Chương 62: Tặng cho cô Mai Anh một món quà 2
Từ trong suy nghĩ đi ra, Huy cầm con Xe 2 lên và đặt xuống bàn cờ.
- Xe 2 bình 3.
Mặc dù Xe 2 của Huy đã đi tới nơi khác và không còn chặn đường của Pháo 8 mình nữa, nhưng sắc mặt của Mai Anh vẫn không một chút thả lỏng nào.
- Cố bắt Mã 7 của mình ư? Nào dễ vậy.
Cầm con Mã 3 lên, nàng hô:
- Mã 3 thoái 5. (Đen)
- Mã 8 tấn 9. (Đỏ)
Thấy Huy dùng con Mã kia để mở đường cho Xe 9. Sau đó, nàng đối chiếu lên thế trận của mình thì thấy con Pháo 2 của mình có khả năng sẽ bị uy h·iếp.
Không để ý đồ của thằng nhóc thành công, Mai Anh liền đi trước một nước, dùng t·ấn c·ông làm phòng thủ.
- Pháo 2 bình 4.
Nhận thấy nước đi này của cô, trong lòng của Huy thì thào:
- Vậy là nước tiếp theo, cô muốn dùng Pháo 4 này tiến 1 nhằm bắt c·hết con Xe 3 của mình đây mà.
- Nhưng xin lỗi, món quà này cô không nhận cũng phải nhận.
Lập tức, hắn cầm con Xe 9 lên.
- Xe 9 tiến 1.
Ngón tay của Huy vừa thả quân cờ xuống, hai mắt phượng của Mai Anh bỗng trừng lớn, môi đỏ há hốc thì thào:
- Cái gì?
Ngạc nhiên trước nước cờ này của thằng nhóc, nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai mắt của nó và nghĩ:
- Huy đang ủ mưu? Thí một con xe?
- Quân của mình đều ở nhà để phòng thủ, còn quân của Huy cũng chỉ mới sang sông có một con Xe và con xe này đang bị quây bắt. Vậy thì thí con xe này để làm gì?
Thấy trên khuôn mặt của Huy không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, Mai Anh nhíu mày, thu hồi ánh nhìn lại, các ngón tay thì gõ gõ lên mặt bàn, còn não thì suy tính:
- Bây giờ, nếu mình Pháo 4 tiến 1. Tất nhiên, Huy sẽ không để con Xe kia c·hết một cách vô ích như thế. Chắc chắn, thằng nhóc sẽ Xe 3 bình 5 để ăn con Tốt 5 của mình.
- Nếu Xe 3 của thằng nhóc ăn con Tốt 5, con Pháo 4 của mình không thể t·ấn c·ông được con Xe này. Ngược lại, Pháo 4 của mình còn gặp nguy khi mặt đối mặt với nó.
- Không còn cách nào khác, mình sẽ dùng Mã 7 tấn 5 để ăn con Xe này. Và sau đó, con Pháo 5 của thằng nhóc cũng tiến 4 và ăn ngược con Mã này của mình.
- 1 Xe đổi 1 Mã và 1 Tốt ư? Mình lời không? Lời. Chắc chắn lời.
- Bởi vì thằng nhóc đã mất thế công. Ngoài ra, con Pháo 5 kia đang ở trong lãnh địa của mình và không có một quân cờ nào cover nó. Xem ra, con Pháo này cách c·ái c·hết cũng không còn xa.
Nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn thằng nhóc, vừa cầm con Pháo 4 lên đặt vào bàn cờ và nói:
- Đây là món quà mà em muốn tặng cho cô ư, Huy?
- Pháo 4 tiến 1.
Nghe vậy, Huy mỉm cười và đáp lại:
- Cô cứ từ từ tận hưởng ạ.
Lời vừa dứt, thì đây cũng là lúc Huy cầm con Xe 3 bình 5 và cầm con Tốt 5 của cô lên.
Đúng như những gì bản thân đã tính, Mai Anh liền cầm con Mã 7 lên.
- Mã 7 tấn 5.
- Pháo 5 tiến 4.
Cầm con Mã đen ra khỏi bàn cờ, hai mắt của Huy nhìn chằm chằm vào từng nhất cử nhất động của cô Mai Anh.
Hắn rất muốn biết, nước cờ tiếp theo mà cô muốn đi sẽ là gì.
Lập tức, cánh tay của Mai Anh khẽ động.
- Pháo 8 tiến 2.
Nhìn con Pháo đen của cô núp sau con Tốt đứng ngay cạnh mép sông, Huy cười nhạt và nghĩ thầm trong đầu:
- Nước cờ tiếp theo của cô, chắc là sẽ Pháo 4 tiến 1. Cô đang thủ thế trước nước cờ Xe 9 bình 6 của mình ư?
- Rồi sau đó, cô sẽ dùng Xe 8 tiến 3 nhằm quây bắt con Pháo 5 của mình.
Đã đoán được ý đồ của cô Mai Anh, tất nhiên là Huy không để cô được như ý nguyện.
Bàn tay của hắn cầm con Tốt 7 lên và hô:
- Tốt 7 tiến 1. Qua sông!
Thấy nước cờ này của Huy, sắc mặt của Mai Anh chợt căng cứng, còn trong đầu thì nghĩ:
- Quái! Cái thằng nhóc, nó đang suy tính cái thứ gì thế nhỉ?
- Được rồi. Để cô xem não của em đang nghĩ gì nào.
- Tốt 7 qua sông ư?
- Nếu bản thân dùng Tốt 3 ăn con Tốt này, thì Huy sẽ dùng Pháo 7 tiến 7 ăn lấy con Tượng 3 của mình và chiếu tướng.
+ Nếu nước cờ này xảy ra, mình sẽ không thể nào dùng con Tượng 5 hay con Mã 5 ăn ngược lại con Pháo đỏ đang chiếu kia. Bởi vì vẫn còn một quân Pháo đỏ khác đang đứng đối mặt với Tướng.
+ Đây là nước cờ Sát Cục!
- Nếu mình dùng con Pháo 8 bình 5 và ăn con Tốt này, thì lại không thể phòng thủ trước nước cờ Xe 9 bình 6 của thằng nhóc.
- Khá lắm nhóc!
Từ trong suy nghĩ đi ra, biết rằng bản thân không thể ăn con Tốt này, Mai Anh liền cầm quân Xe 8 lên và đặt vào một vị trí.
- Xe 8 tiến 3.
Thấy cô muốn dùng con Xe này bắt lấy Pháo 5 của mình, Huy không vội không vã, cầm lấy con Pháo 7 lên.
- Pháo 7 tiến 4.
Nhìn thằng nhóc cầm con Tốt 3 của mình ra ngoài, Mai Anh liền cầm con Xe 1 lên và hô:
- Xe 1 bình 3.
Nhận thấy cả hai quân Pháo của mình đã bị hai quân Xe của cô kẹp lấy, những ngón tay của Huy gõ gõ vào mặt bàn, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu suy tính:
- Mặc dù hai con Pháo này đang bị quây bắt, nhưng mình không lo bất kỳ lắng nào. Thách kẹo cô cũng không dám ăn.
- Nhưng nước tiếp theo, mình nên đi quân gì cho hợp lý nhỉ?
Nghĩ tới đây, hai mắt của hắn đảo quanh một lượt các quân cờ đỏ trên bàn và lại rơi vào trạng thái suy nghĩ tiếp:
- Ngoại trừ con Tốt 7 đã qua sông, 4 con Tốt còn lại vẫn đang đứng im bất động tại vị trí khai cuộc. Mình có nên đi Tốt để khai thông lối cho Mã đi không nhỉ?
- Hay là mình Xe 9 bình 6?
Và rồi bất chợt, ánh mắt của hắn lóe sáng khi đảo qua bên cánh trái của địch.
Ngẩng đầu lên nhìn cô Mai Anh, Huy như cười như không, nói:
- Từ nãy đến giờ, cô vẫn âm thầm dè chừng nước đi Xe 9 bình 6 của em nhỉ?
Nghe thế, môi đỏ của Mai Anh khẽ cười, đáp lại:
- Em biết rồi. Còn hỏi cô làm gì? Hay là bây giờ, em tính đi nước đó?
- Đúng như cô nói.
Lời vừa dứt, Huy cầm con Xe 9 lên và đặt xuống bàn cờ.
- Xe 9 bình 2.
Thấy nước cờ của Huy, trong lòng của Mai Anh khá là vui vì thằng nhóc không đi nước đó.
Tay phải của nàng tính cầm con Pháo 8 lên, thì đột nhiên, người của nàng đờ ra tựa lưng vào thành ghế. Nụ cười trên môi không biết úa tàn từ lúc nào.
- Gì thế này?
- Nếu mình dùng quân Pháo 8 ăn Tốt 7 kia, thì khi đó, con Xe 8 của mình sẽ mặt đối mặt với Xe 2 của Huy.
- Lợi thế về nước cờ, thằng nhóc chắc chắn sẽ điều quân Xe này tiến 5 và ăn Xe 8 của mình.
- Nếu mình bỏ qua con xe này, thì bản thân sẽ bị thua quân và thua một cách từ từ.
- Còn nếu mình dùng Pháo 4 bình 8 ăn lấy con xe này. Tới nước tiếp theo dành cho quân đỏ, Huy sẽ cầm lấy Pháo 7 bình 2 ăn lại con Pháo này của mình. Sát Cục!
- C·hết tiệc! Cái thằng nhóc này, t·ấn c·ông kinh dị thế. Nó đánh mà mình thủ không kịp luôn.
- Mặc dù từ đầu cho tới giờ, mình cũng muốn t·ấn c·ông lắm. Nhưng đừng nói là công, quân của mình còn chưa qua nổi lãnh thổ của thằng nhóc luôn ý.
- Nó đánh không một kẻ hở nào, dồn dập và ép mình phải thủ. Không thủ không được.
- Haizz! Món quà rực lửa này của em, cô hài lòng. Nhưng 30 chưa phải là Tết!