Edit: Zhinn.
Thành phố Phù Dung tuyết rơi dày đặc, thành phố náo nhiệt được bao bọc bởi một lớp tuyết trắng.
Chu Nghệ Tuế yên lặng ngồi trên ghế ngoài công viên, thân hình mảnh mai dính đầy tuyết trắng, ánh mắt vô hồn nhìn cây ngô đồng ở đằng xa.
Hàng cây ngô đồng kéo dài hai bên đường, một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở đó.
Lãng Trăn ngồi trên xe, trong xe rất ấm áp, khác hẳn với cái lạnh thấu xương ở bên ngoài, ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào cô gái ở phía xa.
Tuyết rơi ngày càng dày, cành lá xác xơ, bầu trời quang đãng, cô gái trẻ ngồi thẫn thờ trên băng ghế.
Anh không cần lại gần cũng biết đôi mắt kia trống rỗng như nào, chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm nhận được bi thương trong đó.
Tuyết đọng trên lá cây rơi xuống, phát ra tiếng sột soạt.
Ánh mắt Lãng Trăn tối sầm lại, anh xuống xe, đi thẳng về phía cô gái.
Trong cái lạnh giá của mùa đông, giọng nói của anh càng trong trẻo, nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng gay gắt, “Mặc ít như vậy lại ngồi ở đây, cậu muốn bị cảm hay muốn gặp mặt Đàm Phong?”
Chu Nghệ Tuế ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt mặc áo khoác đen, cao khoảng 1m9, khí thế bức người.
Cô thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt lên tiếng, “Có vấn đề gì sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vô cảm, Lãng Trăn đã từng thấy tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới trong đôi mắt này, vậy mà giờ đây lại trống rỗng như vậy.
Vừa mất đi tình yêu, ngọn lửa của sự sống dường như cũng vụt tắt.
Lãng Trăn cởi áo khoác, phủ lên người Chu Nghệ Tuế, Chu Nghệ Tuế bị một mùi trầm hương như có như không bao phủ.
Cô nhíu mày, không đợi cô tức giận, Lãng Trăn đã nói: “Dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ 6 năm trời, cậu sắp chết cóng ở đây, chẳng lẽ tôi lại mặc kệ không cứu sao?”
Chu Nghệ Tuế cảm thấy hai người không phải bạn học, bọn họ học chung lớp hồi cấp hai, cấp ba, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường, sau khi tốt nghiệp hình như cũng chưa từng liên lạc.
Chu Nghệ Tuế cũng không muốn mặc áo khoác của anh, cô vùng vẫy, Lãng Trăn vỗ nhẹ lên người cô, sau đó cài lại nút áo khoác, ” Bạn học cũ, tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc học cấp hai, khi bước lên sân khấu, cậu nói ước mơ của cậu là có một gia đình hoàn chỉnh, bây giờ nguyện vọng vẫn chưa thành hiện thực, cậu muốn chết cóng ở đây sao? Không phải chỉ là một tên đàn ông cặn bã phản bội cậu thôi sao? Trên đời này thiếu gì đàn ông tốt, đổi thành người khác không được sao?”
Lúc nói chuyện, hơi ấm trên người Lãng Trăn tỏa ra, anh chỉ mặc một chiếc áo len màu xám đơn giản, vạt áo nhét vào trong quần tây, dù như vậy cũng có thể nhìn thấy cơ bụng, không có tí mỡ thừa.
Chu Nghệ Tuế ngẩn ra, cô cảm thấy giọng nói của người bên cạnh giống như từ một thế giới khác trôi qua, cô bắt gặp ánh mắt của Lãng Trăn, ánh mắt của anh rất sáng, khuôn mặt mang theo sự tự tin của người được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Chu Nghệ Tuế thu hồi ánh mắt, khẽ nói, “Anh ấy không phải cặn bã.”
Lãng Trăn nghẹn họng, anh thấy bi thương trong mắt cô rất chướng mắt, giọng điệu cũng nặng thêm vài phần, “Hai người yêu đương mấy năm, vậy mà cậu ta lại vứt bỏ cậu lấy em gái tôi, như vậy vẫn không phải cặn bã sao?”
Lãng Trăn rất muốn chửi người, anh cũng chỉ mới phát hiện ra khi tham dự hôn lễ của em gái, lúc ấy anh cũng nhìn thấy Chu Nghệ Tuế, cô gần như ngã quỵ trước cửa khách sạn, Lãng Trăn chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra cô.
Lãng Trăn đương nhiên nhận ra cô, hai người là bạn học suốt ba năm cấp hai và ba năm cấp ba, Chu Nghệ Tuế là người đại diện môn ngữ văn, thường xuyên thu bài tập về nhà của anh.
