Edit: Zhinn.
Kể từ ngày đó, Lãng Trăn không đi tìm Chu Nghệ Tuế nữa, bởi vì anh biết chắc đối phương sẽ không tự sát, cũng có thể là vì những lý do khác.
Cuối năm, Sự Vụ Sở ngày càng bận rộn, Lãng Trăn tuyển thêm thực tập sinh, thực tập sinh mới đến là đàn em cùng trường của anh, Lãng Trăn tự mình dẫn dắt bọn họ.
Vì vậy anh lại càng bận rộn hơn.
Tết đang đến gần, Lãng Trăn ra khỏi Sự Vụ Sở, hàng cây bên đường được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí ngày tết.
Anh mở điện thoại, vô số tin nhắn chúc mừng hiện lên.
Lãng Trăn nhìn thấy một lời mời kết bạn.
Thông báo xác minh có ghi “Bạn học cũ, Chu Nghệ Tuế.”
Lãng Trăn trầm mặt, nhấn xác nhận.
Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn đến, “Cảm ơn cậu đã quan tâm đến tôi, làm phiền đến cậu rồi”.
Ngay sau đó là tin nhắn chuyển khoản, ” Gửi cậu 658 tệ”.
“Trả tiền thuốc men lần trước”
Lãng Trăn ấn xác nhận, ánh mắt nặng nề, anh trả lời, “Không cần khách khí.”
Chu Nghệ Tuế thấy đối phương nhận tiền thì thở phào một hơi, cô cũng không biết nói gì, tóm lại trong lòng vẫn thấy xấu hổ.
Dù gì đối phương cũng đã thấy bộ dạng thảm hại nhất của cô.
Trứng gà trên chảo phát ra tiếng xèo xèo, cô đập thêm một quả trứng nữa, đập xong mới nhớ ra chỉ có một người ăn.
Lần trước cô mượn điện thoại của cô bé kia gọi cho Đàm Phòng không phải để níu kéo, mà chỉ muốn cáo biệt, anh ta chính miệng nói với cô, anh ta có gia đình rồi, không cần cô nữa.
Bố mẹ ruột vứt bỏ cô, không hề cho cô biết lý do, cô vẫn luôn ảo tưởng, ảo tưởng bản thân bị lừa bán, không phải bị bố mẹ vứt bỏ, ảo tưởng bọn họ vẫn đang đi tìm cô, ảo tưởng khiến cô có hi vọng, nhưng cũng khiến cô đau khổ.
Mà cô không muốn như vậy với Đàm Phong, cô cần một lý do để chấm dứt tất cả những thắc mắc của mình.
Sau khi bị cô tra hỏi, cuối cùng Đàm Phong cũng nói ra lý do, anh ta cảm thấy bọn họ không phải người cùng một thế giới, Chu Nghệ Tuế giống như ký sinh trùng liên tục hút máu anh ta, không có năng lực tự chủ, khiến anh ta cảm thấy mệt mỏi.
Đàm Phong còn nói, vốn dĩ anh ta không định nói thật, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy, bản thân nên nói thật để cô tỉnh ngộ.
Chân tướng thường tàn nhẫn hơn tưởng tượng.
Nghe xong câu nói kia, Chu Nghệ Tuế cảm thấy dạ dày quặn lại, trái tim đau đớn như bị dao cắt.
Cô nghe rõ những lời mình nói, “Cảm ơn anh đã nói thật cho em biết, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Đau đến tột cùng, nhưng nỗi đau này không giống với những nỗi đau trước kia.
Ngày hôm sau, Chu Nghệ Tuế đi tìm việc.
Chu Nghệ Tuế không phải là người thông minh, khi còn đi học, cô cũng chỉ là một học sinh chăm chỉ, lúc thi đại học, Đàm Phong được 985 điểm, chuyên ngành tài chính, Chu Nghệ Tuế thông qua đợt xét tuyển lần hai mới đỗ, lúc ấy cô chọn học luật, nhưng vì vấn đề điểm số nên chuyển ngành.
Sau khi tốt nghiệp, Chu Nghệ Tuế cũng không suy nghĩ nhiều, trời xui đất khiến biến cô trở thành nhân viên của một công ty nhỏ.
Công ty nhỏ ít người nhiều việc, tiền lương lại thấp, lúc ấy Đàm Phong đã vào làm ở ngân hàng xây dựng Trung Quốc, tiền lương rất cao, nhưng rất bận rộn, ngày nào cũng ăn cơm hộp, kết quả nửa năm sau, dạ dày xảy ra vấn đề, Đàm Phong nói công việc của cô vừa mệt vừa ít tiền, không bằng từ chức về nhà, Chu Nghệ Tuế thương anh mỗi ngày đều ăn cơm hộp, vì thế cũng từ chức ở nhà nấu cơm cho anh, xử lý việc nhà.
Chu Nghệ Tuế không ngờ, gia đình mà cô mất công xây dựng lại trở thành ký sinh trùng trong mắt Đàm Phong.
Chu Nghệ Tuế không phản bác, cũng không nói cho Đàm Phong, không phải cô chỉ biết ở nhà nấu cơm, mà còn làm rất nhiều việc khác.
Chu Nghệ Tuế cau mày nhìn tài khoản tiết kiệm của mình, cô chỉ còn lại đúng hai vạn.
Cô vẫn luôn muốn làm luật sư, vì vậy cô nhất định phải vượt qua bài kiểm tra luật, nhưng tiền cũng là một vấn đề.
