Chương 59: Bình lặng trước cơn sóng lớn
Hôm nay, Huy đã có tiền và có thể tạm thời xem bản thân đã thoát khỏi chữ “nghèo”.
Vì vậy sau khi về tới nhà, hắn lập tức tắm rửa thơm tho và đạp xe ra thị trấn ăn một bữa cơm sườn thật no nê.
Dứt xong dĩa cơm thứ 2, Huy mới cảm thấy thỏa mãn và tính tiền.
Lúc này cũng đã hơn 19 giờ, hắn thấy vẫn còn sớm nên quyết định chạy ra quán net chơi.
Tính ra kể từ khi mua PC đến nay tầm vài tháng, hắn đã không ló mặt ra quán net lần nào.
Trên đường tới quán net quen thuộc, Huy đi qua một khúc cua thì bất chợt bắt gặp một tên thở “phì phò” chạy bộ ngược chiều với mình.
Vì tại khúc cua này chỉ có một cái đèn điện nằm ở cách đây khá xa, nên không gian ở đây khá tối.
Chính vì vậy, hắn không thể thấy rõ diện mạo của đối phương.
Chỉ biết rằng, người này có dáng người cao to và đang để một cái đầu đinh.
Còn chưa kịp định hình thì ngay sau đó, một vài thanh âm chửi rủa từ phía sau vang vào tai của hắn:
- Con Chó! Có giỏi thì đứng lại.
- Định Mệnh! Chỉ biết chạy là giỏi.. Định Mệnh.
- Đinh Công Mạnh!...
- Chửi thờ…Blabla!
Vừa nghe thấy những thanh âm này, Huy biết rằng đại sự không ổn.
Tính quay đầu xe đạp lại để chạy, nhưng hắn thầm đoán “phản ứng của bản thân sẽ không kịp vì đang ở giữa khúc cua”.
Đâm lao thì phải theo lao, Huy đạp xe tiếp.
Chưa đầy 2 giây sau, ngay khi vượt qua khúc cua, hắn lập tức bắt gặp một đám thanh niên cũng đang chạy bộ ngược chiều với mình.
Nhưng khác với kẻ ban nãy, những tên này, người thì cầm baton, người thì cầm cây gỗ, người thì cầm viên gạch.
Thấy Huy, một tên cởi trần đang để kiểu tóc Man Bun lập tức bay vào đạp hắn.
Biết chắc chuyện này sẽ xảy ra, Huy đã thủ thế trước. Ngay khi thấy tên thanh niên kia manh động, hắn liền nhảy xuống xe và hét lên:
- Nhầm người rồi.
Nhưng dù vậy, tên này vẫn đạp một cái thật mạnh và cầm baton vất vào thân xe của hắn.
- Kenggggg!
Bị một lực rất mạnh tác động, điều này làm cho cả cái xe đạp ngã đè lên người của Huy.
- Cút!
Dứt lời, tên này không mảy may quan tâm đến hắn và nhanh chóng đuổi theo tên đầu đinh kia.
Mặc dù bản thân không bị gì, nhưng Huy vẫn cay lắm.
Thấy con chiến mã của mình đã mất vài miếng thịt, hai bàn tay của hắn nắm chặt lại thành hình nắm đấm.
- Tên để kiểu tóc Man Bun có mặt quen quen? Dường như mình gặp ở đâu đó rồi thì phải.
- Tao nhớ mặt mày rồi đó. Đừng để tao có cơ hội, thằng chó.
Chửi thờ một câu đen đủi, sau đó hắn dựng chiến mã dậy và đạp đi.
Sau khi chuyện này xảy ra, Huy cũng chả còn hứng thú đi tới quán net để chơi nữa.
…
9 giờ sáng hôm sau, tại lối vào căn tin. (thứ năm ngày 18 tháng 8 năm 2016)
Vừa gặp Phương, Huy liền biến bàn tay thành hình cái kìm. Sau đó, hắn lập tức nắm lấy cái mũi be bé kia và vuốt một cái.
Bị hắn vuốt mũi, cô nàng đưa tay lên ôm lấy sống mũi và kêu la “oi ỏi”.
Biết bản thân là người có lỗi, nên Phương cũng không dám hóa thành sư tư cái trả thù hắn.
- Cho chừa cái tội lẻo mép nhé.
Nghe Huy nói vậy, gương mặt đang mếu máo của Phương liền chuyển thành trạng thái cười “hihi”.
Nàng khoát lấy tay của hắn và kéo vào trong căn tin.
Sau khi ngồi vào bàn, Huy như cười như không nói:
- Cô Mai Anh đã gặp Phương và hỏi gì chưa?
Vừa nghe hắn nói thế, đôi môi chúm chím như đóa hoa hồng chớm nở ấy mỉm cười, nói:
- Chiều hôm qua, tui đã gặp cô rồi.
- Xin lỗi Huy nhé! Nhưng vì bữa ăn của chúng ta, nên Phương đã đưa cho cô Mai Anh một ít bằng chứng.
Nhìn vẻ mặt cười không ngớt của nàng, Huy làm gì thấy một tia hối lỗi nào ở trong đó.
Thở dài một hơi tràn đầy sự bất lực, hắn chống cằm, trề môi và lắc lắc đầu, nói:
- Cái đồ tham phú phụ bần. Chắc kể từ giờ, Huy không dám tâm sự gì với Phương nữa mất.
- À mà cô đã gửi cậu bao nhiêu? Mau chia cho Huy một nửa?
Thấy phản ứng của Huy như vậy, Phương có chút man mát buồn. Nhưng khi câu nói thứ 2 của hắn vang vào tai của nàng, cảm giác này lập tức tan biến.
Dích một muỗng bánh kem cho hắn, nàng cười hihi đáp:
- Ít thôi. Nhưng đủ cho Phương và Huy ăn sáng.
Dứt lời, như nhớ ra gì đó, sắc mặt của nàng nghiêm lại, giọng nói không còn mang vẻ đùa cợt cất lên:
- Vậy là Phương sắp PK với Huy rồi. Tưởng tượng tới viễn cảnh đó, tui thật sự rất mong thời gian có thế trôi nhanh a.
Ngậm lấy cái muỗng kem ở trước mặt, Huy mỉm cười và đáp lại:
- Ừ! Nhưng Huy không muốn đối đầu với Phương một chút xíu nào.
- Tại sao?
Nghe thế, hắn nhướng hai vai và tỏ vẻ ái ngại giải thích:
- Ai biết cái não bé nhỏ đầy nếp nhăn của cậu đang nghĩ gì?
-Thua cậu thì không sao. Chứ một khi thắng cậu, con cọp cái lại thức giấc và lao vào xé xác tui mất.
Vừa dứt lời, Huy lập tức kêu la thảm thiết trong không gian huyên náo và ồn ào ấy.
Mọi người xung quanh quan tâm không? Tất nhiên là không, bởi vì cũng có quá nhiều cặp đôi làm trò con bò trong này.
À, ừ, thì vẫn đang có hai cặp mắt đỏ tươi như máu đang tỏa ra từng tia sát khí nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Huy và Phương.
Thấy hai người cười cười nói nói và trêu đùa như một đôi vợ chồng son, Vân và Danh (thằng để kiểu tóc layer uốn xoăn) nghiến chặt răng kêu lên “ken két”.
Mặc dù rất rất cay, nhưng giờ đây, họ không biết làm gì cho phải.
…
Sau khi học xong tiết cuối, Huy lập tức nhận được một tin nhắn zalo của cô Mai Anh.
- Huy lên phòng gặp cô gấp. Chuyện này có liên quan tới điểm cá nhân của em, nên nhanh cái chân lên.
Đọc xong dòng này, hắn thầm ngắm gương mặt xinh đẹp đang tỏa ra hàn khí ấy lần cuối, sau đó mới xách cặp ra khỏi bàn.
Tuy nhiên vừa bước ra khỏi chỗ ngồi, một giọng nói chua ngoa liền vang lên bên tai:
- Này tên biến thái. Rảnh không, bổn tiểu thư có chuyện cần nói với ngươi?
Nghe nhỏ Nhi nói vậy, Huy thoáng nhíu mày và lạnh lùng đáp lại:
- Xin lỗi cậu! Hiện tại, tui không rảnh.
Dứt lời, hắn không một chút do dự rời đi.
Xoay người lại, cái chân của hắn đang nhấc lên cao bỗng khựng lại giữa không trung.
Nghiêng đầu sang trái 30 độ, thấy tay của nhỏ đang nắm chặt cổ áo của mình, hắn không một cảm xúc nói:
- Này, tui đã nói là tui bận rồi. Sao cậu cố chấp thế?
Nghe giọng điệu của Huy có vẻ như không giống nói xạo, Yến Nhi mới buông tay ra và xoe xoe vài ngọn tóc, nói:
- Được rồi! Vậy khi nào Huy rảnh? Tui thật sự có việc cần nói với cậu?
- Ừ! Vậy thì tan học chiều nay nhé.
Không quan tâm nhỏ có đồng ý hay không, dứt lời, hắn lập tức rời đi.
Chẳng mấy chốc, Huy đã đứng trước của phòng của cô Mai Anh.
- Cộc ~ cộc ~ cộc!
- Cô ơi!
Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, từ bên trong, giọng nói của cô cất lên:
- Vào đi. Cửa không khóa.
Được sự cho phép của cô, hắn mở cửa và bước vào bên trong.
Trái với lần gặp mặt hôm qua, hôm nay, outfit của cô Mai Anh khá đơn giản. Nàng đang mặc một chiếc áo thun trắng có form oversize và sơ vin trong quần tây đen.
Mặc dù thời trang đơn giản, nhưng nó lại rất sành điệu, mềm mại và thoải mái dành cho người ngắm nhìn.
Nhìn một bên tóc của cô xõa dài xuống ngực phải, con tim của Huy chợt c·hết lặng.
Thấy thằng nhóc đứng chôn chân tại cửa và dùng ánh mắt say mê nhìn mình, Mai Anh vẫn bình tĩnh như thường và ho nhẹ một cái, nói:
- Em đứng bất động ở đó làm gì thế?