Chương 19: Học viện Quân sự Hoàng gia
Chương 19: Học viện Quân sự Hoàng gia
Đến khi đối phương lại gần thì mọi người mới nhận ra đây là thiếu tá Trương, chỉ huy trưởng của bọn hắn.
"Đinh Vô Song, hôm nay ngươi làm ăn kiểu gì lại để bên kia liên hệ với ta nói chúng ta hôm nay không hoàn thành chỉ tiêu là thế nào, ngươi nghĩ đây là trò đùa hay sao?" thiếu tá Trương vừa nhìn thấy Đinh Vô Song liền chỉ tay vào mặt đối phương mắng tới tấp.
"Báo cáo thầy, đây không phải lỗi của em, là trung đội số 16 không hoàn thành chỉ tiêu đề ra mới khiến cho công việc không hoàn thành" Đinh Vô Song ngay lập tức đổ toàn bộ trách nhiệm lên Vũ Thiên.
"Vũ Thiên, chuyện này là như thế nào?" thiếu tá Trương quay sang chất vấn Vũ Thiên.
"Báo cáo thầy không có chuyện đấy ạ, chúng em đã hoàn thành và bàn giao công việc từ sớm, thầy có thể kiểm tra ạ" vừa nói Vũ Thiên vừa đưa ra một tờ giấy kí nhận đã bàn giao đầy đủ số lượng bộ trang bị.
Thiếu Tá Trương sau khi đọc xong thì đưa nó qua Đinh Vô Song nói: "Trung đội 16 đã bàn giao đầy đủ thiết bị vì sao ngươi lại nói bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ"
"Báo cáo thầy số lượng thiết bị bọn họ bàn giao là chưa đầy đủ ạ, với lại trong lúc bàn giao không có mặt em ở đấy kiểm tra nên việc làm của họ là không hợp lệ" Đinh Vô Song trả lời.
"Đồng chí Vô Song bận rộn nhiều công việc sao có thể có thời gian quản lý hết mọi thứ được vì vậy tôi nhờ cấp phó của anh là Trần Vũ đứng ra kiểm duyệt, điều này là hoàn toàn hợp lệ.
Còn anh một mực khẳng định chúng tôi bàn giao thiếu vậy anh có thể nói ra cho mọi người biết số lượng thiết bị chúng tôi làm thiếu là bao nhiêu hay không" Vũ Thiên nhìn Đinh Vô Song nói.
Đối phương mặt cắt không còn hột máu, mồ hôi tuôn đầm đìa như tắm ấp úng mãi không trả lời được.
Cả hắn và Vũ Thiên đều biết số lượng khuyết thiếu rất lớn, nếu báo ra sẽ lộ ngay hắn làm việc thiên tư chèn ép người khác.
Thấy Đinh Vô Song ấp úng mãi không trả lời được lão Trần dường như hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Hắn không phải ở trong quân ngũ ngày một ngày hai, mấy chuyện này hắn gặp không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ là hắn không ngờ bọn oắt con còn chưa đủ lông đủ cánh lại cả gan đấu đá lẫn nhau, không chỉ thế còn dám lộng hành ngay dưới mí mắt của hắn.
"Tôi không cần các anh nêu lý do, bây giờ các anh xử lý chuyện này ngay lập tức cho tôi. Các anh nghĩ đây là chuyện đùa hay sao, hàng ngàn người đang lao đầu vào tiên tuyến chuẩn bị cho c·hiến t·ranh nổ ra bất kì lúc nào vậy mà các anh lại ở đây bày trò phá rối, có tin ta đuổi học tất cả hay không" lão Trần tức giận gầm lên.
Vũ Thiên im lặng, hắn biết những gì thiếu tá Trần nói đều là sự thật, hắn nghe nói gần như tất cả các đơn vị chiến đấu đều đã được điều động nhằm chuẩn bị cho mọi tình huống.
"Báo cáo thầy trung đội chúng em hôm nay có làm dư ra một số bộ phận vì vậy chúng em có thể hoàn thành thêm bốn bộ trang bị nữa trong đêm nay, phần còn lại nếu chia cho những trung đội còn lại thì chúng ta vẫn có thể bổ sung đủ số lượng" Vũ Thiên lúc này mới bắt đầu lên tiếng.
Lão Trần nhìn Vũ Thiên sau đó quay sang nhìn Đinh Vô Song, đối phương như vớ được phao cứu mạng liền nhanh chóng gật đầu xác nhận: "Em có thể đốc thúc những đội khác làm việc xuyên đêm, đảm bảo giao nộp đủ số lượng cho phía trên ạ"
"Nếu như vậy thì ..." cơn giận cũng có phần nguôi bớt lão Trần liền dịu giọng lại.
Thế nhưng đúng lúc này từ xa vang lên giọng của đại úy Minh: "Anh cũng ở đây à, vậy càng tiện em đỡ mất công đi tìm"
"Có chuyện gì không" lão Trần quay sang hỏi.
"Có mệnh lệnh mới, trong đêm nay rút toàn bộ khối học viên về, sẽ có đơn vị khác tới tiếp quản nơi đây sau" vừa nói đại úy Minh vừa đưa tờ giấy trong tay cho lão Trần.
"Đã thông báo cho những người khác chưa?" lão Trần vừa nhìn vào tờ giấy vừa hỏi.
"Em đã thông báo cho toàn bộ học viên rồi, đây là nhóm cuối cùng, còn bên phía quản lý thì ngoài anh ra còn vài người nữa, chắc họ cũng sẽ nhận được thông tin sớm thôi" đại úy Minh cười nói.
"Em xử lý việc này cho anh nhé, mọi người đã vất vả rồi, tranh thủ về mà nghỉ ngơi một chút" lão Trần đưa trả tờ thông báo cho đại úy Minh rồi nói.
