Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm

Chương 58: Không có bữa cơm nào free




Chương 58: Không có bữa cơm nào free

Nghe tiếng thở dài của mẹ, sắc mặt của Huy càng ngày càng lộ vẻ căng thẳng.

- Haizz… Không ai hiểu con bằng mẹ.

- Chẳng lẽ bây giờ, mình nói rõ “100 triệu này là do bản thân “uy h·iếp” con gái của Mafia mà có”.

- Mặc dù Cool girl tình nguyện đưa cho mình. Nhưng tiền của Mafia mà, ai biết liệu nó có dính một tí tì ti bụi bẩn nào hay không?

Nghĩ lại lời của bố nói, hắn trầm tư tiếp:

- Mình biết “số tiền cần phải chi trả lãi vay cho ngân hàng” là tiền sạch chứ. Vậy nên, bản thân mới gọi cho bố mẹ về nhà nhằm tìm cách hợp thức hóa số tiền này.

- Nhưng ai mà ngờ, hai người lại tinh tường chuyện này đến thế. Mình còn chưa kịp nói, thì họ đã nói ra vấn đề cốt lõi này đầu tiên.

- Giờ sao ta? Nói hay là không nói?

Giữa lúc hắn phân vân không biết nên làm sao thì giọng của bố vang lên:

- Tao nói cho mày biết. Nghèo cho sạch, rách cho thơm. Cho dù có c·hết đói, mày cũng không được đi ă·n c·ắp ă·n t·rộm và phạm pháp. Nhớ chứ?

Lập tức, hắn gật đầu trong vô thức và đáp lia đáp lịa:

- Dạ con nhớ. Số tiền này không phải là tiền phạm pháp, nên bố có thể yên tâm ạ.

Nghe vậy, ông Long lạnh lùng nói:

- Không cần biết mày làm cách gì có được số tiền này, nhưng nếu không chứng minh được nguồn gốc xuất xứ của nó, tao và mẹ của mày sẽ không đụng vô một xu, một cắc nào.

- Cái ông này. Thằng nhóc có hiếu như vậy mà ông cứ to tiếng với nó.

Thấy mẹ bảo vệ mình, Huy nở một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

Bỗng ánh mắt của hắn lia tới đồng hồ. Sau khi thấy số 13:14, hắn hoảng hốt và lật đật nói:

- Con biết rồi ạ.

- Cũng sắp tới giờ học của con rồi. Bố mẹ, hai người nghỉ ngơi. Con đi học đây ạ.

- Ừ! Bố mẹ cũng đi làm đây. Tạm biệt con.

- Bye bye bố mẹ!

Dứt lời, Huy tắt máy và xách lấy cái cặp chạy bán sống bán c·hết vào trong phòng 10a4.

Vừa bước chân vào lớp, tiếng chuông báo hiệu liền vang lên “reng reng”.



Thở phào một cái nhẹ nhõm, hắn liền bước tới vị trí quen thuộc của mình.

Thấy Cool girl đang ngồi đọc truyện tranh, Huy rón rén lếch người tới gần và nói:

- Đọc truyện gì đó, Thảo cho Huy đọc chung với, được không?

Cảm nhận hắn xích lại gần, Thảo lập tức xoay người lại hướng về phía bức tường và kèm một câu:

- Tránh xa tao ra.

Nghe vậy, Huy lắc đầu, lộ vẻ bất lực và nói:

- Được rồi. Nhưng trước đó, Huy cần Thảo trả lời một câu hỏi.

- Hồi sáng, số tiền mà cậu đưa cho mình, nó có dính tý bụi nào không?

Lập tức, giọng nói như tảng băng trôi ấy cất lên:

- Yên tâm! Tiền này, tao vừa rút từ thẻ ATM ra.

- ATM ư? Đáp án này đã đủ.

Đã biết sơ qua nguồn gốc của số tiền này, Huy cũng không muốn đào sâu thêm nữa.

Sau đó, hắn nhích người tới và thì thầm vào tai trái của Thảo:

- Hôm nay, cậu xinh lắm.

Không quan tâm đến phản ứng của nàng ta như thế nào, lời vừa dứt, hắn liền thu người lại và úp mặt vào mặt bàn. Ngủ!

Vì sao hắn lại dứt khoát như vậy.

Bởi vì bản thân biết, với sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn ấy, Thảo đã nhận vô số cơn mưa lời khen trong quá khứ rồi. Thế nên, có thêm lời khẽn của hắn hay không, không quan trọng.

Tất nhiên, đúng người đúng thời điểm thì lại là câu chuyện khác. Nhưng Huy biết chắc bản thân không phải là người đó.



Chiều hôm đó!

Sau khi dạy xong tiết Địa cho 10a1 (tiết cuối) Mai Anh ngẩng đẩu liếc một vòng xuống bên dưới lớp.

Khi ánh mắt tia tới một gương mặt oval xinh xắn đang để kiểu tóc hai mái uốn xoăn nhẹ, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở:



- Thảo Phương! Giờ em có rảnh không? Cô có một số việc cần trao đổi với em.