Ban đầu, khi Lãng Trăn nghe nói bạn gái cũ của chú rể đến, anh định để đối phương vào náo loạn một trận, anh rất vui khi cảnh tượng như vậy xảy ra, nhưng khi nhận ra đối phương, anh đã từ bỏ ý định.
Người con gái từng thúc giục anh nộp bài tập, hận không thể dùng dao uy hiếp anh, lúc này lại rất ngốc.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả những người phụ nữ xung quanh anh đều rất độc lập, nhất là khi liên quan đến đàn ông, chỉ cần một sai lầm nhỏ, bọn họ đã nhăn mặt, lập tức quay gót rời đi. Kiểu yêu đương mười năm, bạn trai chạy theo tiểu thư nhà giàu như này, nhất định phải dùng dao găm với có thể hả giận.
Lãng Trăn chưa gặp qua trường hợp này, bị đá còn muốn níu kéo, đầu óc của cô không phải có vấn đề đó chứ?
Chu Nghệ Tuế nói, “Tôi không muốn níu kéo, tôi chỉ muốn…gặp anh ấy một chút thôi.”
Môi cô khô khốc, sắc mặt tái nhợt, cần cổ trắng nõn mảnh mai, Lãng Trăn nhớ tới mấy ngày trước, lúc ấy, trong mắt cô vẫn còn có hy vọng, cô giống con thú nhỏ bị bỏ rơi, tội nghiệp nằm trong đống tuyết, khẽ thút thít muốn được quay về phòng ấm áp, nhưng giờ đây, ánh sáng ấy đã hoàn toàn biến mất.
Lãng Trăn hoài nghi, lần gặp mặt tiếp theo, có lẽ anh sẽ thấy thi thể của cô.
Lãng Trăn yên lặng nhìn cô, không biết ma xui quỷ khiến như nào lại mở miệng nói, “Hai người yêu nhau mười năm, em gái tôi sẽ không để anh ta gặp cậu đâu, nhưng tôi có thể giúp cậu.”
Chu Nghệ Tuế ngẩng đầu, trong mắt quả nhiên có chút ánh sáng.
Lãng Trăn nói, “Đương nhiên, thế giới này không có bữa trưa miễn phí, cũng không có bữa sáng và bữa tối.”
Đầu óc Chu Nghệ Tuế vẫn có chút mờ mịt, cô chậm rãi nói, “Cậu…”
Lãng Trăn giải thích, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu làm những việc tổn hại đến nhân phẩm của cậu, chỉ cần cậu nghe lời tôi trong ba tháng, làm việc giúp tôi, tôi sẽ giúp cậu gặp Đàm Phong.”
Lãng Trăn lẳng lặng nhìn cô, chờ cô trả lời, trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của bụi tuyết.
Chu Nghệ Tuế xinh đẹp động lòng người, ở trong màn tuyết, khuôn mặt cô càng thêm trắng, cơ thể suy yếu, trong mắt chất chứa tình cảm dành cho một người, thuần khiết khiến người khác hâm hộ.
Lãng Trăn nhớ tới một chuyện, anh cười nói, “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ từ bỏ Đàm Phong, Lãng Duyệt cướp bạn trai cậu, đương nhiên cậu có thể báo thù, cậu có thể nghĩ cách làm chị dâu nó, nếu cậu thành công, nó sẽ sống trong cái bóng của cậu cả đời.”
Chu Nghệ Tuế mở to mắt, trong đó phản chiếu gương mặt xấu xa của Lãng Trăn.
“Thế nào? Cách này hay không?”
Chu Nghệ Tuế nhìn Lãng Trăn như nhìn người tâm thần, “Cậu…”
Tức giận khiến ánh mắt trống rỗng của cô trở nên có hồn hơn.
Lãng Trăn vẫn đang nhìn vào mắt cô, rõ ràng vẫn nặng nề như đêm tối nhưng lại khiến người ta tò mò, được một người như vây yêu thương sẽ có cảm giác gì.
Lãng Trăn như bị mê hoặc, anh chống tay lên ghế, cúi người xuống, bao phủ lấy Chu Nghệ Tuế, anh cúi đầu nói vào tai cô, lời nói đầy ẩn ý, “Dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ, nếu cậu theo đuổi tôi…tôi sẽ bật đèn xanh cho cậu.”
Hơi thở của anh nóng rực, tính xâm lược rất cao, làm mất đi dáng vẻ của một thiếu gia nhà giàu.
Chu Nghệ Tuế bật dậy, mắng một câu “đồ điên” rồi chạy trối chết, không biết có phải phối hợp với câu nói kia không mà bóng lưng của cô sống động hơn rất nhiều.
Đám mây ở chân trời nhuộm thành màu đỏ rực, vẻ đẹp lộng lẫy như báo trước bóng tối sâu thẳm của màn đêm.