Bạn Cùng Phòng Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 4




16

Gần đây Kỷ Hoài An có trăm công nghìn việc, tôi rất ít khi gặp hắn ở phòng ký túc xá.

Những lần khác vô tình gặp nhau ở trên đường, hắn đều đang đi cùng với lớp trưởng.

Tôi và hắn lại quay về mối quan hệ giữa những người xa lạ, không có ai tiến đến chào hỏi nhau.

Tối thứ sáu, tôi cùng bạn cùng phòng đi chơi bóng rổ, khi đi qua khu trung tâm sinh hoạt câu lạc bộ, chúng tôi đều có nghe thấy tiếng hát say sưa từ bên trong truyền ra.

"Ê, hình như bọn họ đang tập luyện cho ngày kỉ niệm thành lập trường đấy, Kỷ Hoài An cũng đang ở đó, bọn mình qua xem thử đi."

Chu Kha vui vẻ nói, hớn hở lôi kéo cả bọn vào bên trong xem.

Tôi bị tụt lại phía sau vài bước, khi đến khung cửa sổ liền nhìn thấy Kỷ Hoài An và lớp trưởng đang tập luyện cùng nhau, bọn họ đều là người dẫn chương trình trong lễ kỉ niệm.

Hai người đều mặc áo sơ mi, thoạt nhìn rất tương đồng.

Tổ dẫn chương trình bao gồm hai nam hai nữ, những nữ sinh đi ngang qua đều len lén nhìn bọn họ.

"Wow, đẹp trai thật là tốt, cảm thấy Kỷ Hoài An đứng cạnh ai cũng rất hợp." Chu Kha cực kỳ ngưỡng mộ nói.

"Đứng bên cạnh cậu ấy là lớp trưởng của lớp các cậu đúng không? Cậu ta trông nho nhã như vậy, nhìn càng hợp với Kỷ Hoài An."

Lục Nghiêm với Chu Kha liền người tung kẻ hứng, cũng chạy đến bên cửa sổ hóng chuyện.

Tôi nhìn thân ảnh đứng không xa đằng kia với gương mặt bình thản.

Thế nhưng trái tim lại rất khó chịu, nó không thể không thừa nhận rằng, xét từ góc độ nào, hai người bên trong kia quả thật rất xứng đôi.

"Nghe nói năm nay có rất nhiều nữ sinh đăng kí tiết mục, đều là vì muốn tiếp xúc với Kỷ Hoài An đó."

Chu Kha bắt đầu buôn chuyện, nhưng thấy tôi không có phản ứng gì, liền đẩy tôi một cái.

"Anh Dực, cậu làm sao vậy?"

"Tôi thấy hơi mệt, muốn về phòng trước."

Tôi nhiệt tình vẫy vẫy tay, xoay người ôm quả bóng rổ chạy đi.

Ngày mai tôi còn phải đi làm thêm, hôm nay phải nghỉ ngơi sớm mà được.

Khi ký túc xá còn vài phút nữa là đóng cửa, Kỷ Hoài An mới quay về phòng.

Tôi rúc vào trong chăn tính toán tiền lương, sau đó chuyển một phần cho mẹ của tôi.

Bà ấy hiện tại đang làm việc trong một công xưởng ở quê, người cha tệ bạc của tôi thì vì phạm phải tội cố ý gây thương tích nên đã bị bắt vào tù.

Bây giờ tình hình trong nhà đã ổn hơn, nhưng chúng tôi vẫn giật gấu vá vai.

Bà ấy vẫn luôn hi vọng tôi sẽ có tương lai sáng lạn hơn một chút.

17

Ngày lễ kỉ niệm thành lập trường rất sôi động náo nhiệt.

Các quán ăn quanh trường đều hoạt động hết công suất, hễ là sinh viên của trường đều được giảm giá ba mươi phần trăm.

Các bạn cùng phòng hẹn tôi buổi tối sẽ cùng nhau đi ăn.

Đây có thể xem như là bữa liên hoan phòng đúng nghĩa đầu tiên của chúng tôi.

Khi tôi làm thêm xong quay trở về phòng, đi ngang qua sân thể dục có thể nghe thấy giọng nói của Kỷ Hoài An và lớp trưởng đang giới thiệu chương trình.

Có mấy sinh viên đi qua, miệng còn bàn tán: "Người dẫn chương trình năm nay đều đẹp trai thật."

"Cậu nhìn trúng anh nào rồi, để tớ đi xin WeChat cho cậu nha."

"..."

Kỷ Hoài An vẫn giống như thời cấp ba, đi đâu cũng đều có người yêu thích.

Nên bây giờ hắn không còn vừa mắt tôi nữa cũng là điều hiển nhiên.

