Edit: Zhinn.
Sau khi rời khỏi công viên, cô đi lang thang trên đường, không có mục đích, tuyết trên đường bẩn thỉu do bị dẫm đạp, con đường trải dài về phía trước, hàng cây dọc hai bên đường đi, không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có một mảng trắng xóa mênh mông.
Suy nghĩ của Chu Nghệ Tuế dần trôi theo con đường này, cuối cùng dừng lại ở ngôi nhà của Chu Nghệ Tuế tám tuổi và Đàm Phong mười tuổi.
Cô nhi viện Thành Lan.
Cô tiếp tục đi về phía trước, cô muốn trở về, trở về cô nhi viện Thành Lan trong ký ức.
Bầu trời rất cao, tuyết vừa dày vừa lạnh, chăn bông lúc nào cũng ẩm ướt, còn mang theo mùi ẩm mốc, hoa mận vàng nở rộ ở ngoài sân, khiến người ta đau đầu mỗi khi đông về.
Lúc đó Đàm Phong chỉ là một cậu bé, lén trộm sữa bò ở phòng làm việc của viện trưởng, hai người ngồi trong góc, Đàm Phong nói sữa bò không ngon nên tặng cho cô uống, còn anh thì ngồi bên cạnh nhìn cô uống.
Ánh mắt Đàm Phong lúc đó còn sáng hơn cả tuyết, anh nói, “Tuế Tuế, em thích uống sữa bò như vậy, đợi đến khi anh lớn, anh sẽ mua nhà, sẽ mua cho em thật nhiều sữa bò.”
Chu Nghệ Tuế mở to mắt, một bản tình ca buồn trong quán nhỏ ven đường đang vang lên, giai điệu bi thương, run rẩy trong tuyết lạnh.
Thật ra Chu Nghệ Tuế biết rõ, cô biết rõ thế giới này không có gì là mãi mãi, cô là cô nhi, ngay cả cha mẹ cũng không cần, làm sao có thể đòi hỏi tình yêu vĩnh cửu từ người khác được, thế nhưng, người đó là Đàm Phong.
Rõ ràng đã có người nhận nuôi anh, nhưng anh lại cố chấp chạy về, lòng bàn tay của cậu bé mười tuổi bị viện trưởng đánh cho sưng tấy, núp sau lưng cậu lại là một cô gái với đôi mắt trong veo.
“Tuế Tuế, em đừng sợ, anh không đi đâu cả, anh sẽ ở bên em cả đời, anh không cần những ngôi nhà kia, đợi đến lúc trưởng thành, chúng ta sẽ thành người một nhà.”
Hiện giờ Đàm Phong đã có nhà, chỉ có cô là không có nhà.
Chu Nghệ Tuế lặng lẽ đi lên phía trước, trong lòng nghẹn một hơi, nếu biết trước lớn lên sẽ thành ra như vậy, cô ước gì mình không bao giờ lớn lên.
“Bạn học cũ?” Bên tai truyền đến một giọng nói.
Chu Nghệ Tuế quay đầu liền thấy một người đứng ở đằng sau, người đó chính là Lãng Trăn.
Lãng Trăn thấy nước mắt trong mắt cô, anh lên tiếng an ủi, “Vừa nãy tôi đùa cậu thôi, tôi cũng không thiếu người theo đuổi.”
Chu Nghệ Tuế nhìn anh một cái, Lãng Trăn nói đúng, trước kia hai người là bạn học, lễ tình nhân hàng năm, có rất nhiều bạn nữ bí mật gửi socola đến lớp bọn họ.
Lăng Trăn đi theo Chu Nghê Tuế, tiếp tục nói, “Nếu cậu đồng ý làm trợ lý sinh hoạt cho tôi trong vòng ba tháng, tôi sẽ giúp cậu gặp tên cặn bã kia.”
Chu Nghệ Tuế dừng lại, quay đầu nhìn Lãng Trăn, cố chấp sửa lại, “Đàm Phong không phải cặn bã, cậu chẳng biết gì cả, đừng định nghĩa linh tinh.”
Đàm Phong phản bội tình yêu của hai người, thế nhưng trong đầu Chu Nghê Tuế toàn là cuộc sống trước kia của hai người, ngực cô đau nhói, giống như đau, nhưng lại giống như không đau, rất vắng vẻ.
Lãng Trăn nắm tay thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, gương mặt cố tỏ ra vui vẻ, chỉ là nụ cười này không đến đáy mắt, anh nhẹ nhàng nói, “Lỗi của tôi, là lỗi của tôi, anh ta không phải cặn bã, cậu yêu anh ta mười năm, cho dù anh ta có kết hôn với người khác, thậm chí đồng ý với vợ mình đời này không gặp cậu nữa, cậu vẫn yêu anh ta.”
Đời này cũng sẽ không gặp cậu nữa.
Chu Nghệ Tuế cảm thấy ngực như có gì đó chặn lại, trong cổ họng toàn mùi máu tươi, có thứ gì đó cứa vào tim cô, khiến cơn đau trở nên nghiêm trọng.
Chu Nghệ Tuế chỉ cảm thấy trước mắt tối đen một mảnh, trước khi mất đi ý thức, dường như có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô, sau đó là ánh mắt hoảng hốt của Lãng Trăn.
Lúc Chu Nghệ Tuế tỉnh lại đã nghe thấy tiếng gió ngoài cửa, kèm theo một giọng nói trầm thấp mất kiên nhẫn, “Rốt cuộc cô có làm được không vậy? Đâm kim tận ba lần, tay cô ấy là bọt biển sao? Sao thiếu chuyên nghiệp thế hả?”
Ngay sau đó là giọng nói nức nở của người phụ nữ, “Xin lỗi anh, mạch máu của cô ấy quá nhỏ, để tôi đi tìm y tá trưởng đến đây.”
“Cậu tỉnh rồi sao?” Mặt Lãng Trăn tái mét, thực sự bị y tá chọc tức, thấy Chu Nghệ Tuế tỉnh lại, giọng nói anh vẫn bực tức như trước, “Bây giờ cậu không đồng ý cũng không sao, cậu biết tình hình hiện tại của mình không?”
Chu Nghệ Tuế ngồi dậy, trên mu bàn tay có vệt máu, cô bất chấp đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
Chu Nghệ Tuế không còn sức lực, không nói được gì, chỉ cố chấp đi ra ngoài.
Lãng Trăn thân cao tay dài, anh thuận tay túm người trở về, cố định cô trên giường bệnh, hai ngày nay Chu Tuế không ăn cũng không ngủ, cơ thể rất yếu ớt, sao có thể là đối thủ của Lãng Trăn.
Lãng Trăn dễ dàng đè người xuống, đúng lúc y tá bước vào, đối phương nhanh chóng tìm thấy mạch máu, thuận lời đâm kim vào.
Chu Nghệ Tuế ngây ngốc nhìn trần nhà, cô không phản kháng, nằm im lặng trên giường như một con rối.
“Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đợi cậu khỏe lên, tôi sẽ tìm có cậu mười người đàn ông, cho cậu thoải mái chọn.” Lãng Trăn tức giận nói
Chu Nghệ Tuế im lặng, không chớp lấy một cái, dường như không nghe thấy lời Lãng Trăn nói.
Chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy vào mạch máu Chu Nghệ Tuế, dường như cô đã có chút sức lực, cuối cùng cũng nhúc nhích một chút, cô nhìn Lãng Trăn nói, “Anh ấy là Đàm Phong.”
Chỉ một câu như vậy, Lãng Trăn đã hiểu được ý nghĩa của nó, trong suy nghĩ của Chu Nghệ Tuế, Đàm Phong là người đặc biệt, đó là người mà mỗi khi nghĩ đến, ánh mắt cô đều sáng rực lên.
Cuối cùng, Lãng Trăn vẫn mềm lòng, dỗ cô như dỗ con nít, “Không chừng anh ta mắc bệnh nan y nên mới chia tay với cậu.”
Chu Nghệ Tuế không nói gì.
Lãng Trăn đắp chăn cho cô, giống như cuốn trẻ em, chỉ chừa lại mỗi cánh tay đang truyền dịch, anh nói, “Trong chuyện này, em gái tôi cũng có lỗi, nể tình chúng ta là bạn học cũ, những ngày tiếp theo, tôi sẽ giúp cậu vượt qua cửa ải này.”
Chu Nghệ Tuế đã có phản ứng, cô nhìn Lãng Trăn nói, “Không cần.”
Lãng Trăn nhìn Chu Nghệ Tuế, giọng nói kiên định, mang theo mệnh lệnh không thể từ chối, “Không cần tôi giúp? Vậy cậu có muốn gặp Đàm Phong nữa không?”
Chu Nghệ Tuế thoáng dừng, trên mặt lại xuất hiện ánh sáng yếu ớt.
Lãng Trăn rời mắt, không nhìn cô nữa, “Cố gắng sống thật tốt, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
Trên mặt Chu Nghệ Tuế có vẻ kháng cự, cuối cùng cũng gật đầu.
Bên ngoài bệnh viện, gió lạnh vẫn hoành hành, Chu Nghệ Tuế vừa truyền dịch, sắc mặt đã hồng hào hơn trước, hai người đứng ở cửa, dòng người hối hả đi lại, tuyết trước cửa bẩn thỉu do bị nhiều người dẫm đạp.
Lúc đi đường, chân của Chu Nghệ Tuế giống như đeo chì, mỗi bước đều rất khó khăn.
Lãng Trăn mất kiên nhẫn, anh liếc nhìn Chu Nghệ Tuế, “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Chu Nghệ Tuế lắc đầu, “Tôi tự về được.”
“Nhìn bộ dạng của cậu lúc này xem, một chút sức lực cũng không có, tôi lo người khác đụng phải cậu, để xem lúc đó cậu còn mạnh miệng được nữa không.”
Không biết Chu Nghệ Tuế có nghe thấy Lãng Trăn nói gì không mà chỉ ồ một tiếng, ánh mắt vẫn vô hồn như trước, người cô gầy như que củi, cần cổ trắng nõn lộ ra trong gió lạnh, giống một con thiên nga.
Lãng Trăn bỗng nghĩ tới một câu, thiên nga là loài si tình nhất, cả đời chỉ nhận một bạn tình, sau khi bạn tình của nó mất, nó sẽ sống cô độc đến chết.
Lãng Trăn rất bực bội, anh khom người xuống, trầm giọng nói, “Lên đi, tôi cõng cậu ra bãi đỗ xe.”
“Không cần.”
Lãng Trăn giả bộ không nghe thấy, trong lòng đột nhiên tức giận vô cớ, anh lập tức kéo người lên lưng mình, đối phương quá gầy, lúc đứng dậy, anh cảm giác như mình đang cõng trẻ con.
Chu Nghệ Tuế đang định lên tiếng, Lãng Trăn nói, “Không cần nghi ngờ, tôi không có ý đồ gì với cậu hết, tôi chỉ đồng tình với cậu thôi.”
Người trên lưng nhẹ nhàng nói, lúc nói chuyện, đến cả hơi thở cũng lạnh lẽo, “Tôi biết.”
Chu Nghệ Tuế đương nhiên biết rõ, cô cũng không phải kẻ ngu, cho dù đau khổ lấn át lý trí, cô cũng có thể nhìn ra sự thương hại và đồng tình trong mắt đối phương.
Thế giới này rất bất công, rất nhiều người vừa mới ra đời đã nhận được sự yêu thương của mọi người, còn có người cho dù cố gắng hết sức cũng không có được một chút tình yêu.
Chu Nghệ Tuế không bệnh không tật, vậy mà bố mẹ cũng vứt bỏ cô, họ ném cô giữa trời tuyết ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, rất nhiều người vứt bỏ con mình ở nơi đông người, nhưng bố mẹ cô lại chọn một nơi xa xôi hẻo lánh.
Lãng Trăn thở dài, “Được rồi, tôi biết là cậu đau khổ, vì đau khổ mà suy nghĩ trở nên chậm chạp, trước kia tôi cũng như vậy.”
Chu Nghệ Tuế chết lặng, chết lặng vì quá đau đớn.
Lãng Trăn không quan tâm cô muốn nghe hay không, anh tự nói một mình, “Trước kia tôi thật lòng yêu một người, ít nhất cậu cũng từng được yêu, nhưng cô gái đó lại không thích tôi, thậm chí còn xem tôi như cặn bã, cậu xem, hiện giờ tôi sống rất tốt, kinh nghiệm của tôi chính là di chuyển sự chú ý, nếu cậu cứ buồn bã như vậy, đầu của cậu, trái tim của cậu sẽ bị chuyện này chiếm giữ, biện pháp tốt nhất là tìm chuyện gì đó để làm.”
“Ừ.”
Người trên lưng im lặng, Lãng Trăn cõng cô về, cơn gió bất chợt thổi qua, giống như tiếng thở dài của đêm đông.
Hàng cây ven đường không giữ được tuyết đọng, lần lượt rơi xuống dưới, phát ra tiếng sột soạt, kể ra nỗi khổ riêng.
Một người đã mất đi tình cảm chân thành, liệu còn có thể yêu thêm lần nữa được không?