21
Sau khi chúng tôi quay lại, Kỷ Hoài An càng ngày càng không yên phận.
Hễ cứ khi nào trong phòng kí túc xá chỉ có hai người chúng tôi, hắn sẽ nhích lại gần, động tay động chân với tôi.
Có khi bạn cùng phòng về, hắn sẽ lén trêu chọc tôi, cố ý khiến tôi đỏ mặt.
Thậm chí ngay cả lúc lên lớp, hắn cũng lặng lẽ nắm tay tôi ở ngay dưới bàn học.
Tôi nhướn mày, đá hắn một cái.
"Bạn học Kỷ, vui lòng chăm chú nghe giảng."
"Nắm tay thì tớ mới chăm chú nghe giảng được."
"..."
Khi tan học, Kỷ Hoài An như một nhà ảo thuật rút ra hai vé xem phim, nói muốn cùng tôi đến rạp chiếu phim.
Đó là bộ phim khoa học viễn tưởng mà tôi mong chờ đã lâu.
Khi đi vào rạp, chúng tôi lại bất ngờ gặp lại Trần Du.
Cậu ấy chỉ có một mình, thoạt nhìn rất cô đơn.
Tôi tiến đến vỗ bả vai cậu ấy, chào cậu ấy một câu.
"Cậu chỉ xem phim một mình à?"
"Ừm."
Cậu ấy thấy bọn tôi, ánh mắt tối lại, cũng không nói gì nhiều.
Lúc vào phòng chiếu mới biết, Trần Du không chỉ chọn một bộ phim giống chúng tôi, hơn nữa còn ngồi cạnh tôi.
Cậu ấy liếc thấy chúng tôi đang nắm tay, ánh mắt có chút ngưỡng mộ.
Sau khi ngồi xuống ghế, Kỷ Hoài An vẫn luôn nhích lại tôi thật gần.
Cậu ấy thi thoảng lại cúi đầu xuống nói với tôi vài câu, đút cho tôi ăn bỏng ngô.
Có người quen ngồi cạnh bên, tôi thấy hơi ngại khi công khai tình cảm, bèn đẩy hắn ra.
"Ngồi thẳng đi, để người khác thì xấu hổ lắm."
"Xấu hổ gì chứ, làm sao nào? Hay mới quay lại vài ngày, cậu đã chán rồi?"
Hắn lạnh giọng, tôi khẽ lắc đầu.
"Không phải thế, tớ chỉ cảm thấy hơi ngại thôi."
"Cậu thì còn ngại cái gì chứ? Tối hôm qua còn bảo tớ ngủ cùng cậu, sao bây giờ..."
Hắn chưa nói hết câu thì bị tôi che miệng lại.
Tôi lườm hắn một cái, cảnh giác nhìn xung quanh, thật may mọi người đều tập trung nhìn lên màn chiếu.
Kỷ Hoài An khẽ bật cười, nhét một viên bỏng ngô khác vào miệng tôi, thì thầm: "Ăn đi, em yêu."
Tôi há miệng, cố tình cắn ngón tay của hắn một cái.
Hắn hơi nhíu mày, hạ giọng nói bên tai tôi: "Sao lại cắn tớ, tớ phải cắn lại mới được."
Đúng là ấu trĩ chết đi được.
Tôi sợ hắn lại nói gì lung tung, bèn duỗi tay ra cho hắn cắn lại.
Nhưng hắn lại không bắt tay tôi, mà vòng tay hắn ra sau đầu tôi, cúi đầu xuống hôn tôi.
Chết tiệt.
Cả mặt tôi thoáng chốc đỏ hồng như trái cà chua chín, đang định đẩy hắn ra, hắn lại thả lỏng tay.
Tôi rũ mắt, không dám nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi sục.
Kỷ Hoài An đúng phiền chết đi được.
22
Khi phim đang chiếu, tôi có nói với Trần Du vài câu.
Nhưng có vẻ cậu ấy không tập trung lắm, xem phim không vào.
Cho đến lúc hết phim, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay thì lại bắt gặp cậu ấy, tôi liền kéo tay cậu ấy lại.
"Trần Du, cậu gần đây có chuyện gì à, sao tinh thần uể oải vậy? Hay là có ai bắt nạt cậu?"
"Không có..."
Cậu ấy nhỏ giọng nói, ánh mắt đượm buồn.
"Cậu yên tâm, chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ tìm cách giúp cậu."
"Không có, thực sự không có mà."
Dưới sự gặng hỏi của tôi, Trần Du thở dài một hơi, sau đó nhìn quanh bốn phía không có ai, mới kéo tôi lại thì thầm.
"Lương Dực, thật ra ngày kỉ niệm thành lập trường đó tôi định tỏ tình với cậu, nhưng bây giờ cậu đã hẹn hò với người khác rồi, cho nên tôi cũng quyết định không nói ra nữa. Xem ra Kỷ Hoài An đối xử với cậu rất tốt, tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu ấy. Thật sự xin lỗi cậu, tôi đã không nhịn được mà nói ra điều này, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta."
Tôi ngây người một lúc, đột nhiên hiểu ra vì sao Kỷ Hoài An mỗi lần gặp Trần Du đều cảnh giác như vậy.
Tôi lấy lại tinh thần, đánh vỡ bầu không khí trầm lặng, cười nói: "Làm sao có thể, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn. Cậu sẽ gặp được một người tốt hơn cả tôi."
"Ừm, cảm ơn cậu."
Trần Du nhếch khóe môi lên, cười một cách miễn cường.
Kỷ Hoài An có lẽ thấy tôi mãi chưa đi ra, liền chạy vào nhà vệ sinh tìm tôi.
Hắn vừa nhìn thấy Trần Du, đáy mắt liền ẩn ẩn vẻ không vui.
"Làm gì mà lâu vậy?" Hắn chạy đến ôm chầm lấy tôi, biểu thị chủ quyền.
"Chỉ là buôn chuyện vài câu thôi."
Trần Du vẫy vẫy tay, nói mình có việc cần phải đi trước.
Tôi liền kể lại cho hắn toàn bộ mọi chuyện bằng vài câu đơn giản, hắn liền không cảm xúc gật đầu.
"Tớ biết ngay mà, vẫn là tớ nhanh tay hơn!"
"..."
23
Trên đường trở về trường, tôi thấy ở cửa hàng hoa quả ở ven đường lại giảm giá quýt.
Kỷ Hoài An rủ rê tôi: "Mua một ít về đi, quýt nhìn cũng ngon đó."
"Không phải người nào đó nói là không thích ăn quýt nữa sao?"
Tôi cố tình trêu chọc hắn, sau đó bị hắn nhéo một cái.
"Điều tôi không thích là cái tớ có người khác cũng có. Thế nhưng nếu là cậu mua cho tớ thì tớ sẽ thích."
"Hừ, đúng là đồ nói một đằng làm một nẻo."
Tôi cười nhạo hắn, nhưng vẫn cúi đầu đi mua một túi quýt.
Về đến phòng, Kỷ Hoài An liền mở túi ra bắt tôi bóc vỏ quýt cho hắn.
Nói cái gì mà tôi bóc thì quýt mới ngọt.
Tôi không thể chịu được những lời sến súa của hắn, liền vội vàng bóc quýt rồi nhét vào miệng hắn.
Hắn cố tình cắn ngón tay tôi, sau đó cười xấu xa.
Bất mở cánh cửa bị mở ra.
Chu Kha đang ôm một quả bóng rổ, nhìn thấy hai chúng tôi gần gũi thân thiết thì sững sờ.
Vài giây sau hắn lại lui ra, nhìn lên số phòng mấy lần.
"Có phải tôi đi nhầm phòng không? Hay là cách tôi mở cửa phòng không đúng?"
Tôi liền đảo mắt, vội vàng bảo hắn cút vào phòng.
Chu Kha kín đáo đánh giá hai chúng tôi, khó hiểu nói.
"Từ khi nào mà quan hệ của hai cậu tốt thế, còn đút quýt cho nhau ăn?"
"Kìa, bạn cùng phòng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà." Tôi xấu hổ cười cười.
"Hóa ra người thành phố gọi đây là bạn cùng phòng, tôi học được rồi, học được rồi."
Chu Kha cười khúc khích chế nhạo, bị tôi đấm cho một cái mới yên phận.
Đợi đến khi Lục Nghiêm từ thư viện quay trở về, mọi người đã chuẩn bị cùng nhau chơi game.
Tôi lấy bàn phím mà Kỷ Hoài An tặng ra, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại dùng đồ của bạn trai tặng rồi.
Chu Kha nhìn thấy bàn phím của tôi phát ra ánh sáng ngầu lòi, đôi mắt liền mở lớn.
"Trời đất, anh Dục, cậu mua từ khi nào vậy, món đồ này là cậu đi ăn cướp về ư?"
"Đây là quà sinh nhật một người bạn của tôi tặng."
"Bạn nào vậy, có thể giới thiệu cho tôi được không?"
Tôi mỉm cười chỉ vào người ngồi phía sau.
Chu Kha đối diện với gương mặt lạnh băng kia, liền lập tức thu lại những lời định nói.
Nhưng sau đó cậu ấy lại cười hí hửng, gương mặt đầy vẻ nịnh bợ, trêu chọc Kỷ Hoài An.
"Nè cũng sắp tới sinh nhật của tôi rồi, hay là đại gia Kỷ cũng tặng tôi một cái đi?"
"Không được, chỉ có một cái thôi."
"Má nó, cậu thiên vị thế? Đến cả đùa mà cũng không muốn đùa với tôi à?"
"Ừm."
Kỷ Hoài An mở game ra chơi cùng với tôi.
Cậu ấy chơi vị trí hỗ trợ, liên tục theo sát tôi chiến đấu.
Chu Kha nhìn lịch sử trận chiến của tôi hầu như đều thắng, liền kêu gào muốn chơi như tôi.
Thế nhưng Kỷ Hoài An không hỗ trợ cho cậu ấy, nên cậu ấy rất nhanh đã bị đánh bại.
Lục Nghiêm phải nhảy vào hỗ trợ Chu Kha, hai người bọn họ chơi sứt đầu mẻ trán, nhưng cuối cùng vẫn thua sạch.
Tôi nhìn hai người bọn họ mắng lẫn nhau, phì cười.
24
Tôi và Kỷ Hoài An đột nhiên trở nên thân thiết, bạn cùng phòng cũng dần dần nhận ra chỗ không thích hợp.
Chu Kha hỏi tôi đầy ẩn ý: "Cậu lấy lòng Kỷ Hoài An từ bao giờ vậy, trước đây không phải cậu ấy rất lạnh lùng sao? Bây giờ thì cậu ấy giống như biến thành người khác vậy, vừa thấy cậu liềm cười khúc khích."
"Bí mật."
"..."
Cậu ta nhăn mặt, càng ngày càng trở nên hiếu kỳ.
Tôi lúc trước cũng từng nghĩ đến chuyện công khai mối quan hệ của chúng tôi với bạn cùng phòng, nhưng lại sợ bọn họ không ủng hộ tình yêu đồng tính, dù sao năng lực tiếp nhận của mỗi người đều khác nhau.
Cho đến một ngày, trên diễn đàn trường có một người nói nhìn thấy một đôi nam sinh viên come out (công khai), nháy mắt bài viết trở nên nổi tiếng.
Hình như đôi nam sinh viên đó cùng tòa ký túc xá với chúng tôi.
Ở dưới bài viết khen chê lẫn lộn.
Tôi thử thăm dò suy nghĩ của Chu Kha và Lục Nghiêm về câu chuyện này, hai người bọn họ nhún vai không nói rõ thế nào.
Tôi xoa xoa cằm, khi đi học tôi thương lượng với Kỷ Hoài An có muốn công khai không.
Mỗi ngày cứ yêu đương lén lút thế này cũng không phải là cách, giống như đang đi ăn trộm vậy.
"Cậu muốn nói thì nói, tớ đều nghe theo cậu." Kỷ Hoài An mím môi.
"Được, vậy đợi tối hãy nói."
...
Thế nhưng đến buổi tối, tôi vẫn hơi căng thẳng, phải ngập ngừng một lúc lâu mới nói thành lời.
"Này Chu Kha, Lục Nghiêm, tôi có một chuyện muốn nói với các cậu..."
"Chuyện gì vậy?"
Chu Kha và Lục Nghiêm đều đang bận chơi game, đầu cũng không buồn ngẩng lên.
"Đó là... đó là... kia..."
Tôi lắp bắp, cả gương mặt ngượng chín, lúc thi đại học cũng không cảm thấy hồi hộp như vậy.
Đột nhiên Kỷ Hoài An nắm lấy tay tôi, trịnh trọng nói.
"Bọn tôi đang hẹn hò."
"..."
Lục Nghiêm dừng tay lại, điện thoại vang lên tiếng thông báo nhân vật của cậu ấy đã thua.
Chu Kha và cậu ấy bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều bật cười.
Tôi và Kỷ Hoài An đều đứng yên tại chỗ, chúng tôi không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Không phải chứ, các cậu cười gì vậy, các cậu không muốn nói gì sao?"
Tôi trong lòng buồn bực, lại nhìn thấy Chu Kha đập bàn một cái, duỗi tay về phía Lục Nghiêm.
"Đưa hai trăm tệ đây, cậu thua rồi! Tôi đã nói hai cậu ấy đang hẹn hò, vậy mà cậu còn không tin!"
Lục Nghiêm tặc lưỡi: "Biết rồi biết rồi, chuyển tiền cho cậu liền."
Tôi nhíu mày, nhìn hai cậu ấy người tung kẻ hứng.
"Hai các cậu dám lấy chúng tôi ra đánh cược sao? Có còn là người không vậy?"
Chu Kha thắng tiền nên rất vui vẻ, còn nhìn chúng tôi cười khúc khích.
"Ai da, thực ra chuyện của các cậu bọn tôi đã sớm nhìn ra được rồi. Bọn tôi là thẳng nam chứ có phải là người mù đâu."
Lục Nghiêm phụ họa: "Đúng vậy, chả lẽ tối hôm đó các cậu nói chuyện bọn tôi không nghe thấy chắc, cậu thực sự nghĩ là sinh viên đại học ngủ sớm vậy sao?"
"Hahaha, đúng, các cậu chơi vui lắm đúng không, lần sau đừng có ở trong phòng tắm tán tỉnh nhau nữa nha?"
"..."
Hai người bọn họ mắt đối mắt nhìn nhau, cười rất bỉ ổi.
Kỷ Hoài An cũng bật cười, dùng ngón tay cọ lên mu bàn tay của tôi, tâm trạng rất vui vẻ.
25
Cô bé học sinh mà tôi làm gia sư học hành rất chăm chỉ.
Trải qua nửa năm dạy dỗ của tôi, thành tích môn vật lý của em ấy cũng được cải thiện.
Cô bé năm nay học lớp mười hai, mục tiêu cũng là thi vào trường đại học của tôi.
Sửa xong bài tập, cô bé đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
"Thầy ơi, mau nhìn kìa, lại là cái anh đẹp trai kia."
Tôi cũng nhìn theo, áo khoác dạ màu nâu, dáng người cao thẳng, không phải Kỷ Hoài An thì là ai.
Tôi nhìn đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, gương mặt đầy mơ mộng, bật cười.
"Lo học đi, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh."
"Ai da, em chỉ nghĩ thôi chứ có làm gì trái pháp luật đâu. Mà anh ấy cũng học trường đại học Lan Thông, nói không chừng sau này em sẽ trở thành đàn em của anh ấy, có thể theo đuổi anh ấy cũng nên."
"Em không có cơ hội đâu."
"Hừ tại sao chứ, thầy nghĩ em không thể sao?" Nữ sinh bĩu môi.
"Bởi vì cậu ấy là bạn trai của thầy."
"Ơ?"
Nữ sinh đơ người mất mây giây, sau đó mới phản ứng lại, gần như hét lên.
"Ơ? Hai người? Má ơi, rốt cuộc em vừa nghe được phải chuyện gì vậy!"
Tôi lờ đi ánh mắt phấn khích của em ấy, nhìn đồng hồ trên tay, thời gian dạy học đã kết thúc.
"Thầy đi đây, cuối kỳ thi tốt nhé."
"Thầy ơi, nếu em thi tốt thì thầy phải kể cho em nghe chuyện tình của hai người nhé!"
"...Để xem thế nào đã."
Tôi không hiểu vì sao em ấy hào hứng như vậy.
Xuống dưới lầu, Kỷ Hoài An đã tiến đến nắm lấy tay tôi.
"Thầy Lương đói chưa? Gần trường mới khai trương một quán lẩu, tớ đã đặt bàn rồi."
"Ừm, đói lắm rồi." Dạy học tốn rất nhiều trí não mà.
"Hay là... Cậu ăn tớ trước?"
Kỷ Hoài An nháy mắt với tôi, hàng lông mi dài chớp chớp, như đang muốn phóng điện vậy.
"Sao mặt cậu đỏ vậy?"
"Do lạnh đó."
"Để tớ giúp cậu sưởi ấm nha."
Hắn ôm chầm lấy tôi, sau đó hôn lên má tôi vài cái.
Sau đó, mặt hắn càng đỏ hơn.
...
Toàn văn hoàn.