"Sự việc hôm nay tạm thời dừng lại đây, đợi về học viện sẽ xử lý sau" lão Trần quay sang đám Vũ Thiên nói, giọng lạnh tanh khiến bọn họ lạnh cả sống lưng.
"Có chuyện gì sao" đại úy Minh thấy không khí có phần không đúng nên hỏi.
Lão Trần không trả lời mà kéo đại úy Minh lại một góc nói nhỏ: "Em cho tập trung học viên lại rồi di chuyển về học viện trước, anh còn công việc phải xử lý nên sẽ về sau"
Đại úy Minh gật đầu đồng ý sau đó rời đi để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Đám người Vũ Thiên cũng rộn ràng thu dọn đồ đạc, chuyến đi lần này không phải là trải nghiệm dễ chịu gì đối với bọn hắn vì vậy nghe nói được về học viện mọi người vui lắm.
Vũ Thiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin là sẽ trở về, nơi đây khiến hắn có cảm giác không được tự nhiên, nhất là từ sau lần gặp lão sứ giả kia hắn càng cảm thấy bồn chồn lo lắng hơn.
Không chỉ vậy nơi đây có thể sắp biến thành chiến địa, nếu như vậy thì đối với đám tân thủ như bọn hắn chẳng khác nào tử địa, rút bọn hắn về là để bảo toàn lực lượng trong trường hợp biến cố xảy ra.
Nếu c·hiến t·ranh nổ ra thì những người trong q·uân đ·ội như bọn hắn cũng không cách nào thoát được, dù sao đó là trách nhiệm của bọn hắn.
Chỉ là không phải bây giờ, bọn hắn vẫn chưa sẵn sàng cho những cuộc chiến lớn như vậy, hiện tại đã tham chiến thì chẳng khác gì lao đầu vào chỗ c·hết cả.
Nhưng đó cũng chỉ là chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất mà thôi, hắn tin rằng phía trên sẽ có đối sách để ứng phó không để đất nước lại rơi vào cảnh c·hiến t·ranh.
Hắn chưa tham gia một trận chiến thật sự nào nhưng hắn hiểu một phần nào đó hậu quả mà nó đem lại.
Hồi còn nhỏ, có một lần hắn cùng đám nhỏ trong cô nhi viện chạy lên ngọn núi gần đó để hái nấm, bọn chúng mải mê nô đùa đến tận xế chiều mới hái đầy một rổ nấm.
Đến lúc bọn chúng chuẩn bị trở về thì từ đằng xa một t·iếng n·ổ kinh hoàng vang lên, kèm với đó là hàng tấn đất đá văng lung tóe khắp nơi.
Khi những người khác chạy đến nơi thì Vũ Thiên đang nằm bất động trên đất người bê bết máu, mọi người hốt hoảng đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra.
Sau khi kiểm tra toàn bộ bác sĩ bảo hắn ngoại trừ bị xây xát nhẹ thì không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, còn máu dính trên người hắn thì không phải của hắn.
Vũ Thiên may mắn sống sót còn tiểu Văn đi cùng hắn thì không may mắn như vậy, đấy là lần cuối cùng Vũ Thiên gặp được hắn.
Đến lúc trở về cô nhi viện thì tiểu Văn đã được mọi người chôn cất cẩn thận, hoặc ít nhất là những gì còn lại của hắn mà mọi người mất cả ngày mới đào bới ra được.
Sau sự kiện này Vũ Thiên trầm cảm nặng một thời gian dài, ngay cả bây giờ tuy đã có nhiều khởi sắc thế nhưng liệu hắn đã thật sự thoát khỏi bóng ma quá khứ hay chưa chắc chỉ có chính hắn biết được.
Nhóm người Vũ Thiên lên một trong những đoàn xe cuối cùng rời khỏi nơi này, ngoái đầu nhìn lại khu rừng vẫn ẩn mình trong làn sương mù giày đặc, không biết bên trong đó còn cất giấu bí mật nào nữa, nhưng có lẽ sẽ phải mất rất lâu bí ẩn đấy mới có câu trả lời.
Chiếc xe lắc lư đưa đoàn người rời khỏi khu rừng hoang vắng tiến dần vào những khu đô thị đông đúc. Xe chạy suốt đêm nên đến chiều ngày tiếp theo bọn hắn đã trở về học viện.
Sau khi kiểm tra quân số không thiếu ai bọn hắn mới lết tấm thân mệt mỏi trở về phòng riêng của mình.
Vừa về đến nơi đã có những đứa chỉ kịp vứt balo vào một góc rồi lăn lên giường ngủ ngay lập tức, những người khác dù mệt vẫn cố sắp xếp lại đồ đạc rồi bắt đầu luân phiên nhau tắm.
Gọi là luân phiên chứ để cho nhanh thì bọn nó cứ hai thằng tắm một lượt, dù sao ở với nhau một thời gian mà toàn đàn ông con trai với nhau nên cũng chẳng có gì mà ngại ngùng hết.
Bình thường mỗi lần tắm chung bọn nó vừa la hét vừa nghịch ngợm, thế nhưng lần này tụi nó im ắng đến lạ, nếu không phải vẫn nghe tiếng nước chảy có khi Vũ Thiên đã đạp bay cửa phòng tắm ra để xem tụi nó có b·ất t·ỉnh trong đó hay không.
Sau khi tắm rửa, dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, mọi người mới bắt đầu nghỉ ngơi. Bọn nó mệt đến mức chỉ vừa đặt lưng xuống giường đến cả đứa khó ngủ nhất cũng chìm vào giấc ngủ chỉ trong chốc lát.