Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 36: 36: Gây Thù Chuốc Oán




Sáng ngày hôm sau, hai vị tỷ muội nhà Hoàng Diệp đồng lòng hợp tác. Trời còn mờ hơi sương cả hai đã đem theo hai vò rượu nồng độ cực mạnh bước qua cửa kết giới. Vì sư phụ đã có căn dặn trước đó để nhị vị cô cô tùy thời đều có thể ra vào Trúc Lâm Phong, nên Tử Nham cùng hai đệ tử nữa đã không suy nghĩ nhiều lập tức cho họ vào. Nghĩ rằng chắc họ lại đến Hương Vân cốc thăm sư phụ, đem theo đồ ăn ngon gì đó mới mua dưới trấn tới biếu sư phụ chứ đâu có ngờ rằng trong hai chiếc bình ấy chứa rượu nồng độ cực mạnh dành hãm hại Thích Tử Sa.

Tỷ muội Hoàng Diệp thuận lợi cất bước thẳng tới Hương Vân cốc. Biết rằng mỗi buổi sáng Lãnh Dạ Xuyên đều sẽ đến Thích La điện, hai nàng nấp sẵn trên mái nhà trúc chờ đợi. Quả không sai một lúc sau cánh cửa kia chợt mở, Lãnh Dạ Xuyên bước ra hướng về chiếc cầu mây. Hai nàng vội nằm sấp xuống mái nhà đề phòng hắn quay đầu lại nhìn thấy, cũng không dám cử động dời người đi nơi khác vì chỉ cần một cử động nhẹ ở khoảng cách chừng ấy cũng đủ cho hắn nghe thấy. Hai nàng chỉ đành nằm im bất động.

Đợi bóng dáng Dạ Xuyên khuất dạng sau mấy lùm cây xanh um tùm phía xa, họ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng nhảy xuống đất hai nàng tiến vào trong nhà. Cửa không có khóa chốt xem ra Lãnh Dạ Xuyên vô cùng tin tưởng trên dưới Trúc Lâm Phong, lại không sao ngờ tới hai cái tỷ muội si tình mù quáng này mới sáng sớm đã mò tới cốc rắp tâm hãm hại đồ nhi của hắn, mong chiếm được thân tâm hắn, trong lòng tùy thời luôn toan tính không thôi.

Giữa khung cảnh yên ắng vắng vẻ. Tỷ muội hoàng diệp rón rén nhẹ chân trong căn phòng nhìn thấy nhánh cây xoan đào bên khung cửa đung đưa, nắng vàng len qua kẽ lá chiếu vào gương mặt thiếu niên ngây thơ khả ái đang ngủ trong phòng ở trên giường trúc. Chiếc giường trúc của Lãnh Dạ Xuyên. Gần cạnh đấy một chiếc bàn con bằng gỗ trên bày biện thức ăn thơm ngon nóng hổi, không dưới ba món. Hai nàng không khỏi sinh lòng đố kị oán hờn.

"Tỷ nhìn xem, muội nói không hề sai. Lãnh sư huynh trước khi đi còn chuẩn bị cho nó cả một bàn đồ ăn sáng, rõ ràng tâm ý đã hướng về nó, đã bị nó mê hoặc mất rồi."

Diệp Liên tay siết chặt thành đấm. Bậm môi trầm ngâm. Khoảng thời gian tu học trên Tiêu Dao sơn, Lãnh Dạ Xuyên chưa từng vào bếp nấu cho nàng thưởng qua bao giờ dù chỉ là một món cháo loãng cũng chưa từng có, vậy mà hôm nay tận tụy nấu cho đồ đệ cả một bàn đồ ăn. Đồ đệ đó còn không phải người chỉ là một giống loài hạ đẳng ghê tởm.

"Lãnh Dạ Xuyên, huynh vô tình với muội, đừng trách muội vô nghĩa với huynh."