Tôi cười cười tự chế giễu bản thân, gạt đi vài ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu.

...

Bữa ăn tối hôm đó, tôi là người tới quán ăn đầu tiên. Khi bọn họ kéo nhau đến thì chúng tôi bắt đầu gọi đồ ăn.

Kỷ Hoài An ngồi đối diện tôi, hôm nay tóc hắn vuốt keo, trông càng đẹp trai hơn bình thường.

"Anh Dực, nay cậu không đến xem tiết mục nào ở trường à?"

"Ừm, công việc làm thêm của tôi hơi bận."

Thực ra tôi không bận bịu gì, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy Kỷ Hoài An đứng bên cạnh một nam sinh khác cười cười nói nói, cho nên tôi dứt khoát không đi xem.

Chu Kha bĩu môi nói: "Vậy thì tiếc thật đó, cậu không thể nhìn thấy cảnh trưởng phòng của chúng ta vừa xuất hiện một cái, tất cả các nữ sinh ở đó đều thét chói tai."

"Anh Dực, hôm nay cậu vẫn cùng Trần Du đi làm hả?" Lục Nghiêm nhướn mày.

"Ừm, bởi vì cậu ấy giới thiệu công việc cho tôi mà."

"Chẹp chẹp chẹp, hai người các cậu ngày nào cũng dính lấy nhau, thực sự sẽ không lâu ngày sinh tình chứ?"

Chu Kha cố ý trêu chọc tôi, bị tôi đánh cho một cái.

Tôi vô thức nhìn về phía Kỷ Hoài An, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, tựa hồ như chẳng để ý gì cả.

...

Khi thức ăn đã lên đầy đủ, tôi mới phát hiện ra có rất nhiều món là món tôi thích ăn.

Tôi lại không nhịn được nhìn người đối diện một cái, thế nhưng hắn vẫn không mở miệng nói gì.

May mà Chu Kha cũng là một người biết pha trò, nếu không thì không khí trong bữa ăn hôm nay của chúng tôi sẽ rất ngượng ngập.

Chu Kha gọi mấy chai rượu ra, nói muốn ăn mừng vì mọi người đã thân thiết với nhau, cuối cùng cậu ấy uống say tí bỉ.

Tôi uống hết ly rượu trong tay, lại đánh mắt sang nhìn Kỷ Hoài An, sắc mặt của hắn không thay đổi, nhưng đôi mắt thì đã trở nên mơ màng.

Hắn say rồi.

Tôi kéo chai rượu cuối cùng về phía mình, một mình uống hết, sau đó bảo mọi người gọi thêm món.

Chu Kha uống đến mức mặt đỏ bừng bừng, tựa vào vai của Lục Nghiêm, ngủ say như chết.

Lục Nghiêm lay lay cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ cử động vài cái, sau đó lại gối đầu lên vai của Lục Nghiêm.

"Ngất luôn rồi." Lục Nghiêm bất mãn nói, mày nhíu lại.

"Cậu ấy say rồi, lát nữa cho cậu ấy uống thuốc giải rượu." Tôi nói.

"Đúng là đồ gà."

Lục Nghiêm giễu cợt nói, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, không đẩy cậu ấy ra nữa.

18

Ở trên bàn, di động của tôi đột nhiên sáng lên.

【Trần Du: Lương Dực, cậu ở đâu vậy?】

【Trần Du: Tôi có lời muốn nói với cậu.】

Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhắn tin mà không kèm theo sticker nào.

Giọng điệu có vẻ rất nghiêm túc, tôi sợ cậu ấy gặp phải chuyện gì, liền vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi tìm cậu ấy.

"Các cậu cứ tiếp tục ăn đi nhé, tôi có việc đi trước, lát nữa có hóa đơn thì chụp lại gửi vào trong nhóm, tôi sẽ chuyển tiền."

Lục Nghiêm gật đầu.

Tôi bước ra khỏi cửa quán ăn, đang định gửi tin nhắn trả lời Trần Du, đằng sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân.

Quay đầu lại nhìn, là Kỷ Hoài An đang lặng lẽ đứng nhìn tôi.

"Cậu tại sao ra đây?"

"Cậu có phải là đi tìm Trần Du không?" Hắn hỏi.

"Đúng vậy."

Hắn liền bước đến bắt lấy tay tôi, cả người toang thoảng mùi rượu.

"Không cho cậu đi."

"Vì sao chứ?"

Tôi muốn thoát ra, nhưng hắn lại càng ôm tôi chặt hơn.

Tôi mở to mắt, mọi người xung quanh đều đang lấm lét nhìn hai chúng tôi, tôi liền vội vàng kéo hắn đến một góc không người.

"Kỷ Hoài An, cậu say rồi, để tôi đưa cậu về nhé."

"Tôi không say gì hết, cậu có phải thích cái thằng kia rồi đúng không? Muốn hẹn hò với nó đúng không?"

Đôi mắt của hắn đen thẫm, sâu như một hồ nước không thấy đáy.

Tôi tức cười nhìn hắn: "Không phải cậu không muốn nghe chuyện của bọn tôi sao?"

Lần trước tôi muốn giải thích, hắn không phải rất khó chịu cắt ngang tôi sao, bây giờ nói vậy là có ý gì?

Kỷ Hoài An nhăn mày, đột nhiên im lặng, sau đó khàn giọng nói "Hồi đó tôi không hề cho phép cậu chia tay, tại sao cậu vẫn muốn vậy?"

"..."

Tôi ngây người, một lúc sau mới tỉnh táo lại.

"Bây giờ nói thì có nghĩa gì chứ, tôi đi trước đây."

Đang chuẩn bị quay người rời đi, hắn lại mạnh mẽ túm chặt lấy tôi, sau đó dùng sức ép tôi vào tường.

Mùi hương lạnh lẽo đổ ập lên người tôi, nhưng hơi thở của hắn lại rất nóng bỏng.

"Không cho cậu đi, cậu không được phép đi tìm cậu ta!"

"Cậu đừng làm loạn nữa, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?"

Tôi nhăn nhó, tôi rất sợ có người nhìn thấy tư thế kỳ quái của hai chúng tôi.

Hắn nhìn tôi chăm chú, thở ra một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc nói.

"Lần trước cậu hỏi tôi có phải còn nhớ nhung cậu không, tôi muốn trả lời lại một lần nữa."

Tôi hồi hộp đến mức dường như ngưng thở, trái tim nhảy loạn bang bang trong lồng ngực.

Kỷ Hoài An đôi mắt mơ màng, nhưng lời nói lại rất rõ ràng.

"Lương Dực, tớ thực ra vẫn còn luyến tiếc cậu, tớ không thể buông bỏ cậu, tớ nhớ cậu, nhớ đến phát điên rồi."

"..."

"Còn cậu thì sao?"

"...Tớ cũng vậy."

Ba chữ đó, dường như tôi đã dùng hết tất cả sức lực của mình để nói ra.

Nói xong, khoang mũi cũng chua xót, khóe mắt ươn ướt nước.

Đôi mắt của Kỷ Hoài An sáng lên, hắn lập tức cúi xuống, hôn tôi thật nồng nàn.

Đó là nụ hôn sau bao nhiêu ngày xa cách, cuối cùng cũng gặp lại, vừa phát tiết, lại vừa âu yếm.

Hắn ôm chặt lấy tôi, trong vô thức lại đưa tay lên sờ lông mày tôi, đầu ngón tay nhẹ nhè ma sát lên vết sẹo.

"Vậy còn chia tay nữa không?

"Hôn thì cũng đã hôn rồi, cậu nói xem?"

Hắn mỉm cười, miệng đưa đến cắn tai tôi.

"Lương Dực, sau này không được nói chia tay với tớ nữa."

19

Buổi tối hôm đó, tôi đưa Kỷ Hoài An về ký túc xá, không đi tìm Trần Du nữa.

Kỷ Hoài An uống quá nhiều nên cũng không lạnh lùng như bình thường, liên tục nói với tôi về những chuyện thời cấp ba.

Vào đến phòng, hắn ép tôi ngồi xuống bàn học, nhìn tôi chăm chú.

"Lương Dực, cậu không biết tớ đã trải qua những khoảng thời gian sau khi chia tay như thế nào đâu, tớ cảm thấy như mỗi ngày hít thở cũng thật khó khăn."

"Thực sự xin lỗi cậu. Lúc đó tớ... có một chút chuyện."

Tôi hít hít mũi, từ tốn kể ra bí mật mà tôi đã che giấu nhiều năm.

Kỷ Hoài An nghiêm túc nghe tôi nói, khóe mắt dần dần đỏ lên.

"Đồ ngốc, tại sao bây giờ mới nói?"

Hắn ôm tôi chặt hơn, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi.

"Tớ không phải đồ ngốc, vốn dĩ tớ dự định thi vào trường đại học này sẽ làm lành với cậu, nhưng cậu lại luôn ở bên cạnh lớp trưởng, tớ cứ nghĩ là cậu đã yêu người khác rồi."

"Lời này không phải tớ mới là người nên nói sao? Ai mới là người dính lấy tên Trần Du kia từ sáng đến tối?"

"Lúc đó tớ đang đi làm thêm, là chuyện chính đáng mà."

"Tớ cũng cùng lớp trưởng học tập, là chuyện chính đáng mà."

"Cậu..."

Tôi trợn mắt nhìn hắn, nhưng lời mắng còn chưa kịp buột ra, hắn đã cúi đầu xuống, lấp kín môi tôi.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, có lẽ là Chu Kha và Lục Nghiêm đã quay trở lại.

"Ưm... Buông ra nào..."

Tôi cố đẩy hắn ra, hắn còn cố tình cắn tôi một cái.

Hai chúng tôi lưu luyến tách ra, trong mắt Kỷ Hoài An tràn ngập ý cười.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hắn đã đi về giường của mình rồi.

Lục Nghiêm ném Chu Kha lên ghế, phàn nàn: "Cậu ta nặng quá, tôi còn định bỏ mặc cậu ta ở đó luôn."

Cậu ấy uống một hớp nước, sau đó quay đầu sang nhìn tôi đầy thắc mắc: "Lương Dực, sao mặt cậu đỏ thế?"

"À... Chắc là do tôi uống nhiều ấy mà."

"À ừ."

Tôi vội vàng quay lưng lại với cậu ấy, sợ cậu ấy còn phát hiện ra môi tôi còn đang sưng tấy nữa.

Sau khi Lục Nghiêm và Chu Kha lên giường ngủ rồi, Kỷ Hoài An là người cuối cùng đi tắm rửa.

Đang tắm, hắn đột nhiên nhỏ giọng gọi tôi: "Lương Dực, tớ quên khăn mặt rồi, cậu giúp tớ lấy đi."

Tôi đi đến đưa cho hắn, hắn duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay của tôi.

Tôi trố mắt nhìn hắn, không hề phòng bị, bị hắn kéo vào trong nhà tắm.

"Cậu làm gì thế?" Tôi khẽ trách mắng hắn.

"Xuỵt" Hắn chớp chớp mắt "Lúc nãy tớ còn hôn chưa đủ đâu, lại hôn thêm nữa đi."

"..."

Vậy cậu mặc quần áo vào trước đi đã.

Hai tai của tôi đỏ bừng, tôi chưa kịp đẩy hắn ra, hắn đã nhích đến gần mặt tôi.

20

Hôm sau, tôi và Kỷ Hoài An đi ăn cơm cùng nhau, đúng lúc bắt gặp Trần Du.

Kỷ Hoài An vừa đối mặt với cậu ấy đã vội vàng kéo tay tôi đi.

Trần Du nhíu mày: "Các cậu..."

"Đúng, bây giờ chúng tôi đang hẹn hò."

Kỷ Hoài An thay tôi trả lời, bộ dáng như đây là chuyện vô cùng hiển nhiên.

Tôi lườm hắn một cái, sau đó quay sang mỉm cười với Trần Du.

"Đúng rồi, tối qua ăn liên hoan xong muộn quá, tôi không kịp đến chỗ cậu, cậu có gì muốn nói với tôi vậy?

Trần Du sắc mặt sững sờ, lắc đầu, nói: "Không có gì, tôi lên lớp trước đây."

Cậu ấy hôm nay có vẻ kỳ lạ.

Kỷ Hoài An nắm lấy tay tôi, ý bảo tôi đừng nhìn nữa.

Đồ nhỏ mọn.

Sau ngày hôm đó, Trần Du không còn đến gọi tôi cùng đi làm thêm, cho dù có công việc gì mới cậu ấy cũng chỉ gửi qua tin nhắn, để tôi tự mình liên hệ.

Còn Kỷ Hoài An lại giới thiệu cho tôi một công việc gia sư.

Công việc chủ yếu là dạy thêm môn vật lý, một giờ năm mươi tệ, nếu thành tích của học sinh có tiến bộ thì có thể tăng lương.

Sau đó Kỷ Hoài An mỗi tuần lại có thêm một việc, đó là đưa tôi đi dạy gia sư, sau đó lại đúng giờ đón tôi về.

Trên đường trở về phòng, hắn cười vui vẻ nhìn ngắm tôi, ánh mắt đầy sự hài lòng.

"Cậu làm sao thế?" Tôi nhăn mặt, cảm thấy không thoải mái khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy.

"Thật không thể tưởng tượng được, cậu học trò nhỏ năm nào của tớ, bây giờ lại thành thầy gia sư của người khác, đúng thật là kỳ diệu."

"Cậu mới là học trò nhỏ thì có, tớ bây giờ là sinh viên rồi, không ngốc nữa đâu."

"Ừa đúng, Lương Dực của tớ là giỏi nhất."

Hắn xoa xoa đầu tôi, như đang dỗ dành trẻ con vậy.