Edit: Zhinn.
Nhà của Chu Nghệ Tuế ở một con phố đông đúc, những tòa nhà xung quanh mọc san sát nhau, tuyết trắng bao phủ khắp mái nhà, giống như đang đội một chiếc mũ len.
Lãng Trăn dừng xe, anh dựa vào xe, nhìn Chu Nghệ Tuế chậm chạp đi vào tòa nhà màu xám, xuyên qua đống tuyết bẩn thỉu, hàng cây rụng sạch lá, lan can tiểu khu, sau đó biến mất ở đầu bậc thang.
Lãng Trăn nhìn một lúc, mặt không biểu cảm, sau đó rút ra hai điếu thuốc.
Lượn lờ trong làn khói, trong màn tuyết trắng tinh, Lãng Trăn cười khổ một tiếng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh lặng thật sự rất chói tai, Lãng Trăn gẩy tàn thuốc, nhận tiện thoại, sau đó bước vào xe.
Là điện thoại của trợ lý.
“Anh Lãng, có vụ án mới, hiện tại đang ở Sự Vụ Sở, đối phương đích thân chỉ định anh.”
Sự Vụ Sở:Chỗ làm việc. Thường dùng để gọi cơ quan liên hệ về pháp luật, chính trị, kinh tế, v.v.
“Mấy người tìm hiểu tình hình trước đi, tôi lập tức quay lại.”
Lãng Trăn là một luật sự, chính xác mà nói là một luật sư nổi tiếng.
Lãng Trăn nhanh chóng trở về Sự Vụ Sở, một người phụ nữ sang trọng đang ngồi ở phòng tiếp khách, đối phương mặc áo lông tinh xảo, tay xách túi LV, khuôn mặt trang điểm kỹ, lúc nhìn người khác còn mang theo vẻ tự đắc, hai trợ lý rõ ràng không chịu nổi nữa.
Người phụ nữ kia thấy Lãng Trăn bước vào, ánh mắt thay đổi nhanh chóng, “Luật sư Lãng, anh về rồi.”
Lãng Trăn mỉm cười, anh ngồi xuống ghế đối diện, “Hôm nay tôi có chút việc bận, chúng ta nói về tình trạng của cô trước đi.”
Thật ra đối phương không cần nói, Lãng Trăn đã đoán ra, chắc hẳn là vấn đề phân chia tài sản sau ly hôn.
“Chồng tôi ngoại tình, tôi có bằng chứng, tôi muốn ly hôn với anh ta, tôi muốn anh ta trắng tay rời khỏi nhà” Nói xong, người phụ nữ móc ra một tấm hình.
Rất nhiều người cảm thấy, chỉ cần một bên ngoại tình, một bên khác khởi tố là có thể khiến cho người kia tay trắng ra đi.
Lãng Trăn đã quen với những chuyện này, cũng không hi vọng đối phương có thể nói ra điểm chính, mà theo phép hỏi thăm tình hình trước.
Đợi đến khi tiễn khách, văn phòng chỉ còn lại hai thực tập sinh đang sửa soạn hợp đồng.
Trường hợp này cũng là thất tình, thậm chí còn kinh khủng hơn, đây là hình thức phản bội sau khi kết hôn.
Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ kia là phải nắm giữ hết tài sản, một xu cũng không cho đối phương.
Trong mắt cô ta có tức giận, có oán hận, có khoái chí, chỉ là không có bi thương và tuyệt vọng.
Lãng Trăn đã xử lý rất nhiều vụ án ly hôn, đa số đều giống người phụ nữ này, so với sự đau khổ khi bị ném bỏ, hầu như tất cả mọi người đều mang tính công kích rất mạnh.
Đó là hệ thống phòng ngự của người trưởng thành, ngay từ đầu, người trưởng thành đã biết rõ, chỉ có bản thân mới là người không có khả năng phản bội chính bản thân mình nhất.
Nhưng Chu Nghệ Tuế lại không giống vậy, trong suy nghĩ của cô, Đàm Phong cũng là người không có khả năng tổn thương cô nhất, cho nên cô đã yêu anh ta hết mình, vậy nên, sự phản bội của Đàm Phong đã có thể phá hủy thế giới không có sự phòng bị của Chu Nghệ Tuế.
Chuyện này hết sức ngu ngốc, nếu nói cho người khác nghe, đối phương chắc chắn sẽ mắng cô.
Lãng Trăn thở dài, anh mở điện thoại, tình cờ thấy em gái của mình đăng hình trên vòng bạn bè.
Cặp vợ chồng mới cưới cười vui vẻ trước ống kính.
Chu Nghệ Tuế nghe thấy tiếng đập cửa nên tỉnh lại, cơ thể cô đang nóng lên, đầu óc choáng váng, khó chịu buồn nôn, ánh mắt sưng lên rất khó chịu.
Cô lảo đảo ra mở cửa, không khí lạnh tràn vào, Chu Nghệ Tuế rùng mình một cái.
Lãng Trăn ngửi thấy mùi rượu, anh nhìn thoáng qua, trong phòng khách có một chai bia dở và một chai vẫn cỏn nguyên.
Mà người trước mặt, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, Lãng Trăn nhíu mày, anh biết tửu lượng của cô rất kém, buổi liên hoan tốt nghiệp năm đó, cô mới uống một chén đã say, bây giờ lại uống nửa chai, anh vươn tay ra, trách cứ nói, “Cậu đang bị ốm, tại sao còn uống rượu?”
