Edit: Zhinn.
Mấy ngày kế tiếp, trong đầu Chu Nghệ Tuế đều là những lời này.
Mặc dù trước đó đã từng phỏng đoán, nhưng đã bị cô bác bỏ ngay lập tức.
Thật ra cô không giỏi đối mặt với chuyện này, lần yêu đương đầu tiên đã để lại cho cô quá nhiều tổn thương, có lần cô nằm mơ, mơ thấy cô và Đàm Phong chưa từng yêu nhau, hai người chưa từng yêu nhau, thật tốt biết bao, hai người vẫn có thể coi nhau là người nhà, kể cả khi Đàm Phong kết hôn, cô có thêm một người thân, chứ không phải mất đi người thân duy nhất.
Chu Nghệ Tuế đã rút ra kinh nghiệm từ cuộc tình của cô, không nên biến bạn bè thành người yêu, đến cuối cùng sẽ mất cả người yêu lẫn bạn.
Chu Nghệ Tuế kiểm tra tin nhắn, Lãng Trăn không hỏi cô bất kỳ điều gì, ngày đó cô kéo anh từ sàn nhà lên sô pha rồi rời khỏi.
Mãi cho đến hôm nay, Lãng Trăn vẫn chưa nói chuyện với cô, chắc anh không thật sự thích cô.
Chu Nghệ Tuế có chút buồn rầu, cô không thích trạng thái này, giống như bị hóc xương, khiến trái tim cô không thoải mái.
Nếu Lãng Trăn nói thẳng với cô, cô có thể thẳng thắn từ chối, nhưng Lãng Trăn lại không nói gì cả.
Chu Nghệ Tuế nằm mơ cũng mơ thấy Lãng Trăn, anh đột nhiên nói với cô, vậy mà cậu lại ảo tưởng rằng tôi thích cậu, lúc sau lại đột nhiên nói, Chu Nghệ Tuế, anh yêu em.
Loại cảm giác nửa vời này giống như đang tra tấn người khác.
Sau khi bị phản bội, Chu Nghệ Tuế rất cần một lý do, mặc kệ tổn thương như nào, cô cũng phải nhận được câu trả lời.
Rối rắm qua vài ngày, Chu Nghệ Tuế không thể chịu được nữa, nếu không biết rõ chuyện này, có lẽ cô sẽ bị nghẹn chết.
Đúng lúc, vụ án giết vợ của Lãng Trăn thắng kiện, thẩm phán đã bác bỏ đơn khởi tố của công tố viên, lúc Chu Nghệ Tuế còn làm trợ lý sinh hoạt, Lãng Trăn đang thu thập chứng cứ của vụ án này, anh tìm thấy nhiều điểm không thích hợp, đối với vụ án này, Chu Nghệ Tuế cũng coi như khá quen thuộc.
Cô nhắn tin cho Lãng Trăn,”Lãng Trăn, dạo này cậu có bận không?”
Hơn nửa tiếng sau, Lãng Trăn mới trả lời, “Không bận lắm, có việc gì sao?”
Chu Nghệ Tuế,”…” Cô cảm thấy ngày đó mình thật sự bị ảo giác, nhìn tốc độ trả lời tin nhắn, nhìn tin nhắn anh gửi cho cô, nhìn thế nào cũng không giống thích mình.
Thế nên, Chu Nghệ Tuế không thể hỏi anh vấn đề mình đang thắc mắc, chỉ có thể nói, “Cậu đã giúp tôi rất nhiều cho bài thi luật, tôi muốn mời cậu một bữa.”
“Được thôi, tối mai tôi rảnh, cậu có rảnh không?”
“Vậy thì tối mai.”
Chu Nghệ Tuế suy nghĩ, đến lúc đó vẫn nên vừa đùa vừa hỏi một chút, nếu nghẹn ở trong lòng, bản thân sẽ rất khó chịu.
“Cậu thật tốt, người nào không biết còn tưởng cậu thích tôi.”Chu Nghệ Tuế nói đùa với người trước mặt.
Lãng Trăn nhìn vào mắt cô, không hề trốn tránh, anh cười,”Vậy cậu là người không biết sao?”
Chu Nghệ Tuế ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Lãng Trăn lại trực tiếp hỏi cô như vậy.
