Chương 51: Uy hiếp
Cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay ôn nhu ấy truyền vào não, Huy hơi đờ người ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Gì đây? Sao Hà quan tâm mình đến vậy?
- Đâu lý nào bản thân lại có sức hút như các nam thần Hàn Quốc?
Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn liền lắc lắc cái đầu cho tỉnh mộng.
Nhìn vào hai mắt xoe tròn của Hà đang lộ vẻ lo lắng, hắn xua tay tỏ vẻ không sao và nói:
- Huy thật sự không bị sao mà.
Nghe vậy, Kim Hà dậm dậm hai chân xuống sân và nhướng người, nói:
- Chúng mình là bạn bè và Huy cũng không phải gu của Hà. Vì vậy, cậu cũng không cần thế hiện “ta đây mạnh khỏe” làm gì.
Lời của nàng vừa dứt, Huy lại đờ người một lần nữa. Nội tâm của hắn liền ngồi thui thủi trong một góc và âm thầm gạt nước mắt:
- Hức! Trong giây phút đó, mình cứ nghĩ bản thân có điểm gì đó hấp dẫn phái nữ cơ.
- Haizz! Tỉnh táo nào Huy. Gái gú chỉ là phù du, game mới là vĩnh cửu.
Vừa nói, nội tâm của hắn vừa vả “bôm bóp” vào mặt của mình.
Sau một vài cú vả đau thấu trời xanh, tinh thần của hắn cũng dần lấy lại sự tỉnh táo.
Quay trở lại thực tại, nhìn Hà đang trừng “yêu” mình, Huy liền nở một nụ cười tràn ngập sự tự tin, nói:
- Hà có thế yên tâm. Huy không có bị bệnh. Chẳng qua bản thân vướng phải một vài tia nắng chân ái, nên mặt của tui mới đỏ và nóng như vậy.
Nghe những lời này, sắc mặt của nàng hơi dịu xuống, còn bờ môi mỏng khẽ cong lên giống như chữ W:
- Nếu Huy đã nói thế, thì thôi vậy.
Cùng lúc này, thầy Hải dạy thể dục đi tới và bắt đầu tiết học của mình.
…
Trước khi kết thúc tiết học Thể Dục, cả lớp phải chạy bền năm vòng trong sân trường.
Đây là điều mà Huy sợ nhất khi học môn này.
Vốn dĩ hồi nhỏ, thế lực của hắn cũng thuộc dạng trâu bò.
Nhưng kể từ khi bản thân trở thành như con người hiện tại và suốt ngày ôm PC, thế lực của hắn theo đó cũng tuột dốc không phanh.
À bởi vì vẫn còn đạp xe đi học hằng ngày, nên sức khỏe của hắn cũng không đến nỗi giống như ông cụ bảy tám mươi tuổi.
Và tức nhiên, Huy phải khỏe hơn so với đám con gái bình thường rồi. Còn thuộc dạng vận động viên chuyển sinh như Vân, hắn cam tâm tình nguyên nhận thua.
Mà tại sao, Cool girl còn khỏe hơn cả hắn cơ chứ?
Vừa chạy được có gần hai vòng, hắn đã thở “hờ hờ hờ” và mệt mỏi điều khiển cái nhục thân không còn một tý sức này đi từng bước.
Thế quái nào, Thảo đã chạy tới vòng thứ ba mà sắc mặt của nàng vẫn tỏa ra hàn khí như thường.
Biết rằng bản thân không thế nào bắt kịp, hắn đành đợi nàng chạy tới gần, rồi mới bắt chuyện.
Không bao lâu sau, Cool girl chạy tới.
Thấy không có người nào ở xung quanh đoạn đường này, Huy liền dùng hết sức lực đuổi theo bóng lưng của nàng và thở hổn hển nói:
- Bình rượu mơ của ông trùm m·afia Vũ Thành Long.
Lời của hắn vừa thốt ra khỏi mồm, thân hình lồi lõm của nàng đang trong tư thế chạy bỗng khựng lại một nhịp.
Thấy thế, Huy nói:
- Cậu yên tâm. Người thứ ba chưa biết việc này và tui cũng không có ý định tiết lộ điều đó.
Không trả lời hắn, Cool girl tiếp tục chạy đi.
- Huy biết Thảo vẫn còn đang rất giận. Nhưng hy vọng, cậu đừng giận quá mất khôn.
- Nếu tui có mệnh hệ nào, băng Sói Bạc sẽ vui lắm.
Lời vừa dứt, Thảo liền lập tức đứng lại và xoay người nhìn hắn bằng một ánh mắt hình tam giác.
Giọng nói lạnh lùng mang theo mấy phần sát khí vang lên:
- Mày muốn gì?
Nghe vậy, Huy mỉm cười, trong thâm tâm thì nghĩ:
- Còn phải hỏi sao? Tất nhiên, tui muốn cậu làm người phụ nữ của tui rồi.
Sau khi nở một nụ cười hoang tưởng, hắn hồi phục lại tinh thần, chầm chậm bước tới bên cạnh Thảo.
Sau đó, cánh tay của hắn khẽ vươn lên và cầm lấy một bông hoa Phượng đỏ thắm đang bị vướng trên mái tóc Hime ấy.
Cảm nhận bàn tay của hắn chạm vào tóc của mình, Thảo nhíu mày lộ vẻ khó chịu và nhanh chóng nhích người ra sau.
Ngay khi Thảo lùi được một bước, một cánh tay khác của Huy liền bắt lấy bờ vai mảnh mai của nàng và giữ chặt lấy.
Trước ánh mắt g·iết người ấy, bàn tay còn lại cầm hoa Phương liền hơ hơ ra trước mặt của nàng.
Thấy đóa hoa Phượng Vĩ đỏ thắm năm cánh này, cơ thế đang dãy dụa ấy thoáng ngưng lại.
Không còn bị quấy phá, Huy mỉm cười, cầm lấy đóa hoa cài nhẹ vào trên tai phải của Thảo.
Khoảnh khắc đó, Thảo thậm chí đã quên mất bản thân là ai.
Một cảm giác yên bình đến lạ thường bỗng ập đến khi hắn ta cài hoa vào tai của nàng.
Nhìn vào gương mặt oval tuyệt mỹ như tảng băng trôi ấy đang bị ngọn lửa đỏ thắm nung chảy, con tim bé bỏng của Huy bỗng nhiên rung động và đập “thình thịch” một cách dữ dội, dường như nó cũng đang bị ngọn lửa này đốt cháy.
Cũng may nơi này có Nữ Thần trú ngụ, nhận thấy tình huống nguy cấp, cánh tay ngọc ngà của nàng khẽ phẩy một cái.
Lửa lập tức tắt, mọi thứ trở lại như thường.
Hít sâu một hơi, hắn đi lùi lại vài bước và bình tĩnh nói:
- Tui không muốn thị trấn yên bình này có tiếng súng nổ vang trời. Và tui biết, cậu cũng không mong muốn chuyện này xảy ra.
- Vậy nên, chúng ta hãy xóa hết tất cả ký ức về nụ hôn ấy, được chứ?
Khi Huy buông tay ra khỏi vai của Cool girl, cảm giác yên bình đó lập tức tan biến.
Lúc này, Thảo mới bừng tỉnh và nhìn chằm chằm vào gương mặt đen thui ấy.
Phút chốc, nàng ngập ngừng không biết nói gì cả.
Thấy cái đầu của nàng khẽ gật gật, Huy mỉm cười và nói tiếp.
- N..
Tuy nhiên ngay khi thanh âm của hắn vừa chạy tới cổ họng, giọng quát to của thầy Hải liền chặn lại:
- Hai em kia đang làm gì đó, sao còn không chạy?
Bị tiếng quát này làm cho giật mình, theo bản năng, cả hai lập tức dùng hết sức lực chạy bán sống bán c·hết.
Kết thúc tiết Thể Dục, Hà cầm sổ đầu bài tới trước mặt hắn và tức giận nói:
- Huy và Thảo lơ là trong học tập. Giờ B.
- Hừ! Hà đã nói rồi, mà Huy không chịu nghe cơ. Không không bị mất 10 điểm cá nhân.
- Theo tui đi tới phòng y tế.
Không để cho Huy kịp phản ứng, Kim Hà liền cầm lấy cổ tay của hắn và kéo đi.
…
Trên đường trở về lớp để học tiết cuối, hắn chạm mặt thằng Cường đang đi từ nhà vệ sinh vô.
Vừa thấy hắn và Kim Hà, Cường trợn mắt và căm tức nói:
- Á à thằng chó, được lắm. Bố mày bắt quả tang rồi nhé. Dám có bồ trước tao luôn cơ à.
- Bắt đầu từ mai, mày phải khao tao đi ăn sáng để đền bù nỗi xúc phạm này.
Nghe thế, Huy dơ dơ nắm đấm và nói:
- Có cái qq. Không làm mà đòi có ăn, thì chỉ có ăn B, ăn C thôi nhé con chó.
- Mà Hà cũng đâu phải người yêu của tao. À đúng rồi, mày xem nhỏ này có giống với Kim Hà hồi học chung cấp 2 với mình không?
Dứt lời, hắn đứng tách sang ra một bên để lộ ra gương mặt của Hà.
Nghe Huy nói thế, mặt của thằng Cường lộ vẻ hứng thú và bắt đầu liên tưởng đến khuôn mặt, kiểu tóc mái chéo của chị đại một thời năm xưa.
Và rồi khi thấy dung nhan của Kim Hà, Cường giật nảy mình. Hắn há hốc miệng, hết nhìn thằng Huy, rồi lại nhìn cô nàng này.
Dường như không thể tin vào hai mắt của mình, hắn liền đưa tay lên dụi lấy, dụi đở.
Chứng kiến hành vi và cử chỉ của Cường, Kim Hà nắm hai tay, bờ môi mỏng thì bặm chặt lại.
Ngước nhìn Huy, nàng tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ, Hà giống với bạn cũ của hai người dữ lắm ư?