Chương 53: Luận điểm
Nghe lời này của cô, Huy càng làm ra vẻ bất ngờ hơn. Hắn dùng tay chỉ chỉ vào ngực của mình và ấp úng nói:
- Em… Cô…em … Đặc Cấp Đại Sư? Cô có nhầm không ạ?
- Nhầm?
Vừa dứt lời, giọng của cô liền chen vào nói tiếp:
- Chính bản thân em đã thừa nhận rồi còn gì?
Nghe vậy, sắc mặt của Huy lộ vẻ bàng hoàng, miệng há hốc đáp:
- Ủa? Em làm gì có nói như vậy? Cô nhớ nhầm em với ai rồi chăng?
Thanh âm của hắn vừa dứt, thì lập tức một tiếng “rầmmmmm” vang lên.
Bị sóng xung kích oanh tạc, Huy giật nảy mình, sắc mặt tím tái lộ vẻ sợ hãi.
Nhìn lòng bàn tay trắng như bông bưởi của cô Mai Anh đang đặt trên bàn dần chuyện đỏ, hai hàm răng của hắn run cầm cập, còn hai tay thì bụm chặt lấy tiểu huynh đệ.
Đôi phượng nhãn của Mai Anh ẩn nấp sau lớp kết giới bằng thủy tinh ấy tóe lửa “hừng hực”.
Quan sát nét mặt và phản ứng của Huy từ nãy đến giờ, hai hàng lông mày đen cong cong của nàng khẽ nhíu nhíu, còn trong lòng thì ngẫm nghĩ:
- Đúng là lần trước ở phòng Y tế, khi mình nhờ thằng nhóc giúp lớp đạt top 2, nó cũng không có nói ra bất kỳ điều gì.
- Nhìn phản ứng hôm nay của thằng nhóc, chẳng lẽ mình đã nhầm? Lần trước, nó đờ người ra là vì bản thân đã hỏi quá bất ngờ?
- Nếu vậy, những gì tên kia đã nói, tất cả đều là bịa đặt? Không đúng!
Nhìn chằm chằm vào gương mặt đen của Huy đang tháo mồ hôi hột, tinh huyết trong các dây nơ-ron thần kinh của Mai Anh sôi sùng sục.
Được sự tiếp sức của vô số dòng máu nóng, não của nàng lại chìm vào trong trạng thái suy ngẫm:
- Từ từ đã nào. Cứ cho là Huy đạt tới cảnh giới Đặc Cấp Đại Sư đi (luận điểm) vậy thì thằng nhóc có thích đem chuyện này khoe khoan với mọi người không?
- Câu trả lời là Không! Chắc chắn là không.
- Bởi vì, mình đã quan sát Huy suốt hơn nửa tháng nay và đã điều tra hoàn cảnh gia đình của nó.
- Dường như trong quá khứ, thằng nhóc đã chịu một cú sốc gì đó rất lớn gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến tinh thần.
- Điều này làm cho tính cách của nó cũng biến đổi theo và dần trở thành con người như hiện tại. Bất Cần Đời (luận cứ 1). (Hơi quá, nhưng cũng gần đạt tới cảnh giới này).
Bỗng nhiên, một giọng nói thánh thoát cất lên trong đầu của nàng:
- Nhưng như vậy thì chưa đủ cơ sở để kết luận Huy đạt tới cảnh giới đó?
Nghe con tim truyền âm, lý trí cười mỉm và giải thích:
- Mày nghe đây.
- Còn nhớ tên có nickname zalo là Bí Mật Của Huy chứ?
Không đợi con tim đáp, lý trí nói tiếp:
- Không có lửa, làm sao có khói? Huống hồ, tao suy đoán tên này hình như là người thân của Huy (luận cứ 2).
- Và còn nữa, nãy giờ mày có quan sát thằng nhóc không?
- Có.
Khẽ gật đầu một cái, lý trí truyền âm lại:
- Bởi vì khi một người đạt tới ngưỡng elo trên 2400 điểm, thì họ không còn là một con người tầm thường nữa.
- Người bình thường mới chỉ cầm quân cờ lên, thì những kẻ này đã suy diễn ra hàng chục nước cờ khác nhau mà người thường kia muốn đi.
- Vậy thì khi tao gọi Huy tới đây, không, phải là lúc ở trong phòng Y tế kia kìa, thằng nhóc chắc đã bắt đầu tính toán từng nước đi của tụi mình rồi.
- Và tất cả hành vi, biểu cảm và phản ứng của nó kể từ khi bước vào trong phòng cho tới giờ, Đều Là Diễn (luận cứ 3).
(Vì muốn ae dễ đọc nên tui mới tách một luận cứ ra thành nhiều gạch đầu hàng. Chứ nguyên bản, mỗi một đoạn văn là một luận cứ, tương đương với một gạch đầu dòng. Như vậy dẫn chứng mới có sự logic và thuyết phục)
- Từ ba luận cứ trên, mày cảm thấy luận điểm “Huy đạt cảnh giới Đặc Cấp Đại Sư” đáng tin cậy chưa?
Lời của lý trí vừa dứt, con tim liền bật thốt lên:
- Thằng nhóc này..THẬT ĐÁNG SỢ!
Nghe vậy, lý trí liền nở một nụ cười tự mãn. Nhưng không để nó vui mừng lâu, giọng của con tim lại vang lên:
- Đó luận điểm 1.
- Vậy còn luận điểm 2 “Huy chỉ là một tên gà mờ” thì sao?
Nghe lời phản biện này, lý trí thở dài một cái và lắc đầu giải đáp:
- Trong tình cảnh này, tụi mình thà tin rằng “Huy đạt tới cảnh giới Đặc Cấp Đại Sư” chứ không nên tin điều ngược lại.
- Bởi vì, luận điểm 1 mới là thứ có giá trị. Còn luận điểm 2, tụi mình có chứng minh ra kết quả đúng hoặc sai, thì nó có ích gì cơ chứ?
- Tất nhiên, luận điểm và luận cứ cũng chỉ mang tính chất về mặt lý thuyết. Còn về mặt thực tiễn, tụi mình vẫn cần phải khiến thằng nhóc này bộc lộ ra sức mạnh cái đã, rồi mới tình tiếp.
Tới đây, giọng của con tim mang theo mấy phần khâm phục vang lên:
- Có lý. Được rồi, game này, tui nhường cho cậu thế hiện đấy. Đừng làm tui thất vọng.
…
Thấy gương mặt trắng mịn không tì vết của cô Mai Anh ẩn hiện sát khí, Huy run như cầy sấy, bàn tay bụm lấy tiểu huynh đệ càng ngày càng chặt hơn.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua, mười giây trôi qua…
Đột nhiên, Tiểu Huynh Đệ giãy dụa mạnh và hét to:
- Buông ra..buông ra…Nghẹt thở… nghẹt thở quá..
Nghe thế, hai bàn tay của Huy liền lật đật buông ra. Nếu còn giữ thêm một vài giây nữa, chắc nó ngỏm mất.
Cùng lúc này, từ trong suy nghĩ đi ra, Mai Anh bừng tỉnh.
Thấy thằng nhóc vẫn còn đang tỏa ra hoảng sợ và ngắm nhìn mình không chớp mắt, nàng hừ lạnh một cái và đứng dậy.
- Cạch ~ cạch ~ cạch!
Nghe thấy tiếng giày cao gót va vào nền nhà, Huy nuốt nước bọt cái “ực” hai mắt sợ hãi thì liên tục tia lấy tia để đôi chân thon dài miên man ấy.
Có sự tiếp sức của cô, Tiểu Huynh Đệ của hắn nhanh chóng lấy lại dáng vẻ oai hùng năm nào. Và không tốn bao nhiêu thời gian, nó lại lần nước trở thành một con quái vật mất kiểm soát.
Tất nhiên biết cô đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn không thế để cho nó xổng chuồng.
Nếu không, hệ quả sẽ không thế đo lường được.
- Phong Ấn!
Không một chút do dự, hắn liền lập tức khép hai chân lại và ngẩng cái mặt lên.
Thấy thằng nhóc ngẩng đầu lên, Mai Anh không nóng không lạnh nói:
- Em muốn uống nước gì? Coca, pesi, sting,..?
Theo bản năng, hắn liền đáp:
- Dạ, cô cho em một mỳ trứng và sting.
- Ừ! Đợi cô một xíu.
Dứt lời, nàng chầm chậm đi tới vị trí của tủ lạnh.
Tiếng “cạch cạch” lại vang lên và kèm theo đó là một làn gió hương say mê phả vào mặt của Huy.
Vướng phải hương thơm quyến rũ và quý phái ấy, hắn ngẩng người, còn hai mắt thì như xi như mộng nhìn theo thân hình chữ S của cô đang uốn éo lắc lư qua lại như xà.
Không bao lâu, tiếng “xì xèo” của nước sôi và tiếng xé rách bao bì vang lên.
Nghe những thanh âm này, lúc này, não của Huy mới kịp load và biết bản thân đã lỡ lời. Nhưng giờ bản thân có hối cải thì cũng đã muộn màng.
Nghĩ lại tô cháo lần trước, hắn biến sắc, lập tức gào lên:
- Cô ơi, mì tôm trứng và sting hết bao nhiêu tiền ạ?
Lời của hắn vừa dứt, giọng của cô liền vang lên:
- À cộng với 300k lần trước, em phải thanh toán cho cô tổng cộng 500k.
Huy bật người, ngã nhào xuống nền nhà, giật giật vài cái và xì bọt mép.
Thấy hắn như vậy, Mai Anh liền lật đật chạy tới hỏi thăm:
- Huy, em không sao chứ?
Cảm nhận hương thơm đó lại phả vào mũi, Huy phê pha, bật thốt trong sự bất lực:
- Có sao cô ơi. Ví tiền của em có sao cô ơiiiiiiiii!
- Một tô mì trứng với một chai sting thôi mà làm gì tới 200k… Huhu.. Đắc gấp 10 lần ở quán net.
- Cái đồ Giang Thương!