Thấy phản ứng này của cô, sắc mặt Lãng Trăn dịu dàng hơn nhiều,”Chuyện này không phải rất bình thường sao? Cậu không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái, tôi thích cậu, muốn ở bên cậu, hẳn là không phải chuyện xấu?”
Bị Lãng Trăn nhìn chăm chú như vậy, mặt Chu Nghệ Tuế có chút hồng, cô lắp bắp nói, “Hay…hay là thôi đi.”
Lãng Trăn,”Lý do? Trong lòng cậu vẫn nhớ Đàm Phong sao?”
Chu Nghệ Tuế sửng sốt, đã lâu rồi cô không nhớ đến Đàm Phong, thỉnh thoảng cũng chỉ hoài niệm khoảng thời gian vui vẻ ngày bé thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn Lãng Trăn, từ nhỏ cô đã khao khát có một gia đình, có một ngôi nhà ấm áp ổn định.
Nhưng Lãng Trăn không được, cô…thấy mình không xứng với anh.
Thật ra Chu Nghệ Tuế biết, mình cũng không phải là người tài giỏi gì, từ nhỏ đến lớn, Đàm Phong chỉ cần đọc qua một lần biết ngay, còn cô phải đọc rất nhiều lần mới hiểu, Đàm Phong tùy tiện thi cũng đỗ vào một trường đại học danh tiếng, còn cô phải cố gắng hết sức mới đỗ vào một trường bình thường.
Thế giới này vốn không công bằng, có người cho dù có cố gắng thế nào cũng không bằng người khác.
Mà Lãng Trăn còn ưu tú hơn Đàm Phong, cô không xứng với anh.
Cô không nói nên lời, Lãng Trăn quá xuất sắc, cô không muốn phơi bày những vết thương thối rửa chảy mủ đó ra trước mặt anh.
Chu Nghệ Tuế rũ mắt, khẽ nói, “Ừm, tôi không quên được Đàm Phong.”
Lãng Trăn không tức giận, chỉ là, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, phảng phất như trở lại dáng vẻ cao cao tại thượng như trước kia, anh cười châm chọc, “Vậy chúc cậu được như ý nguyện.”
Không hiểu tại sao, Chu Nghệ Tuế cảm thấy trái tim như bị ai đó nắm chặt, rất đau.
Chu Nghệ Tuế dành hết thời gian và tâm trí cho kỳ thi sắp tới.
Chỉ là, ngẫu nhiên vào đêm khuya, cô sẽ nhớ đến Lãng Trăn, nhớ tới dáng vẻ dịu dàng mỗi khi anh chủ động giúp cô, nhớ đến lúc uống say anh nói anh thích cô, cuối cùng lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của anh.
Năm mười sáu tuổi, cô và Đàm Phong đã bắt đầu yêu nhau, lúc ấy yêu dương rất đơn giản, Đàm Phong tỏ tỉnh với cô, nói cả đời phải ở bên nhau, Chu Nghệ Tuế liền đồng ý.
Ngoại trừ khoảng thời gian bị phản bội, cô chưa từng trải qua loại cảm xúc nào phức tạp như vậy.
Mấy tháng nay, Chu Nghệ Tuế không nhìn thấy Lãng Trăn, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy tin tức của anh…
Sau khi thắng kiện vụ án giết vợ, Lãng Trăn bị cư dân mạng chửi bới, tất nhiên, phản ứng của người trong ngành khác người ngoài ngành, cư dân mạng vì tinh thần trượng nghĩa, cảm thấy Lãng Trăn lợi dụng khe hở của pháp luật để giúp tội phạm thoát tội, nhưng mà, người trong nghề lại xem xét quá trình, thanh danh của Lãng Trăn càng trở nên vang dội.
Chu Nghệ Tuế đang cãi nhau với mọi cư dân mạng, rõ ràng thời gian gây án có vấn đề, hung khí cũng không tìm thấy, Lãng Trăn biện hộ không có vấn đề gì, thế nhưng cư dân mạng vẫn đổi lỗi cho Lãng Trăn, bọn họ hận không thể biến thành thẩm phán trực tiếp phán tội tử hình cho người chồng.
Tuy nhiên, tình huống này diễn ra không được vao lâu, cảnh sát bắt được hung thủ thực sự, dư luận lại bắt đầu chuyển hướng.
Chu Nghệ Tuế thấy mọi người khen ngợi Lãng Trăn, càng xem trong lòng càng thấy vui.