Chương 16: Trở về
Bạch Tường Vi tiến lại để hỗ trợ Thiên Minh thế nhưng lúc này lại nghe được giọng của Vũ Thiên vang lên qua bộ đàm: "Ta không còn thu được tín hiệu sóng chấn động từ đối phương nữa, có vẻ như hắn đã bỏ đi rồi"
"Được rồi vậy thì mọi người tập trung lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này" Thiên Minh nói, ngay sau đó bắt đầu tiến lại gần lục soát Ảnh Quân.
Đến lúc Vũ Thiên cùng Kinh Tiểu Hồng lại gần thì thấy Ảnh Quân gần như đã bị lột trần như nhộng bị vứt vào một góc, bên cạnh là một đống đồ linh tinh cùng với những mảnh xác còn sót lại từ bộ Cơ giáp của hắn.
Dưới sự hỗ trợ của hai người bọn họ thành công tách ra hai lõi linh kiện từ bộ Cơ giáp kia, cùng với đó là năm thanh Từ Lực Kiếm bị hư hỏng nhẹ.
Hai lõi linh kiện kia phải mang về kiểm tra mới biết được công dụng của nó, nhưng cho dù nó là gì đi nữa thì giá trị của nó cũng không nhỏ, là hai thứ đáng giá nhất trong tất cả đồ vật ở đây.
Tiếp đến là các mảnh vỡ đến từ bộ Cơ giáp của Ảnh Quân, thế nhưng bọn chúng quá lớn để có thể mang đi được, cùng lắm là gỡ nó ra xem thử có linh kiện gì quý giá mang đi được hay không mà thôi.
Món đồ thứ ba là năm thanh Từ Lực Kiếm, đây là v·ũ k·hí đặc chế của Thiên Long Quốc với công nghệ thuộc hàng tiên tiến nhất hiện giờ, tuy bọn họ không cách nào sử dụng được nhưng có thể đem về phục vụ nghiên cứu.
Cuối cùng là mấy món đồ linh tinh lôi ra được trên người của Ảnh Quân bị vứt vào một góc gần đó.
Mọi người bắt đầu chia phần, đầu tiên là Thiên Minh cùng Bạch Tường Vi mỗi người lấy một lõi linh kiện, phần của Vũ Thiên là ba thanh Từ Lực Kiếm, hai thanh còn lại là của Kinh Tiểu Hồng.
Trong lúc ba người còn lại kiểm tra các mảnh của bộ Cơ giáp kia thì Vũ Thiên lại chuyển sự chú ý đến những món đồ linh tinh nằm gần đó.
Thứ khiến hắn đặc biệt chú ý là một chiếc nhẫn màu đen có hình dạng trông như một con rắn đang ngậm cái đuôi của chính mình.
Hắn từ từ tiến lại vươn tay chạm vào chiếc nhẫn, đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói: "Tìm thấy vật phẩm phù hợp, kí chủ có muốn biến nó thành bảo vật không gian hay không"
Vũ Thiên bất ngờ vì giọng nói đột nhiên xuất hiện, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một trong các kỹ năng của hắn là Không Gian Thứ Nguyên, có thể biến một món đồ thành bảo vật không gian.
Hắn vừa động ý niệm một cái, ngay lập tức từ chiếc nhẫn trong tay hắn bắn ra ánh sáng màu trắng kì lạ cùng với hàng loạt văn tự bí ẩn phủ kín chiếc nhẫn rồi ngay lập tức biến mất.
Tuy ánh sáng trắng chỉ lóe lên đôi chút nhưng ngay lập tức thu hút sự chú ý của ba người còn lại, bọn họ nhanh chóng chạy lại, Thiên Minh lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy"
Vũ Thiên không trả lời chỉ thấy hắn đeo chiếc nhẫn lên tay của mình, sau đó chạm tay vào ba thanh Từ Lực Kiếm, ý niệm của hắn khẽ động, ba thanh Từ Lực Kiếm ngay lập tức biến mất.
Ba người thấy cảnh tượng như vậy liền tròn mắt kinh ngạc, Bạch Tường Vi buột miệng thốt lên: "Bảo vật không gian"
Lời nói của nàng khiến những người xung quanh hướng ánh mắt nóng bỏng về phía chiếc nhẫn trên tay Vũ Thiên.
"Cho tao xem với nào" Thiên Minh xòe tay về phía Vũ Thiên nói.
Vũ Thiên im lặng chốc lát nhìn về phía ba người còn lại, tuy hắn không nhìn thấy nét tham lam trên khuôn mặt bọn họ nhưng mọi việc không nói trước được.
Hắn lặng lẽ rút chiếc nhẫn ra đưa cho Thiên Minh, chỉ thấy hắn lật qua lật lại tò mò nhìn chiếc nhẫn rồi quay sang hỏi Vũ Thiên: "Cái này xài như thế nào vậy"
"Ngươi dùng ý niệm ra lệnh là được" Vũ Thiên bình tĩnh nói.
Mặc dù đã làm theo lời của hắn nhưng Thiên Minh cũng không cách sử dụng được chiếc nhẫn, loay hoay một hồi không được gì hắn liền đưa lại cho Vũ Thiên.
Nhưng mà hai cô nàng bên kia cũng muốn xem qua chiếc nhẫn, thế là hai người cũng bắt đầu kiểm tra nó. Kinh Tiểu Hồng cũng thử đủ cách nhưng cũng không cách nào sử dụng được công năng trữ vật.
Thế nhưng khi chiếc nhẫn đến tay Bạch Tường Vi lại khác, chỉ thấy nàng vừa động ý niệm thì chiếc lõi linh kiện trên tay nàng biến mất, sau đó lại xuất hiện.
Hai người bên cạnh cũng tỏ ra hào hứng trở lại, hỏi Bạch Tường Vi vì sao có thể làm được thì nàng cũng ho câu trả lời y hệt Vũ Thiên.
Ba người mày mò một hồi cuối cùng đưa ra kết luận món đồ chơi này chỉ có hai người Vũ Thiên và Bạch Tường Vi là có thể sử dụng được.
Sau khi kết thúc bàn luận Bạch Tường Vi trả chiếc nhẫn cho Vũ Thiên. Hắn khá ngạc nhiên với việc làm của nàng, vốn tưởng rằng lần này coi như mất trắng, dù sao sức hút của một món bảo vật không gian không hề nhỏ một chút nào cả.
Chỉ thấy nàng nói: "Đây là đồ do ngươi tìm ra được nên đương nhiên nó là của ngươi rồi"
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý thế là Vũ Thiên lấy lại chiếc nhẫn đeo lại lên tay của mình. Đúng lúc này Thiên Minh ném cái lõi linh kiện của hắn về phía Vũ Thiên nói: "Cất giùm tao, về học viện tao lấy lại" hai cô gái không khách khí gửi lại đồ đạc của mình lại cho Vũ Thiên.
Nhóm bốn người nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, mang đi toàn bộ mảnh vỡ của chiếc Cơ giáp và cả xác của đầu quái vật kia. Thế nhưng có vẻ như đấy là tất cả những gì mà chiếc nhẫn có thể chứa, khi mà sau đó Vũ Thiên cố gắng nhồi nhét thêm đồ vật cũng không được.
Sau khi đã quét dọn gần như toàn bộ mọi thứ mọi người mới dời sự chú ý sang Ảnh Quân bên cạnh.
Vết thương của hắn đã được Kinh Tiểu Hồng băng bó lại nhưng hắn vẫn còn rất yếu do cơ thể bị mất rất nhiều máu. Nếu là người khác dính v·ết t·hương nặng như vậy thì đã m·ất m·ạng từ lâu rồi nhưng đối phương vẫn còn sống khiến mọi người khá kinh ngạc.
Cuối cùng mọi người thống nhất sẽ trói hắn mang về nộp cho cấp trên, dù sao từ trang bị của đối phương thì không khó để đoán được thân phận của hắn cũng không đơn giản, nếu có thể moi được thông tin gì từ đối phương thì coi như lời to.
Thế là bọn họ trói gô đối phương lại rồi vứt lên chiếc Explorer Z-8 còn lại sau đó bắt đầu khởi hành.