Nổi điên. Diệp Liên không chút do dự rút kiếm hướng thiếu niên đang nằm trên giường trúc một đường đâm tới, ánh mắt tràn đầy sát khí. Diệp Trúc cả kinh vội vươn tay can ngăn.

"Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì. Chúng ta đã thỏa thuận chuốc rượu cho nó say, vạch trần thân phận của nó với mọi người trên dưới Trúc Lâm Phong cơ mà?"

"Ta đổi ý rồi, ta giờ ngay lập tức muốn nó chết. Muội mau tránh sang một bên đừng cản ta."

Diệp Liên nghiêm mặt quát lớn. Thấy Hoàng tỷ kiên định như vậy Diệp Trúc không nói thêm gì nữa buông cánh tay ra để mặc tỷ tỷ bước đến bên chiếc giường kia muốn sao thì làm vậy có ai biết trong lòng vị tiểu sư muội này vừa mới lóe lên tà ý gì. Còn chẳng phải nàng muốn nhân cơ hội này mượn tay tỷ tỷ thanh toán con tiểu yêu kia. Sự việc vỡ lẻ, người Dạ Xuyên oán thán chính là Hoàng tỷ, còn nàng vừa hay làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải rờ tay mà diệt được hai kẻ địch thủ. Kế hoạch tuyệt cú mèo, ha ha.

Miệng nhoẻn cười, chân nàng Diệp Trúc rất thức thời dịch lùi ra sau bậc cửa mấy bước, nép mình xem diễn tiến trong phòng.

Có lẽ nãy giờ hai nàng ồn náo quá mức đã động thức Tử Sa. Y giật mình cả kinh khi nhìn thấy mũi kiếm trên tay mĩ nhân xinh đẹp đang lăm lăm đâm về phía mình. Lại chẳng biết đây là người chị hay người em, cả hai sinh đôi dung mạo giống nhau như hai giọt nước thực khó mà phân biệt được. Bất quá giờ khắc này là ai không quan trọng. Quan trọng là mạng quèn của y đang nằm trên thớt cho người ta băm xẻ.

Hai tay chống nệm cố dịch lùi ra sau, hốc mắt trợn tròn tiểu yêu tìm cách kéo dài thêm sự sống trong gang tấc.

"Hoàng cô cô, người muốn làm gì?"

"Tiểu yêu tinh, ngươi mê hoặc Lãnh Dạ Xuyên. Hôm nay Hoàng Diệp Liên ta thay huynh ấy thanh lí môn hộ."

"À hóa ra là Hoàng cô cô, tại sao người luôn miệng gọi ta là yêu tinh. Ta không phải yêu tinh, ta lại càng không mê hoặc sư phụ, ta chỉ muốn bên cạnh hắn."

"Yêu tinh, ngươi còn giả ngây trước mặt ta, giờ ta giết chết ngươi trước xem ngươi chết rồi Lãnh sư huynh sẽ làm gì. Muốn bên cạnh huynh ấy ngươi chờ kiếp sau đi."

Dứt lời mũi kiếm trên tay Diệp Liên xé gió lao đến. Tiểu yêu xoay người né tránh, ngã lộn nhào xuống nền nhà, tay ôm hai cái bắp chân bị động rách mạch máu, đau đớn cùng cực.

Lưỡi kiếm lần nữa bổ xuống trực xé đỉnh đầu của y làm hai nửa. Tiểu yêu mở to mắt ngỡ mình chết thật rồi nào ngờ khi chỉ còn cách đỉnh đầu y có vài phân, một bàn tay trắng như tuyết đã vươn ra nắm chặt lưỡi kiếm kia lại. Lưỡi kiếm không thể nào ấn xuống thêm nữa trái lại xé rách da thịt trong lòng bàn tay trắng như tuyết kia. Máu phút chốc trào ra nhỏ xuống mái tóc tiểu yêu vang lên âm thanh lách tách.

"Lãnh...Lãnh sư huynh?"

