Bạn Học Cũ

Chương 7: Tuế Tuế, anh thích em




Edit: Zhinn.

Kể từ ngày đó, cho dù là Chu Nghệ Tuế hay Lãng Trăn cũng không có ai nhắc tới chuyện của Đàm Phong và Lãng Duyệt.

Hai người đều trở nên bận rộn.

Chu Nghệ Tuế vừa phải phụ trách việc sinh hoạt của Lãng Trăn, vừa phải kiểm tra luật, Lãng Trăn vừa phải xử lý việc ở Sự Vụ Sở, vừa phải mở phiên tòa, từ bệnh viện về đến nhà vẫn không hết bận.

Buổi chiều, Lãng Trăn ngồi ở thư phòng xem tài liệu trợ lý vừa sửa lại, lúc anh ngẩng đầu lên mới chú ý đến người bên kia, hình như cô đã ngủ rồi.

Cô ghé vào bàn sách, vẫn đeo tai nghe, trên màn hình điện thoại là video về pháp luật, mắt cô có quầng thâm nhạt, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Lãng Trăn đứng dậy, ấn tạm dừng video.

Lúc xoay người thì đột nhiên khựng lại, ánh mặt trời bao phủ khắp người cô, khiến anh không thể rời mắt…

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, mặt anh cách mặt đối phương khoảng 5cm, thậm chí anh còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô.

Lãng Trăn đột nhiên lui về phía sau, giây kế tiếp liền rời khỏi thư phòng.

Lúc của phòng đóng lại, Chu Nghệ Tuế mở mắt ra, ánh mắt trong veo.

Vốn dĩ cô chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, vừa nhắm mắt vừa nghe video.

Mà lúc này, cô cảm thấy mặt mình rất nóng.

Sao có thể?



Chu Nghệ Tuế nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, cuối cùng dừng lại ở cái hôn kia.

Chu Nghệ Tuế đột nhiên ý thức được một chuyện.

Buổi tối nằm ở trên giường, những lời chỉ trích của Đàm Phong cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô, Đàm Phong nói cô liên lụy cả đời anh ta.

Một lát là Đàm Phong, lát sau lại là cái hôn nhẹ của Lãng Trăn, Chu Nghệ Tuế vươn tay sờ lên trán, nơi đó vẫn còn lưu lại cảm giác.

Cô…

Chu Nghệ Tuế do dự một lúc, cảm thấy rất bất công.

Nếu không biết đến tình cảm của Lãng Trăn, có lẽ hai người vẫn là bạn tốt.

Nhưng mà hiện giờ không được,

Chu Nghệ Tuế rất sợ, cô sợ một ngày nào đó, Lãng Trăn sẽ chỉ trích cô, nói cô lợi dụng tình cảm của anh.

Chu Nghệ Tuế nghĩ thông điểm này, cơ thể liền mất hết sức lực.

Ngày hôm sau, Chu Nghệ Tuế nhắn tin cho Lãng Trăn, “Hôm nay tôi hơi mệt, cậu có thể tìm người khác nấu cơm được không?”

Chu Nghệ Tuế nghĩ, theo lý thuyết, Lãng Trăn có thể dễ dàng tìm được trợ lý sinh hoạt, anh dễ tính, dễ nuôi, còn biết rửa bát dọn vệ sinh…

Nghĩ đến đây, Chu Nghệ Tuế đột nhiên giật mình, Lãng Trăn biết rửa bát, biết dọn dẹp, rõ ràng cô là trợ lý sinh hoạt của anh, nhưng thật ra, cho dù có bận như thế nào, Lãng Trăn cũng sẽ giúp cô làm việc nhà.

Vậy mà lúc trước cô không hề phát hiện ra.

Chủ yếu là ấn tượng về việc Lãng Trăn không gần nữ sắc hồi cấp ba quá sâu, khiến cô cho rằng người ngày không thích những thứ phàm phu tục tử.

Lãng Trăn nhanh chóng trả lời, “Nghỉ ngơi cho thật tốt, nhớ uống nhiều nước ấm.”

Chu Nghệ Tuế thở phào một hơi, “Được, cậu cũng chú ý nghỉ ngơi.”

Mấy ngày sau, Chu Nghệ Tuế tìm đủ loại lý do, Lãng Trăn cũng không làm khó cô, thậm chí còn bảo cô cứ chuẩn bị cho kỳ thi, không cần đến nhà anh, anh đã tìm thấy trợ lý sinh hoạt mới rồi.

Chu Nghệ Tuế thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu nghi ngờ, có thể là do mình nghĩ sai, Lãng Trăn không hề có ý với cô…

Nụ hôn kia hôn ở trên trán, có lẽ…có lẽ anh cảm thấy cô đáng yêu?Giống như người nuôi chó nuôi mèo thỉnh thoảng cũng sẽ hôn bọn chúng một chút.

Chu Nghệ Tuế đã từng yêu đương, cô biết tình yêu là gì, gạt bỏ cơn choáng váng khi phát hiện mình bị hôn, bây giờ bình tĩnh lại, cô cảm thấy mình có chút tự luyến.

Lãng Trăn nhìn thế nào cũng không giống người động phàm tâm, hơn nữa, nếu thích, sao có thể nhẫn được?



Kỳ thi luật rất quan trọng, Chu Nghệ Tuế dốc hết sức lực và suy nghĩ vào kỳ thi, mặc kệ những việc khác.

Thỉnh thoảng cũng nhận được một hai tin nhắn của Lãng Trăn, chỉ đơn thuần quan tâm đến tình hình học tập của cô, cũng không còn gì khác.

Chu Nghệ Tuế bắt đầu cảm thấy mình thật sự hiểu lầm.

Tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng bức, Chu Nghệ Tuế ở trong một tầng hầm nhỏ hẹp, trong phòng chứa đầy sách vở, cả người ướt sũng mồ hôi.

Lúc Lãng Trăn gọi điện tới, Chu Nghệ Tuế đang nghĩ xem Trương Tam nổ súng bắn Lý Tứ là phạm phải tội gì.

Dường như có rất nhiều người ở đó, Chu Nghệ Tuế nghe thấy một giọng nữ, “Alo, Tuế Tuế phải không?”

Lần đầu tiên Chu Nghệ Tuế nghe thấy người lạ gọi mình như vậy, sau đó cô mới nhận ra đây là điện thoại của Lãng Trăn.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Đối phương lên tiếng, “Chào cô, tôi là thực tập sinh ở Sự Vụ Sở, thầy Lãng uống say, hiện tại đang ở trước cổng nhà, anh ấy quên mang theo thẻ, không có thẻ không thể vào thang máy, anh ấy nói cô có thẻ, cô có thể đến đây không?”

Chu Nghệ Tuế, “Chờ tôi một chút.”

Chu Nghệ Tuế nhớ ra, thẻ từ nhà Lãng Trăn vẫn ở chỗ cô, cô đứng dậy tìm thẻ từ rồi chạy qua nhà Lãng Trăn.

Nhà của Lãng Trăn ở trong khu cao cấp, trước cửa trồng ba cây đủng đỉnh, nữ thực tập sinh đang ngồi đợi Chu Nghệ Tuế, chùm quả đung đưa trong gió.

Nữ thực tập sinh mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, vừa tinh nghịch vừa gợi cảm, Chu Nghệ Tuế cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp đưa thẻ từ cho đối phương.

Đối phương nhìn thấy dáng vẻ của Chu Nghệ Tuế liền sửng sốt một chút, tiện đà mở miệng nói,” Cô…cô đưa thẻ cho tôi là được.”

Chu Nghệ Tuế cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nghe những lời này của đối phương, cô bắt đầu nghi ngờ, “Không sao, đúng lúc tôi để quên đồ ở nhà Lãng Trăn, chúng ta cùng đi.”

Thực tập sinh hơi mất hứng, nhưng Chu Nghệ Tuế đã đi trước, cô bước lên cầu thang, đi vào sảnh, Lãng Trăn đang ngồi trên ghế sô pha.

Anh mặc sơ mi trắng, cởi bỏ hai cúc áo phía trên, khuân mặt nghiêm túc trước kia bị cồn nhiễm đỏ, thoạt nhìn vô cùng…mê người.

“Lãng Trăn, tỉnh tỉnh, về nhà ngủ tiếp.”

“Thầy Lãng uống say, để tôi đưa anh ấy về.” Nữ thực tập sinh khom người đỡ lấy Lãng Trăn.

Cũng may Chu Nghệ Tuế cảm thấy có chút không thích hợp, thực tập sinh rõ ràng là nữ, Lãng Trăn là đàn ông, nhưng cô luôn cảm thấy Lãng Trăn mới là người bị chiếm tiện nghi.

Chu Nghệ Tuế vội vàng chạy lại đỡ Lãng Trăn, “Để tôi.”



Lúc này Chu Nghệ Tuế mới cảm nhận được nhiệt độ trên người Lãng Trăn, trạng thái dường như không đúng lắm.

Thực tập sinh an tâm cầm tấm thẻ, coi ta đã hạ thuốc vò rượu của Lãng Trăn.

Về sau bị Lãng Trăn biết được, anh cho cô ta lựa chọn, một là ngồi tù, hai là giúp anh làm một việc.

Cô ta thật sự không muốn ngồi tù.

Thực tập sinh chỉ muốn chạy thật nhanh, cô ta vội nói, “Tôi đi đây, làm phiền cô chăm sóc thầy Lãng.”

Cô ta đi rất nhanh, cho dù mặc váy bó sát, đeo giày cao gót cũng không khiến bước đi của cô ta đi chậm lại.

Chu Nghệ Tuế nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô ta, có lẽ cô đã hiểu lầm đối phương.

Thật xấu hổ.

Chu Nghệ Tuế đỡ người đứng ở cửa nhà, cô cầm lấy tay Lãng Trăn để mở khóa vân tay.

Chu Nghệ Tuế nắm lấy tay phải của Lãng Trăn, cằn nhằn nói, “Không biết uống bao nhiêu mà lại say như vậy nữa…”

Người uống say khẽ cười một cái.

“Còn cười, nóng bỏng rồi đây này.” Chu Nghệ Tuế nhéo tay anh, lúc này mới phát hiện ra tay anh còn nóng hơn.

Cũng may cửa đã mở, Chu Nghệ Tuế đỡ anh vào nhà, người vốn dĩ đang cười đột nhiên nghiêm túc nói, “Tuế Tuế, anh thích em.”

Chu Nghệ Tuế hoảng sợ, cô khẽ buông tay, Lãng Trăn liền ngã xuống sàn.