Chuyến đi lần này thuận lợi hơn trong tưởng tượng, bọn họ không gặp một chút trở ngại gì đã thoát khỏi khu rừng. Sau đó chỉ cần dựa theo thiết bị định vị tìm về vị trí đóng quân là được.
Ảnh Quân đã tỉnh lại để phát hiện bản thân đã bị đối phương bắt làm tù binh. Suốt cả chặng đường hắn không hé răng nói một lời nào, đám người Vũ Thiên cũng kệ hắn, đối phương đang b·ị t·hương rất nặng lại không có cơ giáp bên mình, hiện giờ có muốn lật trời cũng không được.
Sau khi về đến doanh trại mọi người được đưa đến chỗ nghỉ ngơi, Thiên Minh nói với mọi người: "Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi báo cáo nhiệm vụ, ngoài ra còn phải xử lý cái thứ kia nữa" vừa nói hắn vừa chỉ chỉ tay về phía Ảnh Quân.
Ba người không có ý kiến gì, bọn họ đã mệt rã rời chỉ muốn tranh thủ kiếm một chỗ để nghỉ ngơi.
Vũ Thiên được bố trí một phòng nghỉ khá đầy đủ tiện nghi, ở nơi như thế này để kiếm được một chỗ nghỉ như vậy không phải là điều đơn giản, sau khi tắm rửa sạch sẽ hắn nhảy lên giường đánh một giấc ngon lành.
Tối hôm ấy Thiên Minh ngồi trên bàn làm việc lật từng trang hồ sơ đọc một cách chăm chú.
Cốc cốc cốc ... Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào" Thiên Minh nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi đống hồ sơ.
Kinh Tiểu Hồng bước vào, trên tay là hai tập hồ sơ mỏng. Lúc Thiên Minh cầm lấy hai tập hồ sơ mới ngạc nhiên hỏi: "Chỉ có chừng này thôi sao?"
"Bạch gia là đại gia tộc của Nam Minh Quốc, cha của Bạch Tường Vi lại là gia chủ tại nhiệm của Bạch gia vì vậy thông tin về nàng thuộc hàng tuyệt mật, đây là tất cả thông tin có thể tiếp xúc được trong quyền hạn của chúng ta.
Còn Vũ Thiên là cô nhi, vì vậy nguồn gốc và thông tin trước đó của hắn không cách nào dò tìm được, em đã cho người đến cô nhi viện kia để điều tra thế nhưng sẽ cần một ít thời gian" Kinh Tiểu Hồng nói.
"Được rồi tạm thời như vậy là được, tiếp theo em tập hợp hồ sơ về những người tham gia nhiệm vụ lần này cho anh" Thiên Minh đặt hai tập hồ sơ lên mặt bàn rồi nói.
"Sao anh cần nhiều thông tin về bọn họ như vậy" Kinh Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi.
"Chuyến đi lần này không đơn giản, bên trong khu rừng kia không biết cất giấu bao nhiêu bí mật, ta nghi là tất cả người thám hiểm lần này nếu còn sống trở về đều sẽ trở thành người tham chiến và đạt được năng lực đặc biệt, nếu vậy thì chúng ta phải chuẩn bị từ trước" Thiên Minh trả lời.
"Anh nghĩ sao về sự việc lần này" Kinh Tiểu Hồng lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết nữa, thế nhưng ta thấy đây là cơ hội để chúng ta có thể trở nên mạnh hơn, với lại đã đến nước này rồi cho dù không muốn tham chiến cũng không được, ít nhất là phải bảo vệ được bản thân đã" Thiên Minh vừa nói vừa nắm lấy tay Kinh Tiểu Hồng kéo nàng ngồi lên đùi mình rồi ôm chặt lấy nàng.
Kinh Tiểu Hồng gật đầu tỏ ra đồng ý, hai người trò chuyên một hồi thì nàng rời khỏi.
Thiên Minh cũng mệt mỏi ngả người trên ghế, sau một hồi suy nghĩ hắn liền đóng tập hồ sơ dày cộm trước mặt rồi rời khỏi phòng.
Chỉ thấy bìa ngoài của tập hồ sơ ban nãy ghi ba chữ lớn Cao Vĩnh Tường.