Diệp Liên trố mắt hoảng sợ bàn tay run rẩy nới lỏng cán kiếm. Dạ Xuyên tay đầy máu ngược lại nắm càng chặt lưỡi kiếm, một đường vung mạnh hướng vách tường cắm phập. Diệp Liên bị âm thanh này làm cho chấn kinh sực tỉnh, vội kêu lên phân bua giải bày.

"Lãnh sư huynh, muội chỉ là thay huynh thanh lí môn hộ. Con tiểu yêu này thân phận dơ bẩn thấp hèn, tuyệt không thể giữ nó lại Trúc Lâm Phong càng không thể để sống trên trần gian gây nguy hại cho mọi người."

"Yêu tinh thì sao? Sa nhi chưa từng hại ai bao giờ, trái lại là huynh muội các người ba lần bốn lượt dồn y vào chỗ chết. Trong số ba huynh muội, muội là người hiền lương nhất, cũng là người ta tin tưởng nhất. Tại sao muội cũng như bọn họ lần lượt làm ta thất vọng. Tại sao vậy?"

"Lãnh sư huynh, muội chỉ là nhất thời nôn nóng an nguy của huynh. Nó là yêu tinh hạ đẳng không nên để lại bên cạnh ảnh hưởng đến thanh danh của huynh."

"Thanh danh bôi bẩn không đáng sợ, chỉ sợ tâm ma trổi dậy đưa chúng ta vào con đường ác đạo không ngày về."

"Lãnh sư huynh, muội không có tâm ma. Muội một lòng lo cho an nguy của huynh."

"Đủ rồi, có hay không muội tự khắc rõ hơn ai hết, giờ xin mời muội đi cho."

"Nhưng tay của huynh đang chảy máu, muội băng lại cho huynh."

"Đủ rồi, trước khi ta nổi giận, muội chóng di chuyển cho."

"Lãnh sư huynh!"

"Cút!"

Lãnh Dạ Xuyên nổi trận lôi đình, quát lớn. Nào giờ Diệp Liên vẫn là chưa từng bị hắn đối xử nặng lời như thế bao giờ. Vì một câu quát lớn của Dạ Xuyên, nàng ta ức chế đến bật khóc, một đường lao ra khỏi phòng. Vị tiểu sư muội kia cũng vội vàng chạy theo tỷ tỷ. Bỏ lại khung cảnh hỗn độn mé sau. Hai vò rượu bị Diệp Liên vứt bể nát trên nền phòng cùng thanh kiếm ghim sâu vào trong bức vách.

Tử Sa lại càng hoang mang hơn không còn để ý tới sư phụ đang khuỵu gối ngồi trước mặt mình cũng không còn nhớ tới vết thương đang chảy máu trong lòng bàn tay hắn. Ngồi bệch trên nền phòng chứng kiến một trận xung đột giữa sư phụ và Hoàng cô cô, lại nghe ra mình chính là tiểu yêu tinh, trong lòng y chấn động kịch liệt.

Ngay khi Dạ Xuyên chạm vào người y, muốn hỏi xem y có bị thương chỗ nào không y đã thình lình gạt phăng bàn tay của hắn ra mà quát lớn.

"Đừng chạm vào ta."

"Thì ra ta chính là yêu nghiệt hạ đẳng như lời bọn họ nói. Còn có ngươi, sư phụ. Ngươi biết rõ ta không phải là người, thảo nào ngươi luôn miệng mắng ta là súc sinh, hạ tiện. Thì ra ta chính là một con súc sinh hạ tiện. Ta chính là như vậy. Ta chính là như vậy. A haa..."

Sa nhi...

Trái tim đau nhói. Lãnh Dạ Xuyên vươn tay kéo tiểu yêu vào lòng nhỏ giọng bảo: "Sa nhi, vi sư không khinh miệt con, sở dĩ buông mấy lời mắng nhiếc nặng nề ấy chỉ để con sinh hận mà rời khỏi vi sư. Nếu vi sư phân biệt chủng loài thì ngay từ buổi ban đầu đã không cứu con đem về đây rồi. Yêu tinh cũng như loài người, cũng có trái tim cùng nước mắt, khác nhau chăng hai chữ thiện căn mà thôi."

