Ngày hôm sau trời trong nắng vàng. Hoàng Diệp Liên váy áo thướt tha hướng qua chiếc cầu mây bước về phía căn nhà trúc. Nhìn thấy Dạ Xuyên đang đọc sách trong phòng, tâm tình vô cùng thư thái ổn trọng chẳng mảy may lo lắng chút nào cho cái kẻ bị hắn hạ phạt đang chạy bán sống bán chết ở ngoài kia. Diệp Liên có phần ngỡ ngàng. Hắn trước đây không phải vậy. Dạ Xuyên mà nàng biết dù lạnh lùng nhưng chưa từng tàn nhẫn chèn ép kẻ cô thế bao giờ.
Dạ Xuyên huynh đã thay đổi rồi.
Khẽ an tọa bên chiếc ghế gỗ đối diện. Qua mặt bàn vuông Diệp Liên thấp giọng trong veo: "Lãnh sư huynh, lúc đến đây muội nghe các môn đệ bàn tán rằng huynh lại trách phạt tiểu tử kia."
Mắt vẫn chăm chú dán lên cuốn sách, giọng nói không nặng không nhẹ vang lên: "Phải."
"Lãnh sư huynh, tiểu tử đó lại gây ra họa gì khiến huynh giận dữ đến vậy. Chạy quanh Trúc Lâm Phong ba mươi vòng đối với một thiếu niên phàm nhân là điều không tưởng. Chưa từng ai thực hiện được đã vắt kiệt sức ép tim mà chết rồi. Huống hồ tiểu tử ấy đã chạy suốt từ sáng hôm qua đến giờ, tha được thì nên tha cho y đi sư huynh. Nhìn y thực tội nghiệp."
"Tiểu Liên muội, chuyện ta dạy dỗ đồ đệ muội tốt nhất đừng xen vào. Nếu đến đây để nói lời vô nghĩa muội hãy rời chân cho."
Diệp Liên nhíu mày cảm thấy có điều gì đó bất thường trong cách hành xử của Dạ Xuyên. Hễ mỗi lần nhắc tới tên tiểu tử kia tâm tình hắn vô cùng kích động. Đã vậy hình phạt ban cho không hề thỏa đáng. Nếu dậy muộn chiếu theo quy củ chỉ cần chép phạt và quỳ nhang là đủ rồi. Đằng này phạt vô cùng nặng. Nếu là trước đây nàng còn tin rằng Dạ Xuyên chán ghét đồ đệ đó nhưng mấy bữa nay nàng thám thính từ bọn hạ nhân trong phòng bếp thu thập được không ít tin tức. Nàng không tin đâu.
Đồ đệ bỏ trốn khỏi Trúc Lâm Phong, hắn không ngại truy tìm tới tận Yên Đô xa xôi mang y về, không tiếc đối đầu với đại sư huynh, còn nhận một vết bỏng từ biển lửa vì che chắn cho y. Làm tới mức này còn có thể chán ghét được sao, là vô cùng xem trọng đấy.
Rốt cuộc trong lòng Dạ Xuyên đang nghĩ gì, tâm tư sâu kín khó lường. Diệp Liên có muốn đoán cũng đoán không ra, mím môi tiếc hận. Nếu hắn đã không thích thì nàng không nói nữa vậy. Dù sao hôm nay nàng tới đây cũng vì chuyện khác còn quan trọng hơn. Nghĩ vậy Diệp Liên cố gắng nặn ra một nụ cười hòa hoãn, tiếp tục cất lời:
"Lãnh sư huynh, muội hôm nay đến đây dắt theo một người, huynh có thể nào cho người ấy vào không?"
Biết rõ là nàng đem ai tới. Dạ Xuyên im lặng nhận lời. Lòng bàn tay trắng như tuyết hướng ra ngoài bầu trời thị hiện thần thông. Tức thời bầu trời loang loang làm hai nửa. Một mĩ nhân hồng y sang quý đang lơ lửng ở trên hư không thấy vậy liền len theo kết giới mà theo vào. Mỉm cười rạng rỡ Diệp Trúc bước tới quỳ xuống trước Dạ Xuyên. Vô vàn thành tâm hối lỗi.
"Lãnh sư huynh, ngày đó là muội hồ đồ lỗ mãng gây ra nhiều chuyện sai lầm. Xin sư huynh đại nhân đại lượng đừng chấp muội, cho muội được lui tới Trúc Lâm Phong a."
Bộ dáng có bao nhiêu hạ mình tiếc rằng Dạ Xuyên vẫn trầm ngâm không nói, mắt vẫn dán chằm chặp lên cuốn sách, chẳng buồn liếc nàng ta lấy một cái. Rõ ràng đã mở kết giới cho nàng ta vào rồi nhưng hắn nhận ra trong đôi mắt nàng vẫn chưa đủ thành tâm hối cải.
Diệp Liên ngồi đối diện thấy vậy cất tiếng đỡ lời. Suy cho cùng cả hai chính là tỷ muội song sinh, dù cho tiểu sư muội đã gây ra chuyện tày đình, nàng vẫn sẽ rộng lòng bỏ qua. Hôm nay dẫn muội muội tới đây cốt muốn xin cái gật đầu tha thứ từ Dạ Xuyên, có vậy sau này bọn họ mới còn cơ hội trở mình. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Đạo lí đơn giản này nàng lẽ nào chẳng hiểu.
"Lãnh sư huynh, giờ sư tôn đã viên tịch. Lúc tại thế sư tôn chỉ nhận có ba đồ đệ, đại sư huynh đã rời Tiêu Dao sơn đi theo con đường tà đạo, môn phái chúng ta chỉ còn sót lại hai người, Diệp Trúc là muội muội của muội lại cùng chúng ta lớn lên, tình thâm vô vàn. Niệm tình tiểu sư muội trẻ người non dạ, huynh hãy cho tiểu sư muội một cơ hội nữa. Chúng ta quay lại như lúc xưa được không Lãnh sư huynh?"
Miệng nói ngay cả nàng ta cũng đã quỳ xuống nền, hai mắt rướm nước. Với tình cảnh ép người như hiện tại còn có thể làm ngơ được sao. Không tha thứ Dạ Xuyên hắn chính là kẻ nhỏ mọn. Rất tiếc hắn chỉ nhỏ mọn với người hắn yêu thôi, kẻ khác muốn vòi cũng không được.
Cuốn sách đặt xuống mặt bàn. Lãnh Dạ Xuyên vươn tay đỡ tiểu Liên đứng dậy, lại thuận tay đỡ luôn vị tiểu sư muội kia, giọng nói trầm ấm cất lên: "Được rồi tiểu Liên, tiểu Trúc hai muội đứng dậy cả đi. Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Nếu tiểu sư muội đã hối lỗi, sư huynh cũng không hẹp hòi nữa liền trở lại như trước đây đi. Trúc Lâm Phong này tiểu sư muội tùy thời đều có thể lui tới."
"Lãnh sư huynh, đa tạ huynh bỏ qua cho muội, đa tạ huynh!" Tiểu Trúc nhoẻn cười, hai hàng mi ướt nước nhìn Dạ Xuyên. Cuối cùng nàng cũng được toại nguyện rồi. Thực tốt quá.
....
Về phần Thích Tử Sa nơi bìa cánh rừng trúc, chúng môn đệ đang đứng nhìn theo thân ảnh của y. Y đã chạy suốt hai ngày hai đêm rồi cư nhiên cũng chỉ mới chạy được có năm vòng, vẫn còn kém xa Ngải Tử Ưu hàng chục đỉnh núi Tiêu Dao. Y lại đang bị thương chẳng biết còn trụ được tới khi nào?
Bỗng rào rào một cơn mưa ào ào xối xuống cánh rừng trúc. Tử Nham cất tiếng vang vang: "Các đệ về đi, để ta ở lại với Tử Sa được rồi."
Mọi người gật gù chậm rời đi. Thích Tử Sa kia vẫn loạng choạng chạy về phía trước, thân thể đẫm nước mưa. Ngải Tử Ưu tay cầm dù khuất sau một gốc trúc nhìn ra, đáy mắt sâu thẳm. Chẳng biết sư phụ còn muốn dày vò tiểu sư đệ đến bao giờ?
Chiều cùng ngày mưa tạnh nắng quái len qua mấy tàn cây hiu hắt. Hai ngàn môn đệ lại đổ ra cánh rừng trúc sát sao dõi theo thân thể ướt đẫm nước cùng mồ hôi của Tử Sa. Không còn chạy nổi nữa bước chân y vẫn khập khiễng di chuyển về phía trước. Bộ dáng có bao nhiêu kiên trì, có bao nhiêu cố gắng nỗ lực. Chúng môn đệ ngây người cả kinh, chẳng hiểu y lấy đâu sức lực cùng ý chí quật cường ấy, là bọn chúng sớm đã quy tiên.
Bất ngờ sa chân vào một vũng nước đọng. Thích Tử Sa ngã ập xuống. Một khi ngã xuống lại rất khó mà đứng dậy với người đã dùng tận lực chạy suốt hơn hai ngày trời như y.
Nháo loạn, chúng môn đệ xám mặt lật đật lao đến tính đỡ y dậy. Tử Nham liền đấy vươn tay can ngăn: "Dừng lại, các đệ muội muốn sư phụ phạt y thêm lần nữa sao? Tránh sang một bên, để tiểu sư đệ tự đứng dậy."
"Nhưng Nham nhị sư huynh, đã hơn hai ngày đêm rồi Sa sư đệ cũng mới chạy được có hơn năm vòng, chạy ba mươi vòng là điều không thể nào, đệ ấy sẽ vắt kiệt sức mà chết."
"Huynh nhìn xem đệ ấy sắp chết tới nơi rồi, bọn đệ muội sao có thể ngó lơ được đây nhị sư huynh."
"Lại nói mỗi lần tiểu sư đệ bị trách phạt, đại sư huynh thường sẽ đứng ra can ngăn hoặc đi cầu tình với sư phụ nhưng sao lần này đại sư huynh lại im lặng không có động tĩnh gì. Đại sư huynh không quan tâm Sa đệ nữa sao, giờ chúng ta nên làm gì mới phải đây?"
Nhìn Thích Tử Sa một thân lấm lem bùn đất, đôi chân run rẩy gượng đứng dậy tiếp tục chạy được vài ba bước lại tiếp tục khuỵu chân xuống, dường như y đã gần tận sức rồi. Y cơ hồ là dùng mông lết đi. Ai trông thấy cũng đều đau xót.
"Tiểu sư đệ đừng cố nữa, mau ngừng lại đi. Đệ sẽ chết thật đấy tiểu sư đệ. Cái đồ ngốc này tại sao không chịu nghe lời vậy chứ."
Tiểu yêu có nghe lòng cũng bỗng ấm lên nhưng y không còn đủ sức để trả lời và bước chân kia vẫn không có ý định dừng lại, vẫn gắng gượng tiến về phía trước. Hai ngàn môn đệ nhìn nhau lắc đầu, nhao nhao nói với nhau:
"Không được, chúng ta mau đến Hương Vân cốc cầu xin sư phụ tha cho tiểu sư đệ, tiếp tục đệ ấy sẽ chết mất."
Chỉ là hai ngàn môn đệ còn chưa kịp dời chân. Dạ Xuyên hắn đã xuất hiện tự lúc nào chăm chăm nhìn kẻ lãnh phạt không rời. Kẻ đó đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất, người ngợm dơ dáy nhếch nhác thảm hại.
Hai ngàn môn đệ đáy mắt kinh hỉ vội dạt sang hai bên chừa một lối vào, đồng thời cúi đầu hành lễ cùng với hắn.
Sư phụ người đến rồi, sư phụ. Chúng con còn định đến Hương Vân cốc cầu xin người tha cho tiểu sư đệ. Sư phụ xem ra trong nóng ngoài lạnh, bề ngoài nghiêm khắc mà dạy dỗ, trong lòng lại vô cùng quan tâm tiểu sư đệ, chỉ là chúng con không nhận ra mà thôi.
Cả thảy im lặng đứng nhìn. Lãnh Dạ Xuyên bước đến trước mấy bước chặn đường chạy của Tử Sa. Quá đột ngột chẳng thể nào thắng lại, thân thể y đang như cọng bún mềm cứ thế đổ ập về phía trước. Một cánh tay trắng như tuyết vươn ra đỡ lấy tấm thân y.
Khoảng cách gần trong gang tấc. Tiểu yêu ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Dạ Xuyên. Đôi con ngươi to tròn của y cứ thế trực trào hai dòng nước thấm mặn. Bờ môi khẽ thều thào gọi hai tiếng sư phụ. Mi mắt nặng trĩu dần rũ xuống, bên tai chỉ còn nghe văng vẳng tiếng gọi của ai kia.
"Sa nhi, tỉnh lại đi Sa nhi. Sa nhi."
Tiểu yêu mỉm miệng cười, yên tâm gục xuống cánh tay của sư phụ chìm vào vô thức.
....
Lãnh Dạ Xuyên đưa đồ đệ về Hương Vân cốc hết mực chữa trị. Hai canh giờ sau y tỉnh dậy nước nóng hổi lại bất giác trào ra từ hốc mắt. Nhớ tới bóng lưng lạnh lùng của sư phụ rời đi, lời nào khinh bạc nặng nề.
Muốn ta xem trọng ngươi. Ngươi trước hãy làm tốt bổn phận của một người đệ tử.
Sau tất cả chỉ là đệ tử của hắn. Tiểu yêu hận. Tiểu yêu không cam tâm. Ngó thấy sư phụ đang loay hoay ở sau bếp y nuốt hận ngồi dậy cho chân xuống giường ý định trốn khỏi Hương Vân cốc. Nào ngờ hai cái chân cứng đờ chẳng còn nghe lời mình nữa vừa cử động đã ngã lăn xuống giường.
Dạ Xuyên rất nhanh chạy ào vào vòng tay bế y lên. Tiểu yêu vùng vẫy phản kháng quá kịch liệt cả hai lần nữa ngã rầm xuống nền. Dạ Xuyên vẫn gắt gao ôm chặt lấy đồ đệ dùng tấm lưng che chắn cho y. Chống tay lên ngực hắn, tiểu yêu lấy thế nhớm người dậy muốn bò đi ra ngoài cửa phòng. Dạ Xuyên bấn loạn vội vàng vươn tay chộp lấy cái chân đang bò lê trên nền của y.
"Sa nhi, đừng đi Sa nhi."
"Buông ra." Bị nắm thóp chế ngự, tiểu yêu cả giận gắt lên. Chân đạp ngược ra sau, muốn đạp chết sư phụ.
Dạ Xuyên càng nắm chặt hơn, chăm chăm nhìn y không rời. "Đừng rời khỏi ta Sa nhi."
"Khốn nạn mau buông ra. Lão tử đạp chết ngươi. Đạp chết ngươi." Tiểu yêu thượng cẳng chân đạp thẳng vào mặt Dạ Xuyên. Dù lực không còn mạnh như trước khi chấp phạt nhưng vẫn rất đau. Tay ôm sống mũi, Dạ Xuyên vẫn trước sau nắm chắt không buông. Vùng vẫy một hồi tiểu yêu mệt quá nằm bẹp luôn xuống nền, thở hồng hộc.
Dạ Xuyên dở khóc dở cười cũng bắt chước theo đồ đệ bò lên thêm một chút nằm đối diện với y. Vuốt ve gương mặt đẫm mồ hôi của y rồi vòng tay ôm vào lòng. Tiểu yêu vẫn thở bạo trong ngực hắn. Vô cùng sợ hãi.
"Xem nào Sa nhi làm loạn tới mệt luôn rồi."
Hức hức...
Tiểu yêu chợt khóc nấc lên. Ngẩng mặt nhìn sư phụ. Ấm ức vô vàn to lớn, tới hít thở cũng chẳng còn thông.
"Nói cái gì không đánh ta, mắng ta. Quanh đi quẩn lại được hai ngày lại tiếp tục phạt ta hai trăm lần, còn bắt chạy quanh Trúc Lâm Phong ba mươi vòng, chỉ vì ta lỡ ngủ quên một chút thôi đó. Chà đạp ta người không ra người thế này ngươi vui lắm phải không?"
"Không. Không phải vậy." Dạ Xuyên lắc đầu phủ nhận. Cõi lòng đau nhói. Hắn cảm thấy nếu còn không nói rõ ràng ra sẽ không còn kịp nữa. Tiểu yêu sẽ hận hắn suốt đời. Danh dự quan trọng nhưng hiện tại y càng quan trọng hơn. Mất y rồi đời hắn chẳng còn nghĩa lí. Ngón tay vuốt ve bờ môi mềm ướt vì lệ ai tuôn rơi khóe mi. Hầu kết Dạ Xuyên không khỏi nhúc nhích đôi mắt càng sâu thẳm hơn, chất chứa muôn vàn dục niệm.
"Hôm bày tiệc tẩy trần vi sư thấy Ưu nhi xoa đầu con, tối tới còn bế con về tận cốc. Cả quãng đường con vẫn không tỉnh lại trong khi vi sư ôm con một đêm con lại bảo rằng ngủ không ngon giấc. Vi sư có thể không giận không ghen được sao Sa nhi. Ánh mắt này, làn môi này. Vi sư muốn tất cả mọi thứ trên người con đều thuộc về vi sư. Chỉ một mình vi sư mà thôi."
Ngón tay trắng nuột vẫn vuốt ve bờ môi đối phương, con ngươi Dạ Xuyên hằn tơ máu đỏ. Nói rồi không đợi đồ đệ phản ứng, hắn áp sát tới hôn vội lên môi y một cái. Một cái này dừng lại khá lâu, chẳng muốn tách rời.
Tiểu yêu chớp chớp mắt, ý thức sư phụ vừa mới nói gì, hơn thế nữa sư phụ đang dùng miệng lưỡi ngậm lấy bờ môi y, mút mát.
Sư phụ ghen, ghen thật rồi.
Nhịp tim gia tăng bất thường. Hàng mi ẩm ướt rũ xuống. Tiểu yêu vòng tay quấn lấy sư phụ cùng hắn trao đổi dòng hơi thở, môi lưỡi quấn quýt ướt mềm. Một dòng nước bạc chảy ra nhớp nháp. Cả hai chìm trong hoang dại. Cảm giác thành tựu cùng hưng phấn quá mức, hại tiểu yêu lần nữa chảy máu cam cơ thể nóng ran khó thở.
Dạ Xuyên vội vã ôm y về giường, đặt nằm dốc đầu xuống gối. Tiểu yêu rướm nước mắt nắm tay hắn không buông, sợ hắn đi đâu đó, ngoài trời tối đen như mực y không cần đại phu, y chỉ cần hắn.
"Bình tĩnh Sa nhi. Không sao rồi." Dạ Xuyên cúi xuống ôm đầu y. Tiểu yêu xoay qua vùi mặt vào trong cánh tay hắn. Thủ thỉ:
"Xin lỗi sư phụ. Ta gấp gáp quá mức, ta nhất thời không kềm chế nổi. Đừng chán ghét ta."
"Không đâu Sa nhi, là lỗi của vi sư. Là vi sư không tốt với con, để tâm trạng con mất cân bằng mới sinh ra hệ lụy hôm nay. Sao vi sư có thể chán ghét Sa nhi được, trái lại là con hận vi sư lắm đúng không?"
Tiểu yêu liều mạng gật đầu. Mặt vẫn vùi vào cánh tay sư phụ.
Lòng hắn quặn thắt, bờ mắt sâu thẳm.
"Sa nhi chúng ta thỏa thuận với nhau nhé. Từ nay có khúc mắc gì đều sẽ nói với đối phương để hiểu nhau hơn. Bù đắp cho Sa nhi, từng chút một chữa lành vết thương lòng. Sa nhi đồng ý thì đừng hận vi sư nữa nhé."
Tiểu yêu lần nữa liều mạng gật đầu. Mặt vẫn vùi vào cánh tay sư phụ. Máu mũi cùng nước mắt chