Edit: Zhinn.
Chu Nghệ Tuế cảm thấy vui cho Lãng Trăn, nhưng lại không còn mặt mũi liên lạc với anh.
Dù gì hai người vẫn có chút ngại ngùng, nhưng sau khoảng thời gian dài như vậy, có lẽ đối phương đã quên chuyện này.
Chu Nghệ Tuế cảm thấy Lãng Trăn tâm huyết sôi trào mới tỏ tình với cô, có lẽ anh không thân thiết với người khác lắm, nên mới có ý nghĩ này với cô.
Nhưng thật ra, tình cảm của anh cách xa tình yêu rất nhiều, có lẽ Lãng Trăn thích cô khi cô làm trợ lý cho anh, nhưng thật ra đây chỉ là tình cảm bạn bè, về phương diện khác, bản thân Lãng Trăn quá thanh tâm quả dục, dường như không có chuyện gì có thể lọt vào mắt anh, cho nên tình yêu đối với anh mà nói cũng thật bình thường.
Chu Nghệ Tuế nghĩ, sau này Lãng Trăn hẳn sẽ sống cùng một cô gái tự tin lại nhiệt tình.
Còn cô, có lẽ sẽ ở bên cạnh một người đàn ông hòa nhã, yêu thường gia đình.
Do suy nghĩ quá về Lãng Trăn quá nhiều nên Chu Nghệ Tuế đã quên mất Đàm Phong, cô bắt đầu có chút chờ mong.
Rốt cuộc vẫn muốn có một gia đình.
Chu Nghệ Tuế đã vượt qua kỳ thi, hiện tại bắt đầu tìm việc.
Chu Nghệ Tuế không ngờ, lúc phỏng vấn cô lại gặp Lãng Trăn.
Cô nhớ rằng mình không xin vào Sự Vụ Sở nơi Lãng Trăn đang làm việc, nhưng thật thần kỳ, cô lại gặp được anh ở đây, trong tay đối phương rõ ràng là sơ yếu lý lịch của cô.
Hai người đã nửa năm không gặp, Lãng Trăn nhìn qua vẫn là tinh anh xã hội, ánh mắt nhìn cô như nhìn người xa lạ, chỉ lướt qua một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Văn phòng không có ai, đứng trước mặt Lãng Trăn, Chu Nghệ Tuế có chút bất an, anh hỏi cô mấy vấn đề bình thường, Chu Nghệ Tuế đã có sự chuẩn bị từ trước, đối đáp rất trôi chảy, trước khi đi, Chu Nghệ Tuế nhìn vào mắt Lãng Trăn, bên trong không hề có độ ấm.
Trái tim cô chợt nhảy lên.
Không hề ngoài ý muốn, Chu Nghệ Tuế không vượt qua được buổi phỏng vấn.
Chu Nghệ Tuế cũng không ngạc nhiên, dù sao cô cũng học không đúng chuyên ngành.
Không vượt qua cũng rất bình thường.
Sở dĩ cô cảm thấy mất mát, có lẽ là vì Lãng Trăn đã nhìn thấy bộ dạng mất mặt của cô.
Lãng Trăn biết, Chu Nghệ Tuế không bỏ được Đàm Phong, nhưng cũng không đi tìm anh ta.
Đó chính là Chu Nghệ Tuế, cho dù mất đi người yêu, cô vẫn có thể sống sót, cô vốn dĩ là người như vậy, cho dù gặp phải chuyện gì, cho dù tổn thương bao nhiêu, cô vẫn sẽ cố gắng sống, cố gắng vươn lên phía trước.
Lãng Trăn cũng vậy.
Cho dù người mình thích không thích mình, điều đó cũng không ảnh hưởng đến anh.
Hồi cấp ba, anh là người ưu tú nhất, vĩnh viễn hơn Đàm Phong một bậc, vĩnh viễn hơn mọi người một bậc, người anh thích không thích anh cũng chẳng sai cả.
Mà hiện tại, anh vẫn là người ưu tú nhất, mỗi một vụ án đến tay anh đều sẽ thắng kiện, cơ thể lại khỏe mạnh, không mất ngủ, không thức đêm, thói quen sinh hoạt tốt đến mức có thể làm tấm gương cho mọi người noi theo.
Tình yêu đối với anh mà nói cũng không quan trọng đến vậy.
Những suy nghĩ này của Lãng Trăn đều biến mất khi anh nhìn thấy Chu Nghệ Tuế.
Cô mặc âu phục, vạt áo sơ mi trắng nhét trong quần tây, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, cô đứng giữa một đám người chờ phỏng vấn, liên tục đánh giá bọn họ, Lãng Trăn có thể nhìn thấy cặp mắt kia tràn đầy tò mò và thiện ý…
Anh thậm chí còn có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Bọn họ thật tài giỏi, bằng cấp thật cao, linh tinh..
