Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 190: (XV). Thả thính (1)




 Chiều thứ sáu hôm sau, Pierre vẫn như lịch trình thường ngày tan sở xong đi đón David ở trường về rồi đưa con đi siêu thị. David ngồi trên xe, nhìn ba bằng ánh mắt mong đợi rồi cất giọng hỏi: “Ba à, hôm nay mẹ thỏ có đến chơi với con nữa không?”

Pierre trả lời ngay bằng một từ gọn ghẽ: “Không.”

David liền xụ mặt, cúi đầu xuống buồn bã. Hôm qua lúc từ trong phòng ra thì cậu đã không còn nhìn thấy “thỏ mẹ” nữa rồi. Không biết ba cậu đã đuổi cô ấy đi đâu mà cậu hỏi gì ba cậu cũng nói “không”.  David tự nhiên thấy phiền não vô cùng, cậu bé từ nhỏ không có mẹ bên cạnh chăm sóc cho nên cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Hôm qua lần đầu được ở cạnh “mẹ thỏ”, cậu có cảm giác mình là “thỏ con” được “mẹ thỏ” tâm sự rồi chơi cùng cậu. “Mẹ thỏ” không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng nữa. Vậy mà không hiểu sao ba cứ đuổi “mẹ thỏ” đi. Nghĩ đến đây, David lại giương cặp mắt buồn lên nhìn ba rồi nói: “Ba à, con muốn là thỏ con?”

Pierre không hiểu gì liền hỏi lại: “Sao tự nhiên con lại muốn làm thỏ con?”

David nghĩ nghĩ rồi không nói nữa, cúi đầu xuống buồn thiu, vì cậu biết dù cậu có nói thì ba cũng không hiểu và chiều lòng cho cậu gặp “mẹ thỏ”. Lòng “thỏ con” thật nhớ thỏ mẹ, phải làm sao đây?”

Như nghĩ ra được chuyện gì, David đưa tay bấm nút mở radio ở trên xe. Cậu bấm đi bấm lại mấy cái thì cái máy phát lên giọng của Iris đang quảng cáo kem của Bunnies. Vp`a nghe thấy giọng của Iris, David liền vui vẻ hẳn ra.

Từ lúc Iris xuất hiện trong đời Pierre, anh chưa từng thấy cô ta hữu dụng như vậy. Ngoại trừ việc hỏi anh xem cô ta có đẹp không rồi lởn vởn trong đầu anh không chịu đi thì ít nhất anh cũng khiến David vui vẻ.

Pierre quay sang hỏi con: “Con thích cô Iris này lắm sao?”

David lễ phép nói: “Vâng ạ.”

Pierre lại thắc mắc: “Vì sao con lại thích cô ấy?”

David liền ngẩng đầu lên chu mỏ hỏi lại: “Trên đời này còn có người không thích cô ấy sao?”

Pierre nghe xong liền không nói nữa. Chỉ nghĩ thầm: “Đúng là các công ty giải trí rất biết cách lăng xê gà của mình.”

Siêu thị ngày thứ sáu vào giờ tan tầm đặc biệt đông cho nên hai cha con loay hoay mãi vẫn không mua được gì mà còn chờ dài cổ để tính tiền. David cảm thấy rất đói bụng, cậu không muốn đi siêu thị, cậu muốn về nhà chơi với “ thỏ mẹ”. Nhưng mà, cậu không dám than phiền. Cậu thấy ba cậu đang vả mồ hôi trên áo để xếp hàng tính tiền nên cậu nghĩ ba cũng rất mệt. Hai cha con trước giờ vẫn cứ sống như vậy nên dần David cũng quen. Cậu hiểu chuyện và trưởng thành hơn những đứa bé khác, cũng rất biết cảm thông với ba của mình. Cậu xem ba là thần tượng và cậu muốn trở thành bác sĩ giỏi giống như ba.

Những lúc David nói như vậy thì ba của cậu sẽ nói rằng: “Muốn làm bác sĩ, con phải chịu được cực khổ.”

Càng lớn David càng hiểu được điều này cho nên cậu không bao giờ than phiền khi mệt mỏi hay cực khổ khi ở cùng ba. Chỉ là, từ khi “thỏ mẹ” xuất hiện thì cậu lại muốn được ở cùng cô ấy để nghe cô ấy trò chuyện hay chơi cùng cậu.

