Chương 55: Dùng lá bài tẩy
Một khoảng lặng lập tức xuất hiện trong căn phòng 30 mét vuông này.
Thằng nhóc cũng chả phải hot boy gì, nên Mai Anh cũng không muốn ngắm nhìn khuôn mặt đen thui ấy lâu.
Đành thu hồi lại cái nhìn c·hết chóc, nàng đưa tay lên chỉnh lấy gọng kính, nở một nụ cười tràn ngập sự tự tin, nói:
- Sao nào? Huy có thừa nhận bản thân là một Đặc Cấp Đại Sư không?
Ngay khi lời của nàng vừa dứt, một tiếng thở phào liền vang lên. Thấy thế, hai mắt phượng của nàng lập tức nhíu lại thành hình bán nguyệt.
Huy không quan tâm lắm đến ánh nhìn của cô, tay cầm lấy điện thoại và nhấn nhấn.
Sau đó, hắn đặt điện thoại lên giữa mặt bàn.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Mai Anh thấy bên trên đang quay số một người có tên là Phương.
Chưa tới một giây sau, trong không gian phiêu lãng ấy bỗng vang lên một giọng nữ rè rè:
- Phương nghe nè.
- Cậu đã nói với cô Mai Anh là “tui đạt cảnh giới Đặc Cấp Đại Sư” hả?
Hắn vừa nói, vừa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảo trên kính đang tỏa ra bối rối ấy.
Thấy ánh nhìn như trêu ngươi của Huy, Mai Anh cảm thấy ngượng ngượng. Tất nhiên, trong lòng của nàng thì đang nghiến răng nghiến lợi, thì thào:
- Haizz! Vì muốn Huy để lộ sơ hở, nên mình mới tạo ra cú huýt này.
- Nhưng ai ngờ, thằng nhóc quyết đoán như thế. Mình vừa nói dứt câu thì nó không thèm suy nghĩ gì và gọi luôn nhân chứng giả.
- Xem ra, mình phải giở lá Át Bích ra rồi.
Bỗng nhiên, từ đầu dây bên kia vang lên vài tiếng “hưm hưm” dường như Phương đang đắn đo để trả lời câu hỏi của Huy.
Mặc dù tiếng động này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ làm cho nét mặt của hắn biến sắc.
Không để cho lời của Phương kịp thốt ra, Huy lập tức với tay bắt lấy cái điện thoại. Nhưng đã quá muộn, những ngón tay thon dài như ngòi bút ấy đã đến trước hắn một bước.
Từ đầu dây bên kia, thanh âm của Phương rè rè cất lên:
- Ừm! Xin lỗi Huy nhé, tui đã nói chuyện đó với cô Mai Anh. Có gì không ổn à, Huy?
Giọng của Phương vừa dứt, Huy liền lập tức đưa tay lên ôm lấy mặt và vuốt vuốt vài cái, ngực thở mạnh tràn đầy sự bất lực.
Thấy phản ứng của hắn, Mai Anh sung sướng không ngớt, đôi môi đỏ cười tươi tựa như những đóa hoa xuân chào đón năm mới.
- Người tính không bằng trời tính, hả nhóc. Hihi!
- Mình đã ghi âm lại hết tất cả. Để xem, nhóc còn già mồm đến cỡ nào.
Từ trong suy nghĩ đi ra, nàng đặt điện thoại xuống bàn, mỉm cười nói:
- Sao Huy? Em còn gì để nói không?
- Ủa, Huy đang ngồi với cô Mai Anh hả?
Thanh âm của cả hai cứ như mấy con muỗi kêu “vo ve vo ve” văng vẳng vào tai của mình, Huy cau có mặt mày thể hiện bản thân đang rất khó chịu.
Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn cầm lấy cái điện thoại và bóp chặt.
Liếc sơ qua gương mặt đang đắc ý của cô Mai Anh, rồi sau đó di chuyển ánh nhìn vào màn hình điện thoại, Huy hằng giọng nói to:
- Huy không biết Phương tính chơi trò gì, nhưng cậu bịa chuyện vậy là c·hết tui rồi. Hừ! Tý nữa đi học, tui tính sổ với cậu sau.
Dứt lời, Huy bấm nút tắt, ngồi đờ ra ghế, ngửa đầu lên nhìn trần nhà, khóe môi bỗng cong lên.
Và rồi một tràn cười như điên như dại từ miệng của hắn vang vọng khắp căn phòng này.
Để ý từng cử chỉ hành động của Huy, hai hàng lông mày đen cong cong của Mai Anh thoáng nhíu lại.
Cắn nhẹ một bên môi, những móng tay sắc nhọn lập tức bấm chặt vào da thịt mịn màng ấy, nàng hỏi:
- Em cười gì?
Nghe thế, Huy ngừng cười, cơ mặt dần căng lại. Trong chớp mắt, nét mặt của hắn không còn một chút xíu dáng vẻ cợt nhả nào.
Bầu không khí trong căn phòng đột ngột rơi vào trạng thái câm lặng. Theo đó, Oxi trong này dường như đang cô đọng lại, hóa lỏng và nhanh chong bay vào mũi của hắn.
Cảm nhận khí tức bức người từ trên người của thằng nhóc đang tỏa ra, trái tim của Mai Anh thoáng run rẩy và đập mạnh.
Nhìn vào gương mặt nghiêm túc sở hữu đôi bạch nhãn của một con cá c·hết ấy, nàng cực kỳ giật mình.
(Ae không thể tưởng tượng được mắt cá c·hết như thế nào, thì có thể xem nó là một dạng tương tự như mắt tứ bạch)
- Vào lúc bình thường, Huy không ngủ thì cũng chả để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, có chăng lâu lâu nó hay cợt nhả với mình một xíu.
- Vậy mà hôm nay, bản thân có thể khiến thằng nhóc bộc lộ ra tính cách nghiêm túc này. Mình có nên xem đây là một thành tựu trong nghiệp làm giáo viên và mở tiệc ăn mừng không nhỉ?
Thấy cô nhìn mình rồi giật mình, Huy không quan tâm cho lắm. Môi của hắn tựa cười như không cười, một tông giọng lạnh lùng không bộc lộ ra bất kỳ cảm xúc nào vang lên:
- Em cười vì điều gì ư?
- Bởi vì, cô lớn từng tuổi này rồi mà còn tin vào lời nói đùa của một đứa nhóc.
Nghe lời này của Huy, hai mắt phượng của Mai Anh lập tức tóe lửa.
Không quan tâm đến ánh mắt của cô dường như hóa thành con cọp đang nhăm nhoe từng thứa thịt trên người mình, hắn lạnh lùng nói tiếp:
- Phương nói em đã đạt cảnh giới Đặc Cấp Đại Sư. Ừ thì nhỏ vừa nói lúc nãy.
- Vậy thì, nếu em nói hầu như tất cả các bạn trong lớp mình đều là Đặc Cấp Đại Sư, thì cô cũng tin điều này là thật?
- Rầmmmm!
Ngay khi lời của hắn vừa dứt, Mai Anh liền đập vào mặt bàn một cái rất mạnh.
Cũng may hắn đã có linh khí hộ thể, nên làn sóng xung kích kia không thể tổn hại bản thân giống như trước đó.
Thấy bàn tay trắng ngần của cô dần chuyển đỏ, hắn đảo mắt lên liếc nhìn vào gương mặt trái xoan đỏ bừng bừng ấy và hơi xuống giọng nói:
- Cô không thương lấy bàn thân thì để người khác yêu thương. Không cần vì sự việc này mà làm tổn hại đến thân thể của mình. Không đáng!
Bặm chặt một bên môi đỏ mọng của mình, Mai Anh nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm và nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt! Em tốt lắm Huy à.
- Cảm ơn em vì đã quan tâm đến thân thể của cô.
Hít một hơi thật sâu nhằm lấy lại bình tĩnh, nàng cầm lấy chiếc điện thoại của mình và nhấn nhấn.
Chẳng mấy chốc, hình ảnh Huy và Thảo kề môi hiện lên. Nhưng khác với bức ảnh trước đó của Vân, bức ảnh này có một góc nhìn khác.
Thấy bức ảnh này, ngực của Huy thở mạnh, một bên chân mày khẽ sụp xuống, còn hai tay thì đưa lên thái dương và bắt đầu xoa xoa.
Chứng kiến phản ứng của thằng nhóc như vậy, thanh âm của Mai Anh mang theo mấy phần đắc ý cất lên:
- Cô không cần biết em làm cách nào. Nếu trong bài thi Kỳ Nhân này mà lớp không đạt top 2 trở lên, thì cô sẽ gửi bức ảnh này cho phụ huynh của cả hai bên.
Nghe giọng điệu chắc như đinh đóng cột của cô, nội tâm của Huy không ngừng dùng hai tay tán vào cái mỏ của mình liên tục.
- Một lần sung sướng bằng vạn lần bốc…
- C·hết tiệt! Cứ hở dính vào gái cái là kiểu gì cũng gặp chuyện.
Thở dài một hơi, Huy từ trong thâm tâm đi ra và lắc lắc cái đầu, dùng giọng điệu oan ức nói to:
- Em biết cô không tin. Nhưng thật sự, em chỉ là một tên gà mờ.
- Haizz! Nếu cô muốn gửi thì thôi, em cũng đành chịu.
- Em mệt rồi. Tạm biệt cô.
Dứt lời, Huy đứng bật dậy, xoay người và lạnh lùng đi ra cửa.
Biết Huy muốn rời đi, nhưng lần này Mai Anh không cản nữa. Nàng nhìn chăm chú vào thân ảnh có chút cô đơn ấy, như cười như không nói:
- Hãy suy nghĩ cho thật kỹ, Huy à. Em giúp lớp cũng chính là giúp bản thân của mình.