11.
Sau khi Trần Du chuyển đến ở gần tôi, nếu có việc làm thêm ngắn hạn, cậu ấy đều gọi cho tôi.
Cuối tuần bọn tôi thường đến công trường gần đó phát tờ rơi, thời tiết nóng nực như lò hỏa, khiến tôi suýt chút nữa bị say nắng.
Trên đường đi về còn phải trả bộ đồ con ếch cho người ta mới được thanh toán tiền công.
Trần Du thấy sắc mặt tôi không được tốt lắm bèn mua cho tôi một chai nước và một cây kem.
"Cậu mau uống chút nước đi." Cậu ấy vừa nói vừa xé vỏ kem, sau đó đưa đến bên miệng cho tôi.
Hai tay tôi còn đang bận ôm bộ đồ hóa trang dày cộm, thực sự không thể cầm thêm que kem, chỉ đành thuận theo tay cậu ấy, cúi xuống định cắn một ngụm.
Que kem chua ngọt lại xoẹt qua khóe miệng tôi, tôi đã mệt đến mức đầu óc lơ mơ.
Trần Du khẽ cười, sau đó lấy điện thoại ra chụp tôi một tấm.
"Bộ dáng này của cậu vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, có thể làm 'meme' đó."
Cậu ấy cười thích thú, đưa tay giúp tôi lau đi vết kem còn vương bên khóe miệng.
Khoảng cách giữa hai người có chút gần gũi, tôi cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Đột nhiên sau lưng chúng tôi vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Làm phiền nhường đường."
Kỷ Hoài An mặt lạnh tanh nhìn hai chúng tôi, trong tay còn cầm đống sách, vừa nhìn liền biết hắn vừa từ thư viện về.
Trần Du nhìn thấy mặt hắn có vẻ bực tức, trong vô thức liền xích ra một chút.
Khi Kỷ Hoài An đi qua rồi, dù đứng ở xa nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy không khí xung quanh cậu ấy rất nặng nề.
"Ôi trời, người lúc nãy bị sao vậy, đường rộng như thế tại sao cứ phải chen vào chỗ chúng ta để đi?"
"Không biết... Chắc là vì ở đây có bóng râm đi."
Tôi nói mơ hồ, sau đó vội vàng kéo tay Trần Du đi trả bộ đồ hóa trang.
Về đến kí túc xá, cảm nhận được luồng khí mát rười rượi từ điều hòa, tôi mới cảm thấy như được sống lại.
Kỷ Hoài An nhìn tôi chằm chằm, nhíu mày.
"Trời nóng thế này còn cùng cậu ta ra ngoài, không sợ bị say nắng à?"
"Chỉ cần có thể kiếm tiền là được."
Với tôi mà nói, so với tiền thì những thứ khác cũng không quan trọng lắm.
Kỷ Hoài An càng nhíu mày chặt hơn nữa, nói: "Cậu thiếu tiền?"
"Đúng vậy, nếu cậu có công việc làm thêm nào tốt thì có thể giới thiệu cho tôi nhé."
Rốt cuộc thì tiền đi học của tôi cũng là tiền đi vay mượn mà.
Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước mặt hắn thừa nhận rằng mình rất nghèo.
Trước đây tôi cao ngạo, cảm thấy không thể mất mặt trước đám bạn.
Bây giờ thì sao cũng được.
Kỷ Hoài An nhất thời sững sờ, dường như hắn rất kinh ngạc.
Tôi không muốn thấy sự đồng tình hay thương hại trong đôi mắt của hắn, vội vàng đi vào nhà tắm tắm rửa như chạy trốn.
12
Cuối tháng mười là sinh nhật tôi.
Tôi không thường xuyên tổ chức sinh nhật, bởi vì khi tôi còn nhỏ, mỗi lần đến cuối tháng đều sẽ là lúc đám người kia tới đòi nợ.
Cuộc sống vốn đã rất khó khăn rồi, nào ai còn nhớ đến tổ chức sinh nhật cho tôi.
Tuy nhiên khi lên cấp ba, Kỷ Hoài An đã từng tổ chức sinh nhật cho tôi hai lần.
Trần Du và tôi cùng rời khỏi quán trà sữa mà chúng tôi làm thêm, cậu rất tha thiết mời tôi đi xem phim.
Cậu ấy cả đường đi cứ luôn muốn nói rồi lại thôi, mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy lại lấp lánh như có ánh sáng.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định dừng chân ở một sạp hàng nướng lề đường gần trường học, cùng nhau ăn đêm.
Trần Du đột nhiên tặng cho tôi một chiếc hộp, bên trong là một đôi giày mới tinh.
"Lương Dực, chúc mừng sinh nhật!"
Cậu ấy liếc mắt nhìn thời gian, kêu lên đáng lẽ bánh sinh nhật phải đến rồi chứ.
Mấy phút sau đó, một anh shipper đưa đến một chiếc bánh sinh nhật, đặt nó lên bàn.