- Dạ! Cô đợi em một xíu ạ.

Dứt lời, Phương nhanh chóng thu dọn lấy sách vở bỏ vào trong cặp và đi theo cô.

Ngay khi cô và trò bước tới căn tin, hai người không hề hay biết rằng đã có một đôi mắt cá c·hết âm thầm quan sát họ từ xa.

- Đúng như mọi kế hoạch mà bản thân đã đặt ra kể từ khi lần đầu tiên Phương bước chân tới lớp 10a4 và lôi mình vào căn tin.

- Cảm ơn cậu vì đã khao mình. Nhưng thằng này không thích nợ ai cả.

Từ trong suy nghĩ đi ra, Huy xách cặp và thong thả đi về phía của nhà xe.



Ra tới căn tin, hai người nhanh chóng gọi nước và chọn lấy một cái bàn cách xa vị trí camera nhất.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt tiền cá long lanh đó, Mai Anh không nóng không lạnh nói:

- Vì sao em biết Huy là Đặc Cấp Đại Sư?

Nghe vậy, Phương ôm lấy bụng của mình và bật cười nói:

- Hihi! Đúng như lời của Huy, cô thật có chút ba chấm. Hihi!

Vừa nghe tới cái tên Huy thốt ra từ đôi môi của con bé, hai hàng lông mày được kẽ thành hình lá liễu cong cong khẽ giật giật hai cái, cơ mặt thì dần căng cứng, còn hai bàn tay thì nắm chặt lại đến mức mười móng tay sắc nhọn đâm vào da.

Trợn mắt nhìn Phương, Mai Anh gằn giọng nói:

- Ý của em là sao?

- Dạ không có gì ạ.

- Thế thì mau trả lời câu hỏi của cô?

Phương tính nói thì thấy nhân viên phục vụ đem nước uống tới.

Nhận lấy phần Moka Cappuccino Đá Xoay từ tay của nhân viên, Thảo Phương liền cầm lấy cái muỗng dích lấy một phần kem trắng ở bên trên và cho vào miệng.

Cảm nhận hương thơm béo ngậy của kem trắng và vị cafe, nàng bật thốt lên:

- Ngon quá đi mất.

Lại dùng muỗng dích lấy một phần kem cho vào miệng, sắc mặt của nàng lộ vẻ tận hưởng, còn đôi môi chúm chím hé mở:

- Tiếc là trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí. Trong khi đó, thức uống này hình như tới tận 40k, chắc Huy không thể nếm được hương vị thơm ngon này rồi.



Phương vừa nói, vừa liếc mắt nhìn cô Mai Anh một cách ẩn ý.

Chứng kiến tất cả mọi chuyện, Mai Anh bỗng giật mình tỉnh giấc dường như ngộ ra điều gì đó.

Thu hồi nét thất thố, nàng hớp một ngụm cam vắt, mỉm cười nói:

- Em cho cô một cái giá?

Nghe vậy, Phương cầm lấy ông hút chọc chọc vào ly nước và nói một cách do dự:

- Em mới chỉ là một đứa nhóc hơn 15 tuổi, nên chuyện đàm phán giá cả này thì em chịu á.

Thấy con nhóc đùn đẩy qua mình, sắc mặt của nàng lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Nhìn ngón trỏ của cô gõ gõ lên mặt bàn, Phương mỉm cười, ánh mắt thì lộ vẻ chờ mong.

Không đề cho nàng đợi lâu, vài giây sau, giọng của cô Mai Anh cất lên:

- 100 ly nước mà em đang uống?

Nghe con số mà cô muốn chi trả, Phương hớp một ngụm cafe, ánh mắt hơi trùng xuống.

Nghĩ vân vơ gì đó, chiếc răng khểnh của nàng bỗng nhoe ra, nói:

- Em muốn có thêm một điều kiện.

- Nói đi, điều kiện gì?

- Cô không được trừ 40 điểm cá nhân của Huy.

Mai Anh cứ tưởng điều kiện gì lớn lao, nên hơi e dè. Tuy nhiên ngay khi lời của con nhóc ngừng, cái đầu của nàng liền gật cái rụp và đáp lại:

- Được! Cô đồng ý điều kiện này.

- Tuy nhiên nếu sau khi đưa bằng chứng ra, mà Huy vẫn không chịu thế hiện năng lực. Cô buộc lòng phải trừ điểm cá nhân của nó. Em hiểu chứ?

Có được cái gật đầu của cô, Phương mỉm cười, thọc tay vào cặp và lấy hai tờ giấy ra.

Đưa cho cô Mai Anh một tờ, nàng cười “hihi” và nói:

- Dạ em hiểu. Mời cô xem hợp đồng ạ.

- Mặc dù em chưa đủ 18 tuổi, nhưng nếu như cô vi phạm điều khoản bên trong, thì em sẽ tung nó ra cho cả trường biết.

Cầm lấy tờ hợp đồng, Mai Anh đọc kỹ một vài lần.

Không có gì bất ổn, nàng lại gật đầu một cái tỏ vẻ thỏa hiệp, sau đó lấy bút bắt đầu ghi số và ký tên.