Chương 20: Cô nhi viện
Chương 20: Cô nhi viện
Ngày hôm sau học viện lại hoạt động trở lại như bình thường, mọi người lại tham gia học tập như bình thường mặc kệ việc chỉ vài ngày trước còn bận rộn tối mắt tối mũi làm việc hay thậm chí có những người còn lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử.
Một buổi sáng buồn chán lại tiếp tục trôi qua, không biết vì sao Vũ Thiên hôm nay không cách nào tập trung được, không biết là do dư âm của những ngày trèo đèo lội suối hay là do tiết học vốn chẳng thu hút được sự chú ý của người nào.
Giáo viên sau khi nhắc nhở hắn mấy lần cũng tỏ ra chán nản, dù sao cả lớp hắn ngày hôm đó ai cũng ít nhiều tỏ ra uể oải cả.
Cuối giờ học Phạm Thanh đến gần Vũ Thiên hỏi: "Cuối tuần này nghỉ phép anh đi chơi cùng tụi em không, mọi người cũng muốn xả hơi một chút sau cho bõ mấy ngày cực khổ vừa qua"
"Cuối tuần này anh có việc bận rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé" Vũ Thiên mỉm cười nói.
Phạm Thanh thấy vậy cũng không nói gì thêm, quen thân đã lâu nên hắn biết nếu Vũ Thiên đã nói bận không muốn đi thì có nói thế nào kết quả cũng vậy.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, mà cũng đúng thôi vì lúc bọn họ quay lại trường cũng gần hết tuần rồi mà.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi thủ tục giấy tờ Vũ Thiên đầu đội mũ lưỡi trai mặc một bộ đồ thường phục, vai vác theo một cái balo nhỏ lên chiếc xe buýt quen thuộc.
Chiếc xe buýt đưa hắn đi về phía ngoại ô của thành phố, tại đây hắn tiếp tục đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ nữa liền tới một thị trấn nhỏ nghèo nàn.
"Tiểu Vũ lại về đấy à, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ" vừa đi được vài bước chân đã có người gọi hắn, dường như người dân nơi đây ai cũng biết đến hắn cả.
Sau một hồi chào hỏi và nói chuyện Vũ Thiên mới đi tiếp được, tính cách hắn vốn khép kín lại không thích xã giao, tất cả cũng vì những biến cố hồi nhỏ.
Đến khi lớn lên đã có nhiều cải thiện hơn nhưng điều này vẫn là một thiếu sót của hắn, nhưng hắn vẫn cố gắng làm tất cả nhất là khi tiến vào học viện hắn được giao trọng trách quản lý một nhóm học viên khác.
Vũ Thiên trầm mặc đi dọc theo những con đường quen thuộc cuối cùng cũng dừng lại ở một tòa tứ hợp viện nho nhỏ đã cũ.
Hắn tiến đến gõ cửa, một hồi sau có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Bà là một trong những người phụ trách chăm sóc cô nhi viện nơi đây, tên gọi là Lương Kinh Hồng hay mọi người vẫn gọi là cô Hồng.
Vừa nhìn thấy Vũ Thiên bà đã nở nụ cười hiền hậu nói: "Con về rồi đấy à, chắc đi đường mệt mỏi lắm rồi đúng không mau vào đây nghỉ ngơi"
Bà kéo Vũ Thiên vào nhà rồi đóng cửa lại, còn hắn vừa bước chân vào liền nghe một tiếng hét lớn: "Anh Thiên, anh Thiên về rồi mọi người ơi"
Ngay lập tức một đám gồm sáu bảy đứa nhỏ đã bu kín xung quanh hắn bắt đầu nhao nhao hỏi: "Anh có quà cho chúng em chứ"
"Đương nhiên là có rồi, sao thiếu phần của mấy đứa được" Vũ Thiên mỉm cười, lôi ra từ trong balo một gói bánh đưa cho một đứa trong số đó rồi dặn nó chia cho những đứa khác.