Tại sao ư? Lãng Trăn hỏi xong mới biết câu hỏi này của mình có chút ngu xuẩn.
Chu Nghệ Tuế giống trẻ con làm sai, đại khái đã biết mình bị mắng, tròng mắt bắt đầu đỏ lên, ánh mắt tội nghiệp nhìn Lãng Trăn.
Bộ dạng này tốt hơn nhiều so với bộ dạng dở sống dở chết ngày hôm qua.
Lãng Trăn thở dài một hơi, lý trí nói cho anh biết, nếu hiện tại đi ra ngoài, tất cả chuyện này sẽ không liên quan đến anh.
Nhưng anh lại đứng im tại chỗ, giống như bị trúng tà.
Vốn dĩ đã bị bệnh, giờ này lại uống say nên Chu Nghệ Tuế không đứng vững, lúc thấy cô sắp ngã, Lãng Trăn bỗng vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng, người trong ngực rất nóng, hơi thở xen lẫn mùi mận đông.
Chu Nghệ Tuế bị sốt đến hồ đồ, cô cọ gương mặt nóng bỏng của mình vào cổ Lãng Trăn, mơ mơ màng màng nói, “Anh Phong, sao anh mặc ít vậy? Mặc nhiều quần áo một chút mới tốt.”
Lúc cô nói chuyện, cơ thể ngày càng tụt xuống dưới, Lãng Trăn cúi xuống bế đối phương phương lên, gương mặt của Chu Nghệ Tuế không ngừng cọ vào cần cổ lạnh băng của anh, da thịt chạm vào nhau mang theo từng đợt nóng hổi.
“Cậu sốt rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Lãng Trăn sợ người này bị sốt cao hỏng đầu.
Khóe mắt Chu Nghệ Tuế có vệt nước lóng lánh, cô ngẩng đầu, hơi thở nóng rực, “Bệnh viện ư?”
Ánh mắt Chu Nghệ Tuế tập chung lại một chỗ, cô ôm lấy eo Lãng Trăn, bắt đầu khóc lên, “Không đi bệnh viện, anh Phong, em không muốn đi bệnh viện đâu, chúng ta đừng đến bệnh viện, được không?”
Cô vừa nói vừa kéo Lãng Trăn, sau đó co người lại, áp sát vào người Lãng Trăn, “Chúng ta chốn ở đây đi, viện trưởng sẽ không tìm thấy chúng ta.”
Lãng Trăn nghe những lời này, đầu đau như búa bổ, huyệt thái dương giật giật liên tục, nhưng lại không thể tức giận.
Ánh mắt của cô rất nghiêm túc, trong mắt đầy nhiệt huyết, phản chiếu bộ dạng của anh.
Lãng Trăn bế cô lên, anh lấy chăn trên sô pha quấn quanh hai người, sau đó ôm người qua phòng khách rồi đóng cửa lại.
Bác sĩ vẫn là bác sĩ ngày hôm qua, thủ tục vẫn như hôm qua, Lãng Trăn thanh toán tiền thuốc, Chu Nghệ Tuế nằm trên giường bệnh, y tá đang chuẩn bị đâm kim truyền dịch.
Điện thoại di động của anh vang lên, là trợ lý gọi điện tới, nhắc nhở anh buổi chiều có một vụ án ở Phù Dung Bắc sắp mở phiền tòa, còn có cuộc họp trước với thẩm phán và công tố viên vào lúc ba giờ.
Lãng Trăn đứng ở cửa phòng bệnh, giọng nói bình tĩnh của trợ lý truyền đến, ánh mắt anh rơi vào giường bệnh, Chu Nghệ Tuế đang nằm đó, cơ thể gầy yếu, tùy ý để y tá làm gì thì làm.
Lãng Trăn quay người rời khỏi bệnh viện, anh lái xe đến tòa án.
Trở lại lần nữa, Chu Nghệ Tuế đang nói chuyện với một cô bé ở bên cạnh.
“Chị ơi, bao giờ chị được xuất viện?”
“Một lát nữa chị sẽ xuất viện.”
“Bà nội em bảo, mấy ngày nữa em mới được xuất viện.”
Chị một câu em một câu, giọng của Chu Nghệ Tuế vừa dịu dàng vừa trong trẻo, nếu không nghe cẩn thận, thậm chí không cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói ấy.
Lãng Trăn thấy Chu Nghệ Tuế quay đầu hỏi bé gái, “Em giúp chị một chuyện được không?”
Cô bé lập tức gật đầu, vẻ mặt giống như có thể xông pha vào biển lửa bất cứ lúc nào.
Lãng Trăn nghe thấy Chu Nghệ Tuế nói, “Chị muốn mượn đồng hồ điện thoại của em gọi cho một người.”
Lãng Trăn đột nhiên cảm thấy mình lo lắng thái quá, Chu Nghệ Tuế sẽ không chết, dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cô sẽ chống đỡ đến cùng, bởi vì trên đời này vẫn còn một người tên là Đàm Phong.
Chỉ cần anh ta còn sống, làm sao Chu Nghệ Tuế có thể cam lòng rời khỏi thể giới này.
Lãng Trăn không nghe tiếp nữa, anh quay người rời đi, anh đi rất nhanh, như thế có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo.