Chương 17: Đinh Vô Song
Chương 17: Đinh Vô Song
Sáng ngày hôm sau Vũ Thiên trở về nơi tập trung của trung đội mình, hắn muốn kiểm tra xem sau mấy ngày vắng mặt thì mấy thằng ngố kia có còn "toàn vẹn" hay không.
Quả nhiên vừa thấy bóng dáng của hắn, mọi người liền dừng mọi công việc lại chạy về phía hắn.
"Anh về rồi đấy à, mấy ngày nay anh đi đâu vậy, anh mà về muộn một chút chắc tụi em c·hết mất" người vừa lên tiếng là Đặng Tùng, thanh niên nhiều chuyện nhất trong cả đám.
"Có chuyện gì sao?" Vũ Thiên cau mày hỏi.
"Không biết vì sao mấy ngày nay khối lượng công việc của chúng ta tăng lên đáng kể, mọi người đã phải làm việc cật lực mới kịp tiến độ phía trên đề ra, nhưng làm việc cường độ cao như thế này thì chúng ta không trụ nổi mấy ngày" một người khác là tiểu đội trưởng của tiểu đội hai, Nguyễn Hoàng lên tiếng.
"Thế Trần Vũ đâu, sao lại để mọi người làm việc trong điều kiện như thế này, không có ai đề xuất lên với cấp trên à?" Vũ Thiên tiếp tục hỏi.
"Không biết có chuyện gì mà mấy ngày nay không thấy mặt hắn đâu, nhưng nghe người bên phía hắn bảo hắn cũng bận ghê lắm, không biết có chuyện gì mà suốt mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo khắp nơi, còn Phạm Thanh đang làm việc với bên hậu cần về vấn đề nguyên vật liệu.
Mọi người đều bận rộn chạy đua để kịp tiến độ công việc nên chưa có ai báo cáo lên trên cả, mà nghe Phạm Thanh kể lại là hiện tại công việc có vẻ khá gấp, phía trên cũng chỉ nói mọi người cố gắng hết sức" Nguyễn Hoàng trả lời.
"Nhưng mà công việc như thế này là quá nhiều đấy, chúng ta đã mấy đêm thiếu ngủ rồi" Đặng Tùng tiếp tục than thở.
Thấy Vũ Thiên nhìn sang Nguyễn Hoàng cũng gật đầu như đồng ý với câu nói của bạn mình, hắn đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Chúng em đã làm đủ mọi cách, chia ca, phân nhiệm vân vân nhưng vẫn rất khó để có thể làm kịp tiến độ" Thái Luân nãy giờ đứng ở một bên lúc này mới lên tiếng, ngập ngừng một hồi hắn lại nói tiếp.
"Không chỉ vậy em nghe nói chỉ có chúng ta mới làm việc căng thẳng như vậy, trong khi các trung đội khác đều khá thoải mái"
"Vậy ai là người phân công và quản lý công việc lần này" Vũ Thiên quay sang Nguyễn Hoàng hỏi.
"Là Đinh vô lại" Nguyễn Hoàng thở dài nói.
"Đinh vô lại? À là Đinh Vô Song đúng không, cái tên có hiềm khích với chúng ta sau cái đợt xét duyệt thành tích kì trước đấy hả" Vũ Thiên lúc này mới vỡ lẽ hóa ra là b·ị đ·âm sau lưng, bảo sao hai cấp phó của hắn đều bị điều đi làm việc khác, chẳng qua là để tiện cho đối phương hành động mà thôi.
Đúng lúc này Nguyễn Hoàng hất mặt ra hiệu rồi nói: "Hắn đến kìa"
"Sao lại dừng lại hết thế này, không làm nhanh lên lại chậm tiến độ bây giờ, đến lúc đó đừng trách tao báo cáo lên trên cắt hết thi đua của chúng mày" một giọng nói hách dịch vang lên từ đằng xa, nếu không phải có người giữ lại thì thằng nhóc Trịnh Luân chắc chắn sẽ lao lên mà đấm vào mặt nó mấy phát.
Gì chứ đến như hắn cũng muốn đấm tên kia lắm nhưng phải nhịn, còn cái thằng bốc đồng như Trịnh Luân thì chắc không cần đến câu thứ hai đâu.
Cũng may là trước giờ nó vẫn chỉ thấy nó nói chứ chưa thấy nó thực sự làm lần nào, nhưng ai biết được một ngày đẹp trời nào đấy nó hứng lên thì bỏ mẹ.
"Nếu không hoàn thành thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không mượn anh phải đến chỉ đạo người của tôi làm việc" Vũ Thiên lúc này mới quay lại nói.
Lúc nãy Vũ Thiên quay lưng lại nên đối phương không nhìn thấy, đợi đến lúc hắn ta quay lại thì Đinh Vô Song mới phát hiện sự có mặt của hắn.
"Ồ anh Thiên về rồi đấy à, nghe nói mấy ngày nay anh bận đi làm công việc khác nên em mới phải đến đây đốc thúc công việc, anh coi sao chứ người của anh dạo này hơi chểnh mảng đấy nhé, công việc phía trên giao gấp lắm đấy đừng để có việc gì không hay xảy ra" Đinh Vô Song cười giả lả nói.
"Nếu anh về rồi thì em không cần phải ở đây nữa, còn mấy chỗ khác phải kiểm tra nữa" Đinh Vô Song hắng giọng một cái sau đó quay người đi thẳng.
Những người khác trợn mắt nhìn đối phương rời đi, tuy căm tức nhưng không làm được gì.
Vũ Thiên cũng im lặng, sau đợt xét thành tích lần trước hai bên có chút xích mích với nhau, khi trong lúc xét thành tích thi đua cuối năm hạng mục xét thành tích cá nhân thì lớp của hắn có 8 người đủ chỉ tiêu để xét thành tích.
Tuy vậy bọn họ cũng chỉ gửi đề xuất 5 người tốt nhất mà thôi, nếu thành công thì có thể hốt luôn cái giải cho tập thể, coi như một kì phấn đấu tốt đẹp.
Xét về thành tích các thứ từ học tập cho đến các hoạt động khác thì lớp bọn họ ăn đứt các lớp khác, thế nhưng các đơn đề xuất đều phải thông qua kiểm duyệt của Đinh Vô Song.
Đương nhiên là đối phương làm sao có thể để cho bọn hắn ôm hết giải thưởng như vậy, trong khi còn có mấy "đứa em" của đối phương cũng muốn có vài suất trong đó.
Thế nhưng nếu như lựa danh sách từ dưới lên thì may ra mới đến lượt bọn chúng, thế là Đinh Vô Song lượt bớt hai đơn đề xuất trong danh sách của bọn họ.
Về phía bọn họ thì đời nào để yên cho việc này, thế là bắt đầu vận dụng các mối quan hệ của mình tạo áp lực về phía đối phương, dù sao thì bọn hắn cũng chiếm lý thì đâu có gì phải sợ.
Hai bên giằng co một hồi cuối cùng cũng chỉ có 4 đơn đề xuất được thông qua, tuy là có khá hơn một chút thế nhưng cái danh hiệu của tập thể coi như bỏ.
Sau lần đấy hắn cay cú bọn họ lắm, bắt đầu soi mói hạch sách bọn hắn đủ điều nhưng mà cũng chỉ soi được mấy thứ lặt vặt chứ chưa dám làm gì quá đáng, thế nhưng lần này có vẻ như hắn ta muốn chơi thật.
"Gọi Trần Vũ và Phạm Thanh về đây cho anh, còn mọi người tranh thủ nghỉ ngơi chút đi" Vũ Thiên nhìn mọi người nói, ngay lập tức có người bắt đầu chạy đi kiếm hai người kia về.
Sau một hồi tìm kiếm cũng gọi được hai người bọn họ, lúc bọn họ xuất hiện thì Vũ Thiên mới thấy cả hai cũng không khá hơn những người còn lại là mấy, có vẻ nhưng cũng chịu không ít khổ.
"Sao tao mới đi mấy ngày mà bọn mày đứa nào đứa nấy trông như sắp c·hết rồi thế này" Vũ Thiên nhìn hai người cười nói.
"Anh còn đùa được nữa, mấy ngày nay nhiều việc phải lo quá, em sắp mệt c·hết rồi đây này" Trần Vũ mặt như mếu trả lời.
"Anh gọi chúng em về có việc gì không, vì hiện giờ em đang có việc gấp cần phải xử lý" Phạm Thanh cũng lộ rõ mệt mỏi nói, hắn là người như vậy khi nào cũng tận tâm với công việc, thậm chí nhiều khi còn tận tâm quá mức, dù hắn nói nhiều lần rồi nhưng vẫn không sửa được.
"Ngồi xuống đi, có chuyện cần phải bàn đấy" Vũ Thiên ra hiệu mọi người ngồi xuống sau đó những người còn lại bắt đầu kể lại chuyện mấy ngày vừa qua.
"Có chuyện đó sao, sao em không biết gì cả" vừa mới nghe xong câu chuyện Trần Vũ liền đứng bật dậy nói lớn.
"Ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng, tao nói láo với mày làm gì" Vũ Thiên kéo hắn ngồi xuống sau đó quay sang Nguyễn Hoàng.
Đối phương liền đưa cho hắn một tập giấy, còn hắn đưa sang cho hai người còn lại coi, đây là thống kê khối lượng công việc và số lượng trang thiết bị mà bọn họ hoàn thành trong thời gian vừa qua.
Cầm đống giấy tờ trên tay cả người Trần Vũ run lên bần bận vì giận giữ, hắn gằn giọng nói: "Sao lại có chuyện như thế này xảy ra cơ chứ, ở đây cũng phải hơn hai mươi bộ trang bị rồi, trong khi nhiệm vụ được giao cho mỗi trung đội là mỗi ngày chỉ cần hoàn thành mười bộ mà thôi"
"Có chuyện đó hay sao" Nguyễn Hoàng giận giữ nói.
Vũ Thiên chạm tay vào vai hắn ý bảo hắn giữ bình tĩnh, sau đó quay sang Trần Vũ nói: "Mấy thứ này thì em làm việc phía bên kia đúng ra phải nắm giữ chứ, tuy em là cấp dưới của Đinh Vô Song nhưng cũng là Phó ban điều hành sao có thể để mọi thứ diễn ra như thế này"
"Mấy ngày nay em bận quá, Đinh Vô Song giao đủ thứ công việc trên trời dưới đất cho em khiến em không có lúc nào rảnh cả, anh hỏi mọi người cũng biết mấy ngày nay em có lúc nào nghỉ ngơi để quay về làm việc cùng mọi người đâu" Trần Vũ mặt như sắp khóc trả lời.
"Được rồi chúng tao hiểu mà, nhưng tao cũng nói với mày rồi, mày đừng có hiền quá lại bị người khác bắt nạt, mày là Phó ban chứ có phải chân chạy vặt của hắn đâu" Phạm Thanh lúc này mới quay sang nói.
"Bây giờ không phải là lúc nói những thứ này, chúng ta phải giải quyết đống rắc rối trước mắt đã" Vũ Thiên ngắt lời mọi người rồi nói.
Trần Vũ em lấy cho anh một bản sao thống kê công việc mấy ngày qua của các trung đội cho anh, còn Phạm Thanh em đi nghe ngóng những trung đội khác mấy ngày nay như thế nào, đồng thời hỏi thăm xem khối lượng công việc được giao cho mỗi đội là bao nhiêu rồi về đây báo lại cho anh" ngay lập tức Vũ Thiên bắt đầu ra lệnh cho những người khác.
"Anh tính làm gì vậy" Nguyễn Hoàng quay sang hỏi Vũ Thiên.
"Trước mắt phải thu thập đủ thông tin đã, sau đó anh sẽ lên báo cáo với cấp trên.
Chúng ta không có đủ chứng cứ về việc Đinh Vô Song ép chúng ta làm việc quá sức, nếu lôi việc này ra thì hắn chỉ cần chối tội là được, thế nhưng ít nhất cũng phải đòi lại quyền lợi cho mọi người, giảm khối lượng công việc hiện tại về đúng mức của nó đã" Vũ Thiên trả lời.
"Thế nếu như chúng ta có thể chứng minh việc bản thân phải làm việc quá sức thì sao" đúng lúc này ở góc phòng một giọng nói vang lên.