"Đánh con, mắng con, lòng vi sư đau không khác gì con đâu. Con có hiểu không Sa nhi?"

Dạ Xuyên hai tay ôm mặt đồ nhi, lời nào nặng nỗi đau vùi. Tiểu yêu đoán chừng toàn thắng, mạnh mẽ tiến công.

"Sư phụ ngươi nói vậy có phải nhận định ta rồi không?"

Dạ Xuyên kéo tay đồ nhi lên hôn một ngụm, khẽ gật đầu.

Trái tim đau đớn vì yêu. Tử Sa tiếp tục hỏi dồn. Hiếm có cơ hội sư phụ thừa nhận y tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Vậy nếu có một ngày trên dưới Trúc Lâm Phong đều biết quan hệ của chúng ta, ta lại càng không phải người lúc đó ngươi có vì thanh danh mà ruồng bỏ ta không?"

"Thanh danh quan trọng nhưng Sa nhi càng quan trọng hơn. Không mong ước xa vời, chỉ mong một đời này có thể ở bên con."

Sa nhi...

Sư phụ...

Tiểu yêu nhận kinh hỉ lớn. Đồng tử như muốn vỡ nứt ra. Đau đớn vì yêu. Hạnh phúc thành dòng.

Dạ Xuyên hôn lên trán đồ nhi một ngụm. Tay vuốt ve vành tai mát lạnh của y. Quá mức thỏa mãn tiểu yêu đôi con ngươi to tròn long lanh ngẩng nhìn sư phụ, không còn muốn hỏi thêm gì nữa ngồi lặng yên để sư phụ âu yếm vuốt ve gương mặt mình. Cả hai nhìn nhau không rời.

Khoảnh khắc một giọt nước nóng hổi nhỏ xuống mang tai y ươn ướt. Tiểu yêu quệt lấy, đôi mắt mở to.

"Máu."

Y cả kinh kéo xuống xem thử quả nhiên tay sư phụ toàn máu. Y thế nào quên mất hắn bị thương vì đỡ một nhát kiếm cho y. Còn hắn thế nào tay bị thương cũng không biết kêu đau để cho người ta băng bó lại còn ngồi nãy giờ vuốt ve mặt của y. Vuốt mặt y có thể lành vết thương sao?

Sư phụ ta phát hiện ra ngươi thực ngốc.

Đem tay sư phụ nâng lên. Tiểu yêu dùng lưỡi của mình liếm qua liếm lại vết thương trong lòng bàn tay hắn, thu hết số máu tanh vào trong miệng không bỏ sót một chút nào đoạn xé vải trên áo mình cẩn thận băng bó lại vết thương. Dạ Xuyên rùng mình khi đầu lưỡi mềm nộn của đồ đệ cọ liếm lòng bàn tay hắn dù là vết cắt đau đớn lại sinh ra ngứa ngáy hệt như vết thương đang thời kì kéo da non sắp sửa lành. Hầu kết nuốt khan. Trước sau Dạ Xuyên vẫn chăm chăm nhìn thao tác của đồ đệ không rời nửa con mắt.

Đồ đệ chẳng những đáng yêu còn hết mực si tình, giao ra cả tâm can cốt tủy. Vậy mà hắn hết lần này tới lần khác làm tổn thương tới cơ thể y, tới lòng tự trọng của y. Lỡ một ngày y rời xa hắn rồi biết phải tìm đâu.

Yêu y từ rất lâu rồi chỉ là hắn không thừa nhận. Tự lừa người gạt mình, dày vò cả hai đều đau khổ. Thời gian có chờ đợi ai bao giờ bỏ lỡ người thương năm cùng tháng tận, hiện tại hắn không muốn kéo dài thêm một phút giây nào nữa cả.

Vết thương ai vụng về băng thành một cục tới lợi hại. Dạ Xuyên nhịn cười vòng tay bế nam nhân của mình về giường. Cẩn thận hôn lên trán rồi hôn xuống mắt mũi, để lại từng vệt ẩm ướt. Hôn một chút rồi lại tách ra nhìn biểu tình trên nét mặt bạn đời, hắn thật nhẹ nhàng nhưng không hề có định dừng lại hành động vuốt ve âu yếm với đối phương.

Tiểu yêu nhận ra sư phụ quá sức khác thường ngày. Thường ngày hắn luôn trốn tránh tiếp xúc thân mật còn bảo y đợi thêm một khoảng thời gian nữa. Thế nhưng hiện tại bám dính lấy y không rời còn liên tục làm ra hành động va chạm thân mật.

Chẳng lẽ hắn muốn...

Đoán chừng sư phụ sắp làm gì, tiểu yêu ngơ ngẩn nhìn hắn. Nhịp tim càng lúc càng gia tăng bất thường. Y sắp nhịn không xong.

Mặt hồng hào rồi đỏ bừng. Trống ngực đập loạn xạ lên xuống. Dạ Xuyên nhíu mày nhìn hiện trạng bất ổn của bạn đời. Hắn vội kéo người dậy ôm vào lòng, tay xoa xoa tấm lưng nóng hổi.

"Sa nhi hít thở sâu vào. Không sao rồi. Không sao rồi."

Tiểu yêu khóc nấc lên. Nước mắt giàn giụa. Bờ vai vẫn run rẩy bồi hồi. Dạ Xuyên sẽ không tiến tới. Lúc trước người ta chạy theo hắn hắn không biết trân trọng hất hủi người ta như rác như rơm. Hiện trạng trước mắt đều do hắn gây ra cả trách ai bây giờ. Cũng may chỉ có cơ thể là bài xích hắn, còn trái tim đối phương vẫn hướng về hắn. Hắn vẫn còn cơ hội sữa chữa sai lầm.

Trước nay lão gia nhân là người hầu thân cận mà hắn tin tưởng nhất. Bất cứ chuyện gì cũng không giấu diếm ông ta. Ông ấy cũng tinh thông y thuật. Ban nãy tới Thích La điện hắn có hỏi qua về vấn đề của y. Ông ấy bảo phải từ từ nhẹ nhàng, đừng để tâm trạng y bị kích động mạnh. Đối đãi dịu dàng ân cần đừng quát mắng đánh đập y nữa. Thời gian lâu ngày tự động cơ thể y sẽ hết bài xích mà chấp nhận hắn thôi.

Bao lâu hắn cũng đợi. Chỉ cần đối phương luôn bên cạnh hắn.

"Sư phụ. Muốn hôn..."

Tiểu yêu run rẩy không ngừng ngọ nguậy trong ngực sư phụ. Được ôm mà không được hôn, sư phụ dừng lại hành động thân mật y thật sự rất ủy khuất rất khó chịu. Nhưng nếu còn tiếp tục làm thì y sẽ bị chảy máu. Chảy máu cam nhiều lần vô cùng nguy hại. Dạ Xuyên không muốn tổn thương đồ nhi thêm nữa. Hít sâu một ngụm khí lạnh hắn đành đánh ngất y đi, lại dùng tới định lực để kềm xuống dục niệm đang bạo khởi.

Quả báo. Đúng thật là quả báo. Đáng đời hắn lắm mà.

....

Chẳng biết qua bao lâu tiếng đàn cầm văng vẳng bên tai kéo tiểu yêu trở về hiện thực. Y mở mắt nhìn ra mái hiên nhà thấp thoáng bóng dáng một nam nhân tuấn lãng đang ngồi gảy đàn, mảnh bạch y phất bay trong gió. Khung cảnh thật là đẹp.

