Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm

Chương 54: Em không quan tâm




Chương 54: Em không quan tâm

Vài phút sau!

Huy cúi đầu nhìn vào tô mì trứng đang b·ốc k·hói nghi ngút ấy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô, nói:

- Em báo công an.

Dứt lời, hắn cầm điện thoại và nhấn nhấn.

Mặc kệ lời của thằng nhóc, Mai Anh chỉ im lặng, ánh mắt thì liếc nhìn vào một bức ảnh anime trong điện thoại của nàng, còn sắc mặt thì lộ vẻ chờ mong.

Thấy vậy, hắn làm một ngụm sting và nói:

- Cô không sợ?

Hai mắt phượng đen loáy của Mai Anh khẽ nhướng lên khi nghe Huy nói vậy.

Đặt điện thoại xuống bàn, nàng cười cười, đáp:

- Cô đùa đấy, em ăn đi.

Nhìn nụ cười như ẩn như hiện trên môi đỏ mọng của cô, hắn cảm thấy một tia xảo trá. Nhưng mùi thơm ngào ngạt từ tô mỳ cứ bay xộc vào mũi làm cho tâm thần của hắn không yên.

Kết hợp với cái bụng đang b·iểu t·ình ấy, hắn không thế kháng cự được trước sức hút mỹ miều của nó.

- Rộp rộp…

Chưa tới ba phút, hắn đã húp hết nước trong tô mì trứng.

- Cảm ơn cô vì bữa ăn.

Vừa dứt lời, Huy bỗng thấy khóe môi của cô cong lên, còn vẻ xảo trá thì càng ngày càng hiện rõ trên mặt.

- C·hết, trúng kế rồi. Nhưng mình trúng cái gì? Tô mì và chai sting này cao lắm cũng chỉ có giá 50k. Hay là, cô đã bỏ cái gì vào trong đó?

- Cũng may, mình đã ghi âm lại.

Thấy nét mặt của thằng nhóc lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, Mai Anh ngày càng cảm thấy phấn khích. Mỉm cười nhìn nó, nàng nói:

- Ừ! Em đi rửa miệng đi.

- Dạ.

Không thể nghĩ ra được bản thân đã đạp trúng cái bẫy gì, Huy đành mang theo nét mặt lúng túng chầm chậm bước tới bồn rửa bát.



Sau khi lau miệng và rửa mặt cho tỉnh táo, đột nhiên ánh mắt của hắn bị thu hút bởi một cái chai thủy tinh nằm bên trong bồn.

- Nhãn hiệu Veen, các chữ cái được in theo chiều dọc. Dung tích của cái chai này là 750ml. (23USD/750ml)

Nghĩ lại bát mì thơm phức vừa nãy, thâm tâm của Huy thầm hô một tiếng:

- Toang.

Thấy hắn nhìn vào bồn rửa bát đến mức sững cả người, Mai Anh cười vui vẻ đến mức hai tiểu bạch thỏ nhảy lên nhảy xuống.

Hớp một ngụm nước lọc mát lạnh, giọng nói như mật ngọt cất lên:

- Hồi nãy, cô lấy nước từ trong cái chai đó để nấu mỳ cho em ăn.

- Huy cảm thấy hương vị của nó có gì khác biệt hơn so với những tô mì mà em đã ăn không?

Huy hít một ngụm khí lạnh khi nghe cô nói vậy. Hắn cố làm ra vẻ trấn tĩnh và nhanh chóng quay về chỗ ngồi.

Rút tờ 50k từ trong túi ra, hắn cúi người và chìa nó ra trước mặt của cô, nói:

- Em gửi tiền bữa ăn này. Nhà còn có việc bận, nên em xin phép về trước ạ.

Trong lòng của hắn thì nghĩ:

- Ngay khi vừa dứt lời, mình liền đặt tờ 50k lên bàn và lập tức chuồng đi.

Nhưng đời đâu như là mơ, Huy chưa kịp nói dứt câu thì cổ tay của hắn lập tức bị nắm lấy.

Cảm nhận bàn tay mềm mại và mát lạnh của cô Mai Anh, Huy khóc không ra nước mắt.

Ngẩng đầu lên, hắn nhe răng cười:

- Cô ơi… Em còn việc bận ạ.

- Hừ! Thế em có việc gì? Hay lại xuống căn tin làm một giấc?

Nghe cô nói thế, Huy đỏ mặt và dùng tay gãi gãi vào đầu của mình.

Thấy hắn lộ vẻ bối rối, Mai Anh nghiêm mặt lại và hằng giọng nói:

- Ngồi xuống, cô còn có chuyện quan trọng cần bàn với em.



- Dạ!

Không thể chối từ việc này, Huy thở dài một cái và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.

Vừa đặt cái mông vào ghế, giọng nói lạnh lùng của cô liền vang vào tai của hắn:

- Huy à, em có biết tình cảnh của lớp mình trong thời điểm hiện tại không?

Đầu của hắn liền lắc lắc khi nghe cô hỏi thế, còn miệng thì hé mở đáp:

- Em không quan tâm cho lắm.

