Chương 50: Say nắng
Khi Phương nhấn vào nút nghe, từ bên trong, vài tiếng xì xào bắt đầu vang lên . Không bao lâu sau, giọng của Phương rè rè cất lên:
- Giề đây Huy?
Dường như chưa hài lòng, nàng liền tua nhanh tới đoạn đối thoại vài phút trước. Lập tức, cái loa điện thoại vang lên rõ từng câu từng chữ trong đoạn đối thoại giữa ba người.
Tới nước này, Vân không còn gì để nói nữa. Nàng biết bản thân đã thua rồi.
Liếc nhìn qua gương mặt đen thui vẫn còn đang nhăn nhó như khỉ ăn ớt ấy, nàng thở dài và tức tối nói:
- Tui xem thường cậu rồi, Huy à.
Sau đó, nàng đảo mắt liếc nhìn vào gương mặt Oval đang tựa cằm vào tay kia, mỉm cười nói:
- Cậu yên tâm. Hồi nãy, tui chỉ test thôi. Tuy nhiên, nếu hai cậu gửi đoạn ghi âm này cho cảnh sát, thì đừng trách tui cá c·hết lưới rách.
Nghe vậy, Huy thu hồi dáng vẻ đau đớn lại, bình tĩnh nhìn nàng và không lộ ra một tia cảm xúc nào, nói:
- Trong lớp..
- Không…
- Trong ngôi trường này, còn có ai biết gia thế của Thảo?
Thấy ánh mắt vô hồn không một chút cảm xúc nào giống như mắt của con cá c·hết đang nhìn chằm chằm bản thân, Vân thầm rùng mình một cái.
Nắm chặt hai tay lại, sắc mặt của nàng lộ nét căng thẳng, đôi môi tím nhạt bặm chặt lại.
Chứng kiến vẻ mặt khác lạ này của Vân, Phương cười mỉm và dùng tay gõ một cái “bốp” vào đầu của hắn, nói:
- Dọa con nhà người ta sợ rồi kìa.
Bị gõ, Huy ôm lấy đầu của mình, quay sang trừng Phương và hóm hỉnh nói:
- Tên nào may mắn lắm thì mới vớ phải cô người yêu như cậu.
- Á á..á..á buông tay của Huy ra..á..á. Tui xin lỗi…á.
Nhìn hai người cười đùa, Vân chớp chớp con mắt, sắc mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Sau khi hớp một ngụm nước để lấy lại sự bình tĩnh, giọng nói khàn khàn của nàng vang lên:
- Ngoài tui ra, trong lớp của tụi mình không có ai biết được thân phận của nhỏ.
- Tuy nhiên trong ngôi trường này, thì tui không rõ.
Nghe đáp án này, Huy thoáng im lặng, mười ngón tay thì gõ gõ vào mặt bàn, còn trong lòng thì thở phào một cái nhẹ nhõm.
Nhìn chằm chằm vào hai mắt sắc lẹm của Vân, hắn không nóng không lạnh hỏi:
- Vậy cậu không sợ Thảo đem chuyện này kể cho gia đình, hay bạn bè người thân của nhỏ biết?
Lời của hắn vừa dứt, Vân lắc lắc cái đầu, đáp lại:
- Vấn để này thì Huy có thế an tâm.
- Nhỏ không phải dạng người đó.
Dựa vào hành vi, cử chỉ và một số đặc điểm khác vừa xảy ra của nàng ta, hắn có thế chắc rằng lời này là thật.
Nhưng trên đời này làm gì có thứ gì thập toàn thập mỹ, đâu phải không không lại sinh ra câu nói “người tính không bằng trời tính” cơ chứ?
Do đó, hắn quyết định tra khảo tiếp:
- Vì sao cậu tự tin như vậy?
Nghe thế, Vân thoáng im lặng vài giây, sau đó đáp lại:
- Có một số việc, tui không tiện nói.
- Tin hay không thì tùy Huy. Nhưng đừng quên, trong thời điểm hiện tại, chúng ta đang ở cùng trên một chiếc thuyền.
Nghe những lời này, ba nếp nhăn nhanh chóng xuất hiện trên cái tráng bóng lẫy và đen thui ấy.
- An tâm thế quái nào được.
- Một đứa có gia có thế ngập trời, còn một đứa thì đến chả việc ăn ba bữa còn phải suy nghĩ. Chung thuyền thế nào được.
- Nếu tính sai một bước, bản thân m·ất m·ạng, gia đình mình thì gặp nguy hiểm, còn Vân thì cùng lắm là đi tù.
Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn lạnh lùng nói:
- Tui có thế tạm tin lời này của Vân. Nhưng trước hết, cậu phải xóa bức ảnh kia.
Vân đang vuốt vuốt tóc mái của mình nghe vậy bèng nhoẻn miệng cười:
- Nếu tui xóa bức ảnh này, thì cậu cũng phải xóa đoạn ghi âm kia, được chứ?
Nghe điều kiện này của nàng, Huy thoáng nhíu mày và quay sang nhìn Phương. Sau khoảng vài giây trao đổi bằng mắt, hắn gật đầu thể hiện việc chấp nhận điều kiện này và nói:
- Hai chúng ta cùng trao đổi điện thoại.