Tôi ngây người nhìn những gì trước mắt, trong lòng cảm thấy có một chút ấm áp.
Không ngờ ở nơi đất khách quê người, hóa ra vẫn có một người chuẩn bị bất ngờ cho tôi.
"Cậu làm sao biết được hôm nay là sinh nhật tôi?"
"Lúc trước khi cậu điền thông tin nhân viên làm thêm, tôi vô tình thấy được, hi vọng hôm nay cậu sẽ vui vẻ. Mau ước nguyện đi."
"Cám ơn."
Lúc nhắm mắt lại ước nguyện, trong đầu tôi chỉ còn lại duy nhất một bóng hình mặc áo sơ mi trắng.
Trầm mặc mấy giây, tôi liền thổi tắt nến.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Du nhanh tay lấy một ít bơ quệt lên đầu mũi tôi. Sau đó cậu ấy lại lấy điện thoại ra chụp ảnh tôi, cười khúc khích.
"Nhìn cậu lúc này không hề hung dữ tí nào, ngược lại còn rất đáng yêu."
"..."
Tôi không biết rằng cuộc đời này người ta còn có thể dùng chữ "đáng yêu" để miêu tả tôi.
Bên cạnh có hai người đi ngang qua, họ đột nhiên dừng bước rồi xì xầm.
"Đó không phải là cái tên ẻo lả kia sao?"
"Đúng cậu ta rồi, làm sao vậy? Cậu ta tìm được bạn trai rồi à, ông biết ngay cậu ta chắc chắn là gay mà!"
Thanh âm không lớn cũng không nhỏ, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn sang, hóa ra họ là bạn cùng phòng cũ của Trần Du.
Bọn họ đang muốn chế giễu thêm vài câu, tôi đột nhiên đứng dậy.
"Các cậu nói lại lần nữa xem?"
"..."
Bọn họ có lẽ thấy dáng vẻ của tôi quá hung dữ, run run trợn mắt nhìn tôi một cái, sau đó vội vã chuồn đi.
Trần Du kéo kéo ống tay áo tôi, nói: "Lương Dực, đừng để ý bọn họ."
Ăn uống xong, tôi và cậu ấy cùng nhau rảo bước về kí túc xá.
Trần Du không nhịn được mà hỏi tôi: "Nếu... nếu tôi thật sự là gay, cậu sẽ không để ý chứ?"
"Để ý cái gì chứ."
Bởi vì tôi cũng vậy mà.
Trần Du cuối cùng cũng mỉm cười, thở phào một hơi.
13
Khi tôi về đến phòng, bên trong là một mảnh tối đen, mọi người đều đã đi ngủ.
Tôi thật cẩn thận đặt món quà lên bàn của mình, rón ra rón rén đi tắm.
Thời khắc ngả lưng xuống giường, một thân ảnh lóe lên như con báo đêm, trực tiếp nhào đến chồm qua người tôi, đè tôi xuống.
Tôi cố gắng giãy dụa, suýt chút nữa kêu ra tiếng. Cổ tay bị nắm chặt, tôi có thể cảm nhận được đối phương rất tức giận.
"Cậu đi đâu? Cả một ngày hôm nay cậu đều ở bên cái người kia sao?"
"Đúng."
"Cậu với cậu ta có quan hệ gì?"
Tôi thấy ánh mắt mờ mịt của hắn, cố tình hỏi ngược lại.
"Cậu nghĩ thế nào?"
Kỷ Hoài An nghiến răng, sức lực tay càng mất khống chế, khiến tôi không khỏi than đau.
"Mới chia tay chưa được bao lâu, cậu đã tìm được đối tượng mới rồi?"
"Có phải cậu vốn dĩ chưa từng thích tôi đúng không?"
Thanh âm của hắn rất nhỏ, chất chứa đầy sự lạnh lẽo.
Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh nhìn hắn, trái tim trong lồng ngực càng ngày càng đập nhanh hơn.
"Cậu quan tâm làm gì chứ, chả lẽ cậu vẫn luôn nhớ nhung tôi?"
"..."
Hắn không nói gì, chỉ im lặng cùng tôi giằng co.
Không biết qua bao lâu, sức lực đang giữ chặt cổ tay tôi đột nhiên buông lỏng.
Kỷ Hoài An khàn giọng, nản lòng nói: "Lương Dực, cậu đúng là đồ không có trái tim."
Trái tim tôi bỗng trở nên đau đớn, giống như có một người đang giày vò nó vậy.
Tôi chỉ biết thở dài, nếu như tôi không trái tim, thì tại sao tôi còn nỗ lực thi vào trường đại học này?
Kỷ Hoài An quay về giường của hắn.
Căn phòng lại quay về với sự tĩnh lặng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi sờ lên cổ tay nơi vẫn còn lưu lại cảm xúc đụng chạm lúc nãy, thao thức không sao ngủ được.
14
Hôm qua lúc ăn sinh nhật tôi có uống vài chai rượu.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì đã là buổi trưa.
Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như muốn nứt ra, phát hiện tất cả bạn cùng phòng đều đã đi ra ngoài.
Cũng may hôm nay là thứ bảy, nếu không tôi sẽ lại bị trừ điểm chuyên cần.
Tôi bò ra khỏi giường, bỗng phát hiện trên bàn của mình có một chiếc hộp màu xanh, bên cạnh còn đặt một vài gói thuốc giải rượu.
Tôi tò mò mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ bàn phím mà tôi mơ ước đã lâu, kẹp thêm một tờ giấy có ghi dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ".
Tôi như chôn chân tại chỗ, vừa nhìn liền biết là Kỷ Hoài An đã viết nó.
Trước đây tôi từng chê bai bàn phím của mình không nhạy, hóa ra hắn vẫn còn nhớ.
Rõ ràng chỉ là một món quà bé nhỏ, thế nhưng lại khiến trái tim đã băng giá của tôi như nứt ra một khe hở, có thứ gì đó từ từ mọc lên.
Tôi xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của mình, mở điện thoại ra, liền thấy Chu Kha tag tên tôi trong nhóm kèm theo một đường link.
Tôi bấm vào đường link đó, hóa ra diễn đàn của trường.
Có một người nặc danh viết bài nói rằng bạn cùng phòng cũ của anh ta là gay nhưng lại không dám thừa nhận, kèm theo một bức hình tôi và Trần Du đang ngồi ăn.
Trong tấm ảnh đó, cậu ấy đang chụp ảnh cho tôi, cả hai cùng mỉm cười nhìn rất thân mật.
【Chu Kha: Má ơi, tôi cứ tưởng cậu đang mê mẩn cô nào, hóa ra là đang theo đuổi một cậu con trai à?】
【Lục Nghiêm: Nhìn cũng đáng yêu đó, thảo nào hai người các cậu thường xuyên cùng nhau ra ra vào vào.】
【Chu Kha: ?】
【Chu Kha: Ra ra vào vào cái gì vậy, có phải là cái tôi đang nghĩ không? Tôi đã bỏ lỡ gì sao?】
【Lục Nghiêm: Đầu cmn óc của cậu có thể suy nghĩ bình thường được không?】
【Tôi: ...】
【Tôi: Đây chỉ là do bạn cùng phòng cũ của cậu ấy bịa đặt thôi, chúng tôi chỉ là bạn bè.】
Chu Kha và Lục Nghiên đều gửi sticker, hiển nhiên bọn họ không tin lời tôi.
Tôi rất ảo não, đang định chia sẻ tin tức bài viết đó cho Trần Du thì phát hiện ra bài viết đó đã bị xóa bỏ.
Buổi chiều Trần Du mới tìm đến tôi để nói chuyện này, cậu ấy liên tục xin lỗi tôi.
Tôi an ủi cậu ấy không cần phải lo lắng, mấy chuyện nhỏ đó không thể ảnh hưởng đến tôi.
15
Kỷ Hoài An vẫn không hề nói gì trong nhóm chat.
Tôi ở trong phòng cả ngày đứng ngồi không yên, tôi sợ hắn sẽ hiểu lầm.
Nếu biết trước chuyện sẽ như này, tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, nhưng hôm qua vì uống rượu, đầu óc không tỉnh táo lắm, nên mới chỉ muốn chế giễu bọn họ.
Chết tiệt.
Mãi cho đến lúc trời sẩm tối, Kỷ Hoài An mới quay trở về.
Dạo này Hội sinh viên có vẻ rất bận rộn, bởi vì bọn họ phải tổ chức các hoạt động trong lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường.
Kỷ Hoài An bước chân vào phòng, ngay cả một ánh mắt cũng không ban phát cho tôi, không khí xung quanh hắn ta cũng như hạ thấp nhiệt độ, khiến người khác không khỏi lạnh run.
Tôi nhẹ nhàng đi về phía trước, nhỏ giọng nói: "Cám ơn món quà mà cậu tặng, quả thật hôm qua Trần Du có tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng chúng tôi chỉ là..."
"Tôi không muốn nghe chuyện của các cậu."
Kỷ Hoài An hờ hững nói, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Tôi như bị ai lấy mất giọng nói, những gì mà tôi đã suy nghĩ rất lâu trong đầu đột nhiên trở thành gió thoảng mây bay.
Tôi đau lòng quay trở về giường, không khỏi cảm thấy bản thân thật nực cười.
Người ta bây giờ có lưu luyến gì tôi, tôi hấp tấp giải thích mọi chuyện như vậy để làm gì?
Nhìn qua lại giống như tôi đang muốn quay lại với hắn.
Tôi vò đầu, cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng nước mắt lại không kìm được cứ thế rơi xuống, thấm ướt một mảnh gối.
Chết tiệt.