Lãng Trăn cũng biết cô không phải là người thông minh, lúc học cấp ba, anh thấy cô học bài ở sân thể dục lúc sáu giờ sáng, thế nhưng thành tích cũng không tốt lên được.
Thế nhưng, cô luôn phát hiện ra tài năng của người khác, bất kể là ai, cô luôn nhìn thấy tài năng của họ trước tiên.
Cô không biết rằng, đối với một người mà nói, thừa nhận người khác tài giỏi khó khăn cỡ nào.
Cô cũng không hề biết, toàn tâm toàn ý đối sử với một người sẽ dễ bị phụ bạc.
Lúc ấy, Lãng Trăn giống như một người quan sát, anh nhìn thấy Chu Nghệ Tuế dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình mua quà cho Đàm Phong, nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của cô khi đan khăn quàng cổ cho Đàm Phong, nhìn thấy cô làm nũng mỗi khi Đàm Phong tức giận.
Mỗi một học kỳ, điều ước ẩn danh của cả lớp sẽ được dán lên bảng đen, ước nguyện của Chu Nghệ Tuế đều là “Hy vọng TF luôn vui vẻ!”
Người khác đều cho rằng đó là tên viết tắt của thần tượng, chỉ có mình Lãng Trăn biết, đó là tên viết tắt của Đàm Phong.
Ước nguyện trong ba năm của cô đều có một: Hy vọng Đàm Phong luôn vui vẻ.
Anh đã từng thấy bộ dạng thê thảm của cô sau khi bị phản bội, cho dù như vậy, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc trả thù.
Lãng Trăn nắm chặt sơ yếu lý lịch, gần xanh nổi lên, bụi gai trong góc tối của trái tim bắt đầu lan ra thành từng cụm.
Chu Nghệ Tuế nhanh chóng tìm được việc làm, cô cũng không phải là người đua đòi, nên bắt đầu làm việc ở một Sự Vụ Sở nhỏ…
Làm việc ở Sự Vụ Sở nhỏ cũng khiến cô đau đầu, người nhận nuôi biết cô không có bạn trai liền lập tức giới thiệu cho cô một người bạn trai.
Mặc dù ngay cả nằm mơ Chu Nghệ Tuế cũng ước có một gia đình, nhưng cô không thể tùy tiện chọn một người được, ít nhất cũng phải tìm người có duyên, thích hợp mới được.
Đối phương giới thiệu cho cô một người đàn ông rất đặc biệt.
Câu đầu tiên đã hỏi về tình trường của cô,”Cô Chu xinh quá, xinh như này chắc yêu đương mấy lần rồi đúng không?Tôi còn chưa yêu đương bao giờ.”
Chu Nghệ Tuế vô cùng xấu hổ, cô tự nhủ mình không nên suy nghĩ nhiều, có lẽ đối phương không có ý đó.
“Lúc trước tôi có gặp mặt một người, đối phương rất xinh đẹp, nhưng lại làm loại công việc đó, cô ta còn muốn lừa tôi kết hôn.”
Được rồi, cô không cần nghĩ nhiều, ý của đối phương chính là vậy.
Chu Nghệ Tuế xấu hổ đến nỗi muốn quay đầu bỏ đi, nhưng xuất phát từ lễ phép, hơn nữa đây là người mà tiền bối chọn giới thiệu, cô chỉ có thể cắn răng ngồi lại, xấu hổ im lặng.
Vốn dĩ cô cho rằng đây là giới hạn của xấu hổ.
Đột nhiên, đối tượng xem mắt đột nhiên ngừng lải nhải, ánh mắt nhìn.lướt qua người cô.
Giọng nói lạnh bằng từ sau lưng Chu Nghệ Tuế truyền tới, “Chu Nghệ Tuế.”
Cô khó tin quay đầu, Lãng Trăn đang đứng sau lưng nhìn cô.
Giọng điệu nguy hiểm, ánh mắt lạnh như băng, nếu nói hai ngày trước anh nhìn cô như người xa lạ, thì giờ đây anh nhìn cô giống như nhìn kẻ thù, “Cậu thà ở bên loại người như vậy còn hơn là chọn tôi?”
Chu Nghệ Tuế cảm thấy khó chịu, cô vội vàng giải thích, “Không phải…”
Lãng Trăn không muốn nghe cô giải thích, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong phòng.
Cửa phòng đóng lại, Chu Nghệ Tuế đang định giải thích rõ ràng, nhưng không có cơ hội, giây tiếp theo, cô bị ấn lên tường, sau đó bị Lãng Trăn ôm vào lòng.
Giây tiếp theo, trong không gian nhỏ hẹp, giọng nói của Lãng Trăn mang theo men say, thì thầm vào tai cô, “Chu Nghệ Tuế, tại sao không thể là tôi?”