Đám nhỏ nhận được quà nhưng không đi ngay mà vẫn tiếp tục vây quanh Vũ Thiên hỏi đủ thứ chuyện, phải đến khi một người phụ nữ khác từ trong nhà đi ra nói lớn: "Mấy đứa ra chỗ khác chơi để anh của mấy đứa còn nghỉ ngơi, có gì để tối nay nói tiếp"
Phải đến lúc này tụi nhỏ mới buông tha Vũ Thiên mà kéo nhau ra một góc nhà bắt đầu chia nhau gói bánh, tiếng cười nói la hét ầm ĩ vang vọng cả căn nhà nhỏ.
"Con chào cô ạ" Vũ Thiên lễ phép chào, người trước mặt hắn là Liễu Như Thanh người phụ trách chính tại trại trẻ mồ côi nơi đây.
Liễu Như Thanh là một người nghiêm khắc và kỷ luật khiến cho những đứa trẻ nơi đây đều nghe lời bà răm rắp, thế nhưng bên cạnh đó bà cũng là một con người giàu lòng yêu thương nên mọi người đều kính trọng bà.
"Chắc con cũng mệt rồi, mau tắm rửa đi cho kịp giờ ăn tối" Liễu Như Thanh nở một nụ cười dịu dàng nói.
Vũ Thiên gật đầu rồi chào hai người trở về phòng của mình, trường của hắn yêu cầu học viên phải ở lại nội trú trong trường vì vậy phần lớn đồ đạc hắn đã chuyển đi từ lâu.
Thế nhưng mỗi lần được nghỉ vào cuối tuần hắn đều ghé về đây thăm mọi người trong cô nhi viện vì thế các cô nơi đây dành riêng cho hắn một căn phòng nhỏ để mỗi lần về hắn có chỗ nghỉ ngơi.
Mặc dù hắn rất ít khi ở lại đây nhưng căn phòng lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, chứng tỏ nó được quét dọn thường xuyên.
Bước chân vào phòng Vũ Thiên bắt đầu giặt giũ tắm rửa, thay một đồ mới hắn kiểm tra lại tin nhắn. Chỉ có mấy dòng tin của mấy đứa trong lớp hắn đang kêu nhau í ới để tụ tập lại, nghe Phạm Thanh nói tụi nó tính tổ chức cái gì đó, không cần đoán cũng biết chắn chắn lại nhậu.
Kiểm tra thấy không có tin nhắn công việc hắn mới cất điện thoại rồi đi xuống lầu. Lúc này đã chuẩn bị tới giờ cơm nên đám trẻ dưới sự chỉ đạo của các cô quản lý bắt đầu dọn dẹp bàn ghế, bày bát đĩa và đồ ăn.
Vũ Thiên cũng phụ mọi người một tay bày thức ăn lên đĩa. Chỉ loáng một cái mọi thứ đã chuẩn bị xong, các cô cùng mấy đứa nhỏ bắt đầu ngồi vào bàn, hắn ngồi ngay bên cạnh cô Thanh gần vị trí chủ vị.
Sau khi mọi người đã yên vị, cô Thanh mới tuyên bố bắt đầu bữa ăn. Thức ăn nơi đây không ngon như ở học viện nhưng đối với Vũ Thiên mọi thứ nơi đây đều tuyệt vời nhất vì nó như là nhà của hắn vậy.
Cuối bữa ăn mọi người bắt đầu thu dọn bàn ăn, còn Vũ Thiên quay sang nói với cô Thanh: "Thưa cô con có chuyện muốn nói với cô"
"Có chuyện gì vậy?" Liễu Thư Thanh ngạc nhiên hỏi lại.
"Chuyện riêng ạ" Vũ Thiên trả lời.
Liễu Như Thanh gật đầu sau đó đưa Vũ Thiên đến phòng làm việc của mình. Sau khi đóng cửa lại Vũ Thiên tiến lại gần bàn làm việc của bà rồi lấy từ trong người ra một tập hồ sơ đặt lên bàn.
"Cái này là cái gì vậy?" Liễu Như Thanh nhìn tập hồ sơ rồi lại nhìn Vũ Thiên hỏi.
"Câu này đúng ra phải là con hỏi cô mới đúng, vì sao một chuyện quan trọng như thế này mà cô lại giấu con?" Vũ Thiên không trả lời mà ngược lại bắt đầu quay sang chất vấn Liễu Như Thanh.