Cầu được ước thấy, câu này đã ứng nghiệm với David ngày hôm đó. Khi hai con khệ nệ xách túi đồ ăn vào nhà thì đã thấy bóng của Iris đứng ở phía bếp. Mùi thức ăn thơm lừng từ bếp bay ra khiến David tròn mắt. Cậu nhanh chóng cởi giày rồi chạy vào bếp. Vừa nhìn thấy Iris cậu liền hô lên: “Thỏ mẹ sao?”

Iris chớp chớp đôi mắt tròn xoe, mỉm cười gật đầu nói: “Chính là cô đây.”

David mừng rỡ như sắp nhảy lên, cậu vòng tay qua cổ Iris rồi hôn lên má cô một cái thật kêu. Iris vui vẻ mỉm cười rồi hôn lên chiếc má trắng nõn ửng hồng của cậu bé. Đúng lúc này Pierre bước vào bếp, nhìn thấy Iris và David đang vui vẻ hôn nhau thì anh liền nhíu mày, ánh mắt khó chịu liếc xéo cô.

Iris nhìn thấy liền hất mặt lên thách thức anh. Pierre khó chịu tằng hắng một cái rồi nói: “David, con về phòng rửa mặt thay đồ và làm bài tập, khi nào nấu xong cơm ba sẽ gọi con ra ăn.”

David gặp được Iris thì cũng vui vẻ hơn cho nên cậu nghe lời ba nói, hí hửng đi làm bài tập và quên đi cơn đói. Trước khi rời khỏi gian bếp, cậu còn nói nhỏ vào tai anh: “Ba đừng đuổi “thỏ mẹ” đi nữa nha.”

Pierre im im không đáp chỉ cười cho qua chuyện. Sau khi nghe tiếng David đóng cửa phòng thì Pierre mới bắt đầu mở máy cạnh khóe Iris: “Cô có vẻ rất thích hôn vào má đàn ông nhỉ?”

Iris không hiểu liền chớp chớp mắt hỏi lại: “Anh lại muốn nói gì đây?”

Pierre liếc ngang liếc dọc cô rồi nói: “Ai cho phép cô hôn con trai tôi? Cô có biết nuôi nó vất vả lắm hay không?”

Iris há hốc mồm nhìn Pierre. Cô không ngờ hắn ky bo và tính toán đến mức đem công nuôi dưỡng ra để ngăn cô hôn đứa bé đáng yêu như vậy. Iris tức lắm, cô dậm dậm chân nhìn Pierre không biết nói sao. Bởi ai bảo thằng bé dễ thương kia là con hắn. Mà hôn con hắn, hắn không đồng ý thì cô cũng không thể làm gì được.

Iris có vẻ hờn dỗi lườm hắn nhưng không dám cãi lời hắn. Pierre thấy vậy tiếp tục công kích: “Cô tức giận cái gì? Tôi nói không đúng sao?”

Iris nhíu mày đáp: “Đúng, đúng, anh nói gì cũng đúng hết. Được chưa?”

Pierre nghe xong không những không buông tha mà còn tiếp tục nói: “Từ giờ cấm cô hôn con trai tôi.”

Iris không nói gì chỉ làu bàu trong miệng: “Tôi hôn nó chứ có hôn anh đâu mà cấm.”

Pierre biết tính cô hay chửi thầm cho nên dí sát tai vào mặt cô để nghe cho rõ. Nghe xong anh liền ngang ngược nói tiếp: “Cũng không được để cho nó hôn cô.”

Iris nghe thấy vậy thì cảm thấy tên bác sĩ này rất quá đáng, cô liền xoay mặt qua muốn chửi hắn nhưng do xoay nhanh và mạnh quá mà môi cô liền chạm vào má hắn.

Môi vừa chạm má, Iris liền hoảng sợ, cô sợ hắn nổi điên sẽ ném cô ra khỏi nhà cho nên rối rít xin lỗi nhưng Pierre không nói gì chỉ nhanh quay người đi vào phòng ngủ tránh cho Iris nhìn thấy mặt anh đang đỏ lên.