Chu Nghệ Tuế sửa sang lại sơ yếu lý lịch, cuối cùng vấn quyết định ra khỏi nhà.
Nếu ước mơ có gia đình tan vỡ, không bằng hoàn thành ước mơ đầu tiên, nhưng điều quan trọng chính là, từ khi quyết định thi luật, trong đầu cô toàn là Trương Tam giết người, Trương Tam giết lầm người, Trương Tam định xâm hại đối phương, Trương Tam phát hiện ra đối phương là đàn ông….
Chu Nghệ Tuế định tìm một công ty luật nhỏ làm trợ lý trong khi chuẩn bị cho kì thi luật.
Tuy nhiên, mấy văn phòng luật cô xem đều yêu cầu từ bằng thạc sĩ trở lên.
Mà cô, bằng cấp không đủ, lại không học đúng chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp còn lãng phí mất hai năm.
Đây không phải là khởi đầu chậm hơn người khác, mà chết ngay vạch xuất phát.
Chu Nghệ Tuế không ôm bất kỳ hy vọng gì, không ngờ ngày hôm sau, cô lại nhận được điện thoại phỏng vấn
Đối phương báo cho cô thời gian và địa điểm, Chu Nghệ Tuế vừa nghe liền nhận ra đây là một trong những Sự Vụ Sở mà ngày hôm qua cô xem.
Quy mô hết sức nhỏ.
Chu Nghệ Tuế cũng không chê, người ta không chê cô đã là tốt lắm rồi.
Lúc tới nơi, Chu Nghệ Tuế mới biết tại sao người ta không chê cô, hóa ra đối phương nhìn chúng cô vì tiền lương thấp, công việc giao cho cô cũng toàn việc vặt vãnh, không liên quan chút nào đến pháp luật.
Đối tác của Sự Vụ Sở khoảng bốn mươi tuổi, khuân mặt vuông vức, trong phòng không bật máy lạnh, nhưng lại mặc mộ chiếc áo dày, toàn thân toát ra hơi thở của chính nghĩa xen lẫn một tia bỉ ổi, đối phương vỗ vai cô nói, ” Người trẻ có ước mơ là chuyện tốt, hôm nay thầy Triệu mở phiên tòa, cô có thể đi theo học tập, nhớ ăn mặc đàng hoàng một chút.”
Chu Nghệ Tuế dở khóc dở cười.
Buổi chiều, cô đi theo luật sư Triệu đến tòa án.
Chu Nghệ Tuế không ngờ cô lại gặp được người quen ở đây.
Hai người nhìn nhau, Chu Nghệ Tuế rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Lãng Trăn cũng không ngờ mình lại gặp được Chu Nghệ Tuế ở chỗ này, cô dường như đã…sống lại.
Không khiếp sợ là không có khả năng.
Ngọn lửa đã tắt trên người cô dường như lại cháy bùng lên, cô mặc áo sơ mi trắng và chân váy đen, đứng thẳng tắp ở chỗ đó, không nhìn ra nửa điểm suy sụp.
Lãng Trăn cho rằng Chu Nghệ Tuế vẫn luôn nhớ thương Đàm Phong, không thể kiềm chế được.
” Lâu rồi không gặp, chuyện lần trước cảm ơn cậu.” Chu Nghệ Tuế vẫn có chút xấu hổ, dù gì đối phương cũng nhìn thấy bộ dạng thảm nhất của cô.
“Lần trước không có cơ hội cảm ơn cậu, tôi thấy cậu nói rất đúng.”
Lãng Trăn nhăn mày, ” Đúng gì cơ?”
“Chính là…phải quan tâm đến bản thân nhiều hơn, để những chuyện buồn trong quá khứ trôi đi, cách này thật sự có ích.” Chu Nghệ Tuế cười, “Đúng rồi, tôi chuẩn bị tham gia kỳ thi pháp luật, sắp sửa được làm luật sư rồi.”
Lãng Trăn, “Tốt lắm, gặp chuyện gì khó khăn có thể tới tìm tôi.”
“Ừm.” Hai người nhìn nhau cười, sau đó bĩnh tĩnh tách ra.
Lúc Chu Nghệ Tuế đi ra, luật sư Triệu bên cạnh nói, “Cô quen luật sư Lãng à?”
Chu Nghệ Tuế nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra đáp án thích hợp, “Trước đây từng gặp mặt một lần.”
Luật sư Triệu không hỏi thêm gì nữa, Chu Nghệ Tuế biết lý do tại sao luật sư Lãng lại ngạc nhiên, có lẽ đối phương cho rằng cô không thể quen được một người tài giỏi như vậy.
Là bạn học mấy năm trời, đương nhiên là Chu Nghệ Tuế quen Lãng Trăn, hồi cấp ba anh luôn là học sinh xuất sắc nhất, học ở trường đại học luật đứng đầu cả nước, sau đó ra nước ngoài học thạc sĩ, anh là một nhân vật hô mưa gọi gió trong giới luật sư, hiện tại là đối tác ở một Sự Vụ Sở lớn.
Anh vẫn luôn ưu tú như vậy, mặc dù học cùng một lớp, anh với mọi người dường như không cùng một thế giới.
Chu Nghệ Tuế chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cầu xin đối phương giúp đỡ.
Bọn họ mới thật sự là hai người ở hai thế giới khác nhau.