Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 191:(XV). Thả thính (2)




Lúc Pierre quay lại thì thấy Iris đã dọn bữa tối ra bàn. Iris nhìn thấy Pierre thì liền tươi cười như mình là người vô tội, rồi tự nhiên nói: “Thức ăn anh mua tôi đã để vào tủ lạnh rồi. Hôm nay anh hãy ăn thử món tôi nấu đi.”

Pierre nhìn nhiều món ăn xanh đỏ trên bàn thì liền kéo tay Iris vào trong góc bếp gặng hỏi: “Iris, thật ra cô muốn gì ở tôi? Tại sao cứ quanh quẩn bám lấy tôi vậy?”

Iris nhìn sắc mặt của Pierre nghiêm trọng thì có phần hơi sợ. Cô lắc cùm tay mình trong tay anh rồi nói: “Anh làm tay tôi đau.”

Pierre lúc này mới ý thức được mình đang chủ động nắm tay Iris, hơn nữa còn siết chặt. Anh vội vã bỏ ra nhưng vẫn không cho cô rời đi. Đôi cánh tay anh bao bọc lấy không gian chung quanh người Iris rồi khó chịu hỏi lại lần nữa: “Nói đi, thực ra cô muốn gì ở tôi?”

Iris ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu xanh olive của anh một lúc rồi bắt đầu bịa chuyện nói: “Tôi thích ngôi nhà anh cho nên muốn tới đây nhiều một chút.”

Pierre nghe qua lời cô nói thì biết thừa cô đang đùa cho nên liền nghiêm giọng gắt: “Cô mà không nói thật tôi ném cô ra đường.”

Lúc này David vừa bước vào, cậu bé nghe ba dọa “thỏ mẹ” như vậy thì sợ lắm, Lập tức chạy đến ôm chầm lấy cô rồi nhìn Pierre nói: “Ba ơi, đừng mà. Con thích cô ấy ăn cơm cùng con. Ba cho “thỏ mẹ” ở lại đây nha.”

Nhìn thấy đôi mắt của cậu bé có vẻ hoảng sợ van xin mình thì Pierre cũng thôi không chất vấn Iris nữa, lẳng lặng quay ra bàn ăn. Iris và David thấy vậy cũng theo anh ngồi vào bàn.

Bữa ăn tối ngon lành và ấm cúng nhất từ trước đến giờ mà David có được là bữa cơm này. Khi mà cậu bé có đủ ba và “thỏ mẹ” bên cạnh ăn tối cùng cậu. David đã ăn rất ngon miệng, ăn liền hai đĩa mì Spaghetti rồi luôn miệng khen Iris nấu ăn ngon.

Iris mỉm cười nhìn cậu bé rồi chân thành nói: “Mì này không phải do cô làm đâu. Do đầu bếp nhà cô làm và cô chỉ mang đến đây làm nóng một chút rồi cho cháu ăn. Nếu cháu thích, cuối tuần cô sẽ đưa cháu qua nhà cô chơi. Họ sẽ làm những món ngon cho cháu ăn. Có được không?”

Cậu bé nghe thấy thì vui lắm liền gật đầu nói: “Được ạ.”. Mà quên mất hỏi ý người cha khó tính của cậu.

Pierre lúc này mới tằng hắng mấy cái khiến Iris giật mình quay sang nhìn anh rồi e dè nói: “Tôi có thể đưa David đi chơi hai ngày không? Trưa chủ nhật tôi sẽ đưa cháu về?”

Như dự đoán của Iris, Pierre chỉ gọn ghẽ đáp: “Không được.”

Iris liền không nói nữa, cô cúi đầu ăn tiếp dĩa mì. Còn David thì mặt mày bí xị.

Sau khi ăn xong bữa tối, Iris muốn rời đi nhưng David một mực kéo cô vào phòng để chơi xếp Lego, xong cậu bé còn bắt cô kể chuyện cho cậu nghe. Lúc Pierre bước vào thì thấy David đã ngả vào lòng Iris ngủ say. Còn Iris thì yêu thương nhìn ngắm cậu bé không chớp mắt. Cô cố nhìn xem cậu bé đắng yêu này và cái tên bác sĩ kia có điểm nào giống nhau nhưng cuối cùng thì cô chỉ có thể nghĩ: “Có lẽ David giống mẹ.”

Pierre nhìn thấy cảnh này liền tiến vào phòng David nắm tay Iris kéo ra ngoài. Iris khó chịu nhăn mặt đi theo hắn. Lúc vừa ra phòng ngoài, cô liền hỏi: “Anh muốn sao đây?”

Pierre bỏ tay cô ra, tức giận hỏi: “Tôi mới phải hỏi cô muốn sao?”

Iris giận dỗi quay mặt ra bức tường kính ở phòng khách nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn không thèm trả lời hắn. Pierre lại tiếp tục lên giọng cảnh cáo: “Tôi đã cấm cô hôn con trai tôi mà.”

Iris không thèm quay lại nhưng vẫn đáp: “Tôi đâu có dám hôn nó nữa.”

Pierre liền nói thêm: “Cả nhìn ngắm cũng không được.”

Iris nghe thấy điều vô lý liền tức giận nói lại: “Sao anh lại vô lý và ích kỷ với tôi như vậy? Tôi nhìn con anh một chút thì anh chết hay sao?”

Pierre nhìn Iris rủa mình chết thì anh tức lắm. Anh nhìn cô rồi quay mặt đi để tìm chút không khí trong lành để thở, sau đó liền quay lại nói: “Cô thấy tôi ích kỷ, tôi vô lý thì tại sao cứ mặt dày đến quấy rầy cuộc sống của tôi? Mau cút khỏi nhà tôi ngay và đừng có quay lại.”

Iris thấy Pierre khó chịu đuổi mắng mình thì cũng tức lắm. Cô liền nói lẫy: “Được rồi, tôi đi. Từ giờ không thèm xuất hiện trước mặt anh nữa.”

Pierre vẫn như cũ nói: “Không tiễn.”

Iris tức giận tìm giỏ xách định bước ra về nhưng quay mặt bốn phương tám hướng vẫn không thấy giỏ xách ở đâu. Cô đứng sững tựa lưng vào tường nghĩ ngợi rồi như sực nhớ ra điều gì, liền quay lại khúm núm nói với “núi băng thô lỗ” rằng: “Pierre, xin lỗi anh. Lúc nãy, vội mang đồ ăn sang đây mà tôi quên đem theo giỏ xách. Tay tôi chỉ lo xách giỏ thức ăn mà không có cầm túi theo... Cho nên, anh... có thể... cho tôi... mượn ít tiền để đi không?”

Pierre nhìn nhìn cô rồi lạnh lùng nói: “Không.”

Một từ ngắn gọn cắt hết mọi hy vọng về lòng tốt của Pierre trong lòng Iris. Cô liền mếu máo kể lể than thở: “Người ta thường nói bác sĩ phải có lòng nhân ái nhưng sao anh lại không chịu giúp tôi trong lúc tôi gặp khó khăn? Tại sao lại đối với tôi như vậy? Huhu...”