"Sư phụ..."

Khẽ gọi hắn. Tiểu yêu run rẩy chống tay xuống giường muốn ngồi dậy, muốn ra ngoài đó.

Dạ Xuyên ngưng đàn bước vào phòng tới bên cạnh y.

"Sa nhi đã tỉnh."

"Ân."

Vẫn còn ủy khuất chuyện ban nãy sư phụ đánh ngất mình, tiểu yêu khẽ gật đầu trông có vẻ buồn bã. Y vẫn không cách nào khống chế bản thân. Phải làm sao đây, phải làm sao để gần gũi với sư phụ.

Thu vào loạt biểu tình đáng yêu của đồ nhi. Dạ Xuyên cũng buồn không kém. Hắn xuống bếp lát sau quay lại với một bát cơm nóng hổi trong đầy thức ăn thơm ngon. Cẩn thận thổi qua rồi đưa tới bên miệng y. Khẽ bảo:

"Sa nhi sáng giờ con chưa có ăn gì, nào ngoan há miệng ra vi sư đút cho con ăn."

Trái tim đau đớn lẫn hạnh phúc vì được sư phụ cưng chiều. Tiểu yêu hốc mắt đỏ hoe ngoan ngoãn há miệng đón nhận muỗng cơm sư phụ đút cho, ăn ngon lành.

Chợt nhiên nhìn thấy lấp ló dưới ống tay áo của sư phụ có một vết phỏng đỏ rộp in hằn lên làn da trắng tinh như tuyết, vô cùng nổi bật. Tiểu yêu ngừng động tác nhai nuốt mà nhớm người tới ôm chầm lấy hắn. Tay vòng qua hõm eo của hắn, mặt áp vào vùng bụng ấm áp của hắn. Thủ thỉ.

"Sư phụ ta biết cả rồi. Đêm đó Nam điện bốc cháy. Ngươi vì cứu ta nên cánh tay mới bị thương, vậy mà ta còn buông lời bất kính với ngươi trước mặt các môn đệ Trúc Lâm. Ta thực đáng chết vạn lần, giờ ngươi có phạt thế nào ta cũng tuyệt đối không oán thán nửa lời đâu sư phụ."

Dạ Xuyên mỉm cười khẽ bảo: "Sa nhi, bộ dáng con như vậy vẫn còn muốn nhận phạt. Con thật khờ quá đi."

"Phải, ta thực khờ sư phụ, nhưng ta chỉ khờ với mỗi mình ngươi."

Tiểu yêu ranh mãnh buông một câu. Báo hại lồng ngực Dạ Xuyên nóng bừng. Hắn vươn tay véo mũi y một cái nghiêm giọng mắng, thực chất chỉ đang cố đè nén cảm xúc nơi bản thân.

"Hừ miệng nhỏ của con thật biết dụ người. Sở dĩ vi sư không nói vì không muốn con đau lòng."

Tiểu yêu vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng lắng nghe.

Dạ Xuyên tay to vuốt mái đầu y. Tâm can thống khổ chẳng khác nào y lúc này, giọng đè nén xuống.

"Sa nhi bệnh con chỉ là tâm lí không phải bệnh nan y đâu, con đừng nghĩ ngợi nhiều ảnh hưởng tới sức khỏe. Nếu như con mong muốn phần hồn kia quay trở lại vi sư sẽ lập tức giúp con thành toàn."

Lời sư phụ như hờn như dỗi. Tiểu yêu vội ngồi dậy chống lên ngực hắn lấy thế nhớm người tới hôn hắn một ngụm. Dây dưa một hồi mới tách nhau ra. Tiểu yêu thở hổn hển.

"Sư phụ ngươi ngốc a ghen với phần hồn của mình, cái ta muốn chính là ngươi, toàn bộ trái tim và linh hồn của ngươi. Ngươi có thể trọn vẹn trao cho ta không?"

Dạ Xuyên khẽ gật đầu, vẫn tha thiết nhìn y. Tiểu yêu hốc mắt đã rưng rưng. Giọng đã nghẹn ngào.

"Nếu vậy ngươi đừng đánh ngất ta nữa có được không. Ngươi hứa với ta đi."

"Được. Vi sư sẽ không đánh ngất con nữa. Nhưng trước tiên con phải ăn hết bát cơm này đã. Hửm?"

Dạ Xuyên ngó bát cơm mới vơi có một chút.

Tiểu yêu cũng ngó bát cơm, tay quệt qua hốc mắt mà bảo:

"Sư phụ muốn ngươi mớm cho ta ăn nha."

Thế là Dạ Xuyên nhai nhuyễn cơm trong miệng rồi kéo đồ nhi vào lòng mớm cho ăn. Tiểu yêu nuốt cơm nuốt luôn nước bọt của sư phụ vào trong miệng. Hành động cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần tới khi tiểu yêu ăn hết cơm hai bờ môi vẫn không tách nhau ra. Dạ Xuyên đẩy đồ đệ ngã rầm xuống giường điên cuồng mà núc lưỡi, nước bọt trào ra ngày càng nhiều tiểu yêu chìm trong mê man hoang dại.

Dạ Xuyên xé rách áo đồ đệ vứt xuống nền. Vùi mặt vào cần cổ trắng nõn của y, vừa hôn vừa liếm. Có ai biết được mỗi lần gần gũi mỗi tối ôm y ngủ hắn đều phải dùng tới định lực để kềm chế dục niệm bạo khởi. Hao tốn không ít tu vi. Hắn vẫn mãi nhập nhằng giữa y và đạo, muốn vẹn toàn cả đôi đường. Cho tới hôm nay hắn không muốn đợi nữa. Hắn hiện tại chỉ muốn ôm lấy đồ đệ của hắn mà thôi.

"Ưm...aaa..."

Tiểu yêu rên rỉ khi sư phụ không ngừng mút mát bầu ngực của y. Tay to lớn bao bọc vật phía dưới của y mà xoa nắn. Quá hưng phấn máu mũi lần nữa chảy ra như dây đàn đứt bựt. Tiểu yêu co thành đoàn hô hấp không thông, dù đã cố gắng nhịn y vẫn là không nhịn nổi. Máu mũi cứ chảy ròng ròng.

Dạ Xuyên ngửi mùi máu tanh mà sực tỉnh cơn dục vọng ngồi bật dậy ôm đồ nhi vào lòng, để đầu y nằm dốc xuống trên cánh tay của hắn. Nhìn y thở hổn hển cần cổ trắng nõn in mấy dấu hôn hồng hồng hắn vừa mới để lại lòng hắn đau muốn chết.

"Sa nhi, là vi sư không tốt hại con rồi. Sa nhi. Sa nhi."

"Sư phụ ta không sao, ngươi đừng tự trách. Ta vẫn còn chịu được. Đã hứa không đánh ngất ta rồi ngươi tuyệt đối phải giữ lời đấy biết không?"

Tiểu yêu vươn tay vuốt ve mặt sư phụ. Giọng cơ hồ mệt muốn đứt quãng.

Dạ Xuyên rút khăn trong ống tay áo hắn khẽ lau máu trên mũi y. Cúi thấp xuống hôn y một ngụm nụ hôn mang theo dòng chân khí nhiễn mãnh tựa tơ rót vào khoang miệng y, tiểu yêu mê man nhận lấy nuốt xuống từng ngụm từng ngụm. Bờ mi đen nhánh ẩm ướt khép dần, y chìm vào giấc ngủ sâu trên cánh tay Dạ Xuyên.

Dạ Xuyên dừng động tác môi lưỡi mềm ướt khẽ li khai kéo theo một vệt chỉ dài màu bạc. Không gian chung quanh yên ắng chỉ còn nghe hơi thở của Tử Sa phả ra đều đều ở trong phòng.

....

Đỉnh núi sau cánh rừng trúc.

Bạch Vương Thượng tiên một thân bạch y dáng dấp phi phàm thoát tục của một vị tiên nhân, trong khí chất lại phảng phất thanh tao, đạm mạc của một vị ẩn sĩ. Tay cầm sáo trúc kề lên khóe môi ngân vang khúc nhạc thần tiên vân du. Ánh mắt đượm sầu nhìn về cánh rừng trúc bạt ngàn giữa đêm đen mờ ảo.

Cách hắn vài bộ bên cầm án. Lãnh Dạ Xuyên một thân bạch y ung dung điềm đạm. Ngón tay trắng như tuyết dìu dặt lướt qua từng cung bậc trên mặt cây cổ cầm, tiếng đàn chất chứa nỗi niềm sâu kín bi ai. Đồng tử long lanh như giọt sương rơi trên hoa quỳnh. Cả thân người bừng sáng như ngàn sao lấp lánh giữa bầu trời đêm thăm thẳm tối tăm.

Hai âm thanh cùng nhau hòa quyện, lưu luyến dìu dặt nhau bay vào hư không, lan tràn khắp bầu trời đêm huyền bí. Khắc họa hình ảnh phân thân cốt cách phi phàm.

Người đời ươm mầm cây xanh hoa nở

Bổn tiên ươm mầm hạt giống một mối tình

Phúc họa liên miên năm cùng tháng tận

Tàn hồn vấn vương thỏ trắng rừng xanh

Một lần gặp gỡ ngàn năm vương vấn

Tiểu tinh linh da trắng mắt long lanh

Hai kẻ cuồng yêu đã vì nhau mà chết

Khởi động vòng xoay của định mệnh luân hồi

Trái đắng ái tình một lần ta trót nếm

Nhớ về em

Chúng ta bên nhau nơi rừng chết thuở nào

Đã từ lâu con tim ta ấp ủ

Bóng hình em trong giấc mộng cuồng say

Bảo bối ơi nhân gian chìm trong mờ mịt

Nắm tay em qua gió bụi bốn mùa

Một lần bên em nhiều đêm ta khắc khoải

Nhớ nhung em mãi chẳng đầy vơi

Từng hơi thở làn môi và ánh mắt

Chiếm hồn ta qua sớm tối từng ngày...

Cách đó không xa, bóng giai nhân dưới rừng cây mờ ảo. Hoàng Diệp Liên âu sầu, ánh mắt chất chứa vị kỉ hờn căm.

Lãnh Dạ Xuyên, thà trái tim chàng cứ mãi đóng băng vĩnh viễn đừng bao giờ tan chảy.

Nó thân là tiểu yêu, lại còn là đệ tử của chàng. Chàng là sư phụ của nó. Có sư phụ nào lại bất chấp tất cả dùng tiên khí trăm năm tu luyện vất vả của mình cứ thế đem cho đệ tử, chỉ vì để áp chế đi cái thân phận hạ đẳng kia.

Lãnh Dạ Xuyên, có đáng hay không? Chàng mau tỉnh lại đi. Chàng mau tỉnh lại đi...

Phía sau nàng ta, Hoàng Diệp Trúc một thân hồng y sang quý đứng tựa lưng vào một gốc cây nhìn ra, ánh mắt vô hồn.

Rốt cuộc con tiểu yêu kia có một ngày chạm tay vào được đáy hồ băng, trong khi cả nhà ba huynh muội nàng ta trải bao năm tháng, dụng bao tâm huyết lại chẳng thể nào có được dù chỉ một lần.

Đường đường là thiếu gia, thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, thân phận cao quý nhường nào lại không thể thu phục được thân tâm của một tên thư sinh áo vải, con của ông thầy đồ nghèo kiết xác cuối thôn.

Nói ra thực là nực cười. Thực quá là nực cười...