Đã đoán trước câu trả lời của thằng nhóc sẽ như vậy, Mai Anh khẽ thở dài, nói:

- Cô biết em không quan tâm đến lớp. Nhưng chúng ta đang đứng trên một chiếc thuyền, Huy à.

- Nếu chiếc thuyền này chẳng may gặp sự cố gì, thì cả Huy, cô và mấy bạn trong lớp đều bị kẹt ở giữa biển.

Thấy cô nói tới đây thì im lặng và nhìn mình, Huy không cảm xúc đáp:

- Chúng ta đang ở trên một chiếc thuyền, không sai. Nhưng chiếc thuyền này hỏng, thì sẽ có chiếc thuyền khác chào đón em và các bạn trong lớp.

- Vậy nên không có chuyện, em bị c·hết đ·uối ở ngoài biển.

- Ngược lại là cô. Cô mới là người dễ bị đuối nước nhất khi chiếc thuyền này gặp sự cố.

Thanh âm của hắn vừa dứt, Mai Anh gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý và nói tiếp:

- Lời của Huy không sai. Vì vậy, cô mới tìm kiếm một thuyền trưởng để chèo lái con thuyền vượt qua khó khăn lần này.

- Và người thuyền trưởng đó chính là em.

Nàng vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm quầng như con gấu trúc kia.

Bị cô đưa vào thế chọn lựa, cái đầu của Huy lại lần nữa lắc, miệng cười trừ, đáp:

- Xin lỗi, cô tìm nhầm người rồi.

Mặc dù bản thân đã thầm đoán được thằng nhóc sẽ nói vậy, nhưng Mai Anh vẫn cảm thấy đôi chút thất vọng về câu trả lời này.

Lập tức, nàng ngồi thẳng lưng, ngón tay thì gõ gõ vào mặt bàn, đôi môi đỏ hé mở:

- Vậy mà có một kẻ đã nói với cô rằng “Huy đã đạt cảnh giới Đặc Cấp Đại Sư”. Chẳng lẽ em thật sự không đạt tới đẳng cấp đó?

- Dạ không.



Nghe thằng nhóc đáp thế, hai mắt Phượng của Mai Anh khẽ nheo lại, giọng nói lành lạnh sơ lộ sát khí ngân lên:

- Huy chắc chứ? Nếu nói dối, em sẽ bị trừ 40 điểm cá nhân vì có thái độ không hợp tác trong bài thi lần này.

Như thường lệ, sau khi nghe xong câu hỏi của cô, Huy liền muốn trả lời ngay lập tức. Nhưng lần này, thanh âm của hắn vừa chạy tới cổ họng thì bỗng dừng lại khi thấy hành động của cô.

Thấy thằng nhóc chuẩn bị mở mồm đáp, nàng liền đưa tay ra trước xua xua và nói:

- Đừng vội đưa ra câu trả lời. Nếu không em sẽ hối hận đó.

1 giây trôi qua.

Tuy rằng đây chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng nó đã đủ để chứng minh được một điều.

Đúng như nhận định của nàng, thằng nhóc này có vấn đề.

Trong lòng thì thầm cười lạnh, còn ngoài mặt thì nàng như cười như không nhìn thằng nhóc, hỏi:

- Trước khi đưa ra câu trả lời, Huy có muốn biết ai là người đã tiết lộ thực lực của em không?

Nghe vậy, Huy gãi gãi đầu và cười cười, đáp:

- Em không quan tâm cho lắm. Bọn gà đất chó sảnh ngậm máu phun người ý mà.

Lời của thằng nhóc vừa dứt, Mai Anh liền âm thầm vận động Võ Lực trong đan điền.

Men theo các đường kinh mạch nối liền đan điện với tứ chi, Võ Lực nhanh chóng chạy lên và tích tụ vào cánh tay phải của nàng.

Cảm nhận sức mạnh tràn trề trong cánh tay phải, Mai Anh lập tức vỗ một cái thật mạnh vào mặt bàn và hằng giọng quát to:

- Em đừng có dấu nghề nữa. Thảo Phương 10a1 đã nói hết cho cô biết rồi.

Ngay tức thì, sóng xung kích từ trung tâm của v·ụ n·ổ nhanh chóng lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.

Tít tắc, cái tô đang để ở mép bàn liền bị sóng xung kích oanh tạc đến mức run rẩy và không ngừng lùi lại vẻ phía sau.

Còn Huy thì cũng không thể thoát khỏi tình cảnh này, cơ thể của hắn bị sóng xung kích này oanh tạc đến mức cứng đờ, bộ não thì chấn động không ngừng.

- Choảnggggg..

Khi tiếng này vang vào tai, thì đây cũng là lúc não của Huy từ trong trạng thái chấn động bừng tỉnh.

Lấy lại ý thức, đôi Long nhãn của hắn lập tức nhíu lại một phần ba và quan sát từng nhất cử nhất động của cô Mai Anh.

Thấy thằng nhóc nhìn chằm chằm mình, đôi Phượng nhãn ấy lập tức trừng to đối lại.