"Con đang nói cái gì vậy?" Liễu Như Thanh tỏ ra ngạc nhiên nói, sau đó bà cầm lấy tập hồ sơ của Vũ Thiên ở trên bàn bắt đầu đọc.
Vừa nhìn thấy tờ giấy đầu tiên khuôn mặt của bà đã biến sắc. Sau khi xem qua một lượt tất cả tài liệu bên trong Liễu Như Thanh tỏ ra trầm mặc không nói một lời nào cả.
Vũ Thiên yên lặng đứng một bên không nói một lời nào cả.
Phải một lúc sau Liễu Như Thanh mới lên tiếng: "Từ đâu con biết được việc này, cả cô nhi viện này ngoài ta ra không một ai biết đến nó cả"
"Điều này không quan trọng, cô phải biết nơi con đang học nó như thế nào, tất cả thông tin trên con lấy được từ một người quen"
Liễu Như Thanh gật đầu tỏ vẻ hiểu, bà vẫn tiếp tục im lặng không nói lời nào.
"Cô còn tính giấu mọi người đến khi nào nữa, nếu như cô nhi viện phải đóng cửa thì cô và mọi người sẽ như thế nào?" Vũ Thiên phá vỡ bầu không khí yên lặng.
"Ta không biết nữa, ta đang tìm đường xoay xở. Ít nhất nếu như nơi đây thật sự phải đóng cửa thì ta cũng sẽ kiếm được một nơi ở mới cho chúng nó" Liễu Như Thanh trả lời.
"Con sẽ không để cho họ làm như thế, nơi đây là nhà của con, con không thể để họ c·ướp lấy nhà của chúng ta như vậy" Vũ Thiên nắm chặt hai nắm đấm gằn từng chữ nói.
"Con bình tĩnh được không, đương nhiên là ta cũng không muốn phải đóng cửa nơi này, thế nhưng chúng ta phải bình tĩnh mới tìm ra cách giải quyết tốt nhất được, con đừng nóng giận rồi lại làm điều gì dại dột" Liễu Như Thanh nhìn Vũ Thiên lo lắng nói.
"Cô yên tâm, con sẽ không làm điều gì dại dột cả, con đang nhờ bạn mình hỏi thăm thêm về vấn đề này để xem có phương án nào giải quyết hay không" Vũ Thiên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó liền trả lời.
"Cảm ơn con" Liễu Như Thanh nhìn hắn nhẹ nhàng nói.
"Cô không cần phải cảm ơn con, đây là điều mà con đương nhiên phải làm, không phải chỉ vì mọi người mà còn vì chính con nữa" Vũ Thiên lắc đầu nói.
Liễu Như Thanh mỉm cười gật đầu, nụ cười ấm áp của bà khiến Vũ Thiên bình tâm lại, đã lâu không có thời gian tiếp xúc gần với bà bây giờ hắn mới nhận ra trông bà đã già đi rất nhiều.
Nơi đuôi mắt đã bắt đầu hằn lên từng vết chân chim, mái tóc cũng đã bạc đi ít nhiều, đôi tay cũng bắt đầu nổi lên từng đường gân chằng chịt.
Ngoài ra hắn còn nghe những người khác kể sức khỏe của cô cũng bắt đầu suy yếu, không còn như trước đây nữa.
Cũng phải thôi, cô là một trong những người chăm sóc hắn từ lúc nhỏ đến bây giờ cũng đã hơn 20 năm rồi, thời gian luôn luôn là thứ có sức tàn phá khủng kh·iếp nhất.
Không ai có thể chống lại được sức tàn phá của thời gian cả, ngay cả những Cơ giáp Chiến sĩ sau khi được rèn luyện mạnh mẽ hơn rất nhiều cũng chỉ có thế kéo dài thời gian sống hơn mà thôi.
Sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già thì chắc cũng chỉ có những vị thần trong truyền thuyết mà thôi. Mà chẳng phải ngay cả những vị thần cũng có thể c·hết hay sao, nếu không thì sao họ có thể đồng loạt biến mất một cách bí ẩn vậy cơ chứ.
Tuy không thể trở nên trường sinh bất lão nhưng việc kéo dài tuổi thọ cũng khiến cho rất nhiều người đều mong muốn được trở thành một Cơ giáp Chiến sĩ.