…
Hết giờ ra chơi, Huy cùng với Vân nhanh chóng chạy từ trong căn tin ra sân trường để học tiết Thể Dục.
Trên đường quay trở về, Vân nhìn chằm chằm vào dáng người thấp hơn mình một cái đầu ấy và nghĩ thầm:
- Cậu còn non lắm, Huy à. Hy vọng vào một dịp không xa, tui sẽ gửi cho cậu một món quà.
Dường như cảm nhận được nụ cười nhếch môi của Vân, Huy quay đầu lại và nói:
- Đừng có nhìn tui bằng ánh mắt đó và cười mỉm, da của tui không khác gì da của con gà rồi nè.
Hắn vừa nói, vừa rùng mình một cái, sau đó giang hai cánh tay ra trước mặt của nàng.
Thấy hai cánh tay lốm chốm các lỗ chân lông nổi lên, Vân phục hồi tinh thần. Sắc mặt nhanh chóng biến đổi thành kinh tởm, còn hai mắt thì trợn trắng.
- Cút!
Dứt lời, Vân lập tức dùng hết tốc lực chạy về điểm tập hợp của lớp.
Nhìn dáng người lồi lõm đó đang ngày một xa khuất dần, Huy thở dài lộ vẻ ngao ngán.
- Haizz! Sao linh hồn của một tên đàn ông lại sở hữu túi da này cơ chứ? Ông Trời, ông tàn ác quá.
Lắc lắc cái đầu để dẹp đi vấn đề trên, hắn nhanh chóng đuổi theo.
Tới nơi, lớp của hắn cũng đã tập trung gần như đầy đủ.
Với tư cách là Tổ trưởng Tổ 1, Huy đi lên và bắt đầu điểm danh từng thành viên trong tổ.
Nói điểm danh vậy thôi, chứ hắn đi lên liếc qua một lượt, đếm đủ số lượng, rồi sau đó báo cáo cho Hà.
Khi tầm nhìn dời tới vị trí cuối hàng, thân hình của cool girl liền ập vào mắt của hắn.
Lúc này, Thảo đang ngẩng đầu lên ngắm nhìn những bông hoa Phượng đỏ thắm nở rộ trên cành cây cao ấy.
Đột nhiên, một cơn gió không biết từ phương nào thổi tới khiến cho các cành cây rung lắc nhẹ.
Theo đó, những cánh hoa Phượng dần lung lay và bắt đầu rụng rời khỏi cơ thế mẹ.
Chẳng mấy chốc, cả bầu trời trên Thảo được thu lại bằng đàn bướm đỏ thắm lượn lờ theo chiều gió bay.
Dường như cảm nhận được thiện ý của nàng, những chú bướm này bay đến và đậu lên trên mái tóc hime óng mượt ấy.
Thấy thế, bờ môi đỏ mọng của Thảo khẽ mỉm cười, cánh tay kiêu sa trắng noãn nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve những chú bướm đỏ thắm đó.
Chứng kiến khung cảnh tuyệt luân này và khuôn mặt xinh đẹp giá lạnh như băng ấy mỉm cười, Huy c·hết lặng vì u mê.
Thấy Huy art cool đứng hình mất 5 giây, Kim Hà đi tới vỗ vỗ vào vai của hắn và nói:
- Huy ơi, cậu đếm sĩ số xong chưa?
Hồn của hắn đang vuốt ve khuôn mặt của Thảo thì bỗng cảm nhận nhục thân của mình bị quấy rầy.
Không còn cách nào khác, hắn đưa bàn tay lên chạm vào mái tóc hime ấy lần cuối và nhanh chóng quay trở về thể xác phàm tục kia.
Ba hồn bảy vía nhập xác, tinh thần của Huy hồi phục.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Hà vang văng vẳng bên tai, hắn mỉm cười đáp lại:
- À xong rồi. Tổ 1 đủ.
Lời của hắn vừa dứt, thì Hà bỗng chen tới và lộ vẻ quan tâm hỏi:
- Huy bị say nắng hả? Cậu cảm thấy trong người như thế nào?
Nghe vậy, gương mặt của hắn lộ vẻ bối rối, cánh tay thì đưa lên gãi gãi vào đầu, đáp:
- Hà tinh mắt ghê. Nhưng một tý nắng này làm sao có thế đánh gục được trái tim của Huy.
- Mũi của cậu dài ra rồi kia.
- Đâu?
Nghe Hà nói thế, hắn theo bản năng đưa tay lên chạm vào mũi.
Thấy thế, Kim Hà liền nhoẻn miệng cười, nói:
- Thôi không đùa nữa. Để tui xin thầy Hải cho cậu nghỉ.
Dứt lời, nàng liền xoay người lại.
Nhưng thân hình vừa mới động thì bàn tay phải của nàng liền bị nắm lại bởi một bàn tay đen thui.
Cảm nhận được sự mềm mại không xương và mát lạnh từ bàn tay của Kim Hà, Huy lật đật buông ra và đỏ mặt nói:
- Không sao. Tui vẫn ổn.
Nhưng lời của hắn vừa dứt, Hà liền nhón gót chân lên, dùng bàn tay đặt vào trán của hắn và nói:
- Còn nói dối nữa cơ? Nóng như vậy, cậu chắc chắn bị sốt rồi.