẵn sàng cho hắn mượn sách thậm chí còn cho hắn bánh nữa nhưng đều bị hắn từ chối.
Từ hồi còn nhỏ đã có rất nhiều người đều quý Vũ Thiên vì hắn là một đứa nhỏ dễ thương lại ham học hỏi, thậm chí còn có người muốn nhận nuôi hắn nhưng hắn đều kiên quyết từ chối.
Lần căng thẳng nhất hắn thậm chí đã tuyệt thực nguyên một ngày để chứng minh quyết tâm của mình khiến cho các cô trong cô nhi viện đều cuống cuồng cả lên.
Cuối cùng các cô cũng phải thỏa hiệp với hắn là sẽ không cho hắn đi đâu hết thì mọi việc mới lắng lại.
Các cô cũng rất quý hắn vì hắn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng cũng rất đau đầu vì cái tính cứng đầu của hắn. Một khi hắn đã quyết định làm cái gì thì đừng hòng có ai cản hắn lại được.
Vũ Thiên từ nhỏ đã rất thông minh và chăm chỉ vì vậy từ lúc đi học không năm nào hắn không giành được học bổng, cũng nhờ đó gánh nặng nuôi dưỡng hắn cũng bớt đi phần nào.
Hắn thi vào trường q·uân đ·ội cũng có lý do của nó khi mà những trường như thế này không phải tốn học phí, ngoài ra nhà nước lo cho hắn tất cả từ ăn mặc, sinh hoạt đến những thứ khác.
Đang đi lang thang trên đường thì đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng hét của phụ nữ phát ra ở một con hẻm gần đấy.
Vũ Thiên nhanh chóng chạy đến liền phát hiện hai người đàn ông đang kéo một người phụ nữ lên chiếc xe van đậu gần đấy, hắn tức tốc chạy về phía đó nhưng chiếc xe lại chạy vụt đi mất.
Đầu óc của hắn bắt đầu chuyển động, hình ảnh các con phố của thị trấn lần lượt lướt qua đầu hắn.
Đây chỉ là một thị trấn nhỏ nên đường xá còn chưa phát triển, bên cạnh một số con đường chính có thể chạy được ô tô thì số còn lại đều là những con hẻm nhỏ chằng chịt.
Hắn lao vào một con hẻm gần đấy để đuổi theo chiếc xe, vừa chạy hắn vừa tính toán con đường mà chiếc xe sẽ phải đi qua để tời khỏi thị trấn.
Sau khi tính toán xong hắn bắt đầu tăng tốc, rẽ qua rẽ lại trên các con hẻm nhỏ, tận dụng cả việc băng qua những bức tường rào thấp để thu ngắn quãng đường.
Ngay khi hắn vừa lao ra khỏi con hẻm nhỏ liền nhìn thấy chiếc xe van đang lao tới, hắn chỉ kịp ném một vật bằng kim loại màu đen về phía chiếc xe trước khi nó phóng vù qua người hắn và biến mất.
Nhìn chiếc xe van phóng ra khỏi thị thấn Vũ Thiên nhanh chóng chạy về cô nhi viện, lao vào phòng túm lấy chiếc balo của mình. Hắn lôi từ trong đó ra chiếc máy tính nhỏ của mình.
Bật máy tính lên hắn liền bắt được tín hiệu phát ra từ máy phát mà hắn vừa gắn lên chiếc xe van, ngay sau đó hắn liền nhảy lên chiếc xe của cô nhi viện rượt theo đám b·ắt c·óc.
Tầm hoạt động của máy phát không lớn nên nếu để đối phương chạy quá xa thì hắn sẽ mất dấu bọn chúng.
Thế nhưng không ngờ đám b·ắt c·óc lại không chạy quá xa như hắn tưởng mà chạy về ngọn núi gần đấy, nơi mà hồi nhỏ hắn cùng đám bạn của mình thường hay chơi đùa.
Sau khi phát hiện tín hiệu hiển thị đối phương đã dừng lại ở một chỗ sâu trong khu rừng Vũ Thiên liền rút điện thoại ra báo cho cảnh sát về sự việc vừa xảy ra và địa điểm hiện giờ của bọn chúng.
Tắt điện thoại đi Vũ Thiên liền chần chừ đôi chút, hắn khá là quen thuộc nơi đây vì hồi nhỏ hắn đến đây rất thường xuyên, vì vậy hắn bắt đầu đắn đo liệu mình có nên đuổi theo đám b·ắt c·óc hay không.
Suy nghĩ một hồi lâu hắn quyết định đi sâu vào đấy xem tình hình như thế nào, nếu như đối phương đông quá thì hắn chỉ cần quay trở lại mà thôi, ít nhất cũng thu thập được một số tin tình báo giúp cho cuộc vây bắt và giải cứu dễ dàng hơn.
Vậy là Vũ Thiên bắt đầu men theo con đường quen thuộc chạy sâu vào khu rừng. Bầu trời đen đặc lại do những đám mây đã che khuất mất mặt trăng.
Thế nhưng dựa vào sự quen thuộc của hắn đối với địa hình nơi đây khiến cho hắn có thể dễ dàng tiến về phía trước mặc kệ việc tầm nhìn bị hạn chế.
Lúc đến gần nơi trú ẩn của bọn b·ắt c·óc Vũ Thiên liền phát hiện ra bọn chúng đang dựng lều trại, đốt lửa sáng trưng cả một vùng rừng rậm.
Phía sau đám lều là một cái hang động lớn, chắc là nơi bọn hắn giam giữ số người mà chúng bắt được.
Bọn chúng tuy có phân công người gác nhưng lại làm việc rất sơ sài, Vũ Thiên không tốn nhiều công sức đã lẻn lại gần đám lều dựng tạm của bọn chúng.
Vừa đến gần hắn liền nghe lỏm được một đoạn hội thoại của mấy tên trong số chúng.
"Chuyến đi lần này coi như thành công rực rỡ, chất lượng đám hàng lần này không tồi một chút nào cả, đặc biệt là cái cô nàng kia, khặc khặc khặc" một giọng nói bỉ ổi vang lên, Vũ Thiên không cần đoán cũng biết hàng hóa mà bọn chúng nhắc đến ở đây là gì.
"Hàng vẫn chưa giao được thì đừng vội mừng, tuy mọi chuyện đến giờ vẫn thuận lợi nhưng mà bọn mày dạo gần đây làm ăn ẩu quá, đám chó săn của chính phủ có vẻ như đã đánh hơi được gì đó.
Tối nay sau khi giao hàng xong chúng ta phải lặn một thời gian đợi mọi thứ êm xuôi thì mới thò đầu ra được" một giọng nói khác cắt ngang lời người ban nãy.
"Không sao, không sao em đảm bảo với anh là không có vấn đề gì cả, đợi đợt hàng này giao thành công chúng ta coi như kiếm được một khoản lớn đủ để ăn chơi một thời gian"
"Cứ mong là vậy đi, mày đi một vòng xem đám kia như thế nào, thằng nào ngủ quên trong lúc gác mày quất nó một trận cho tao, để tao vào kiểm tra số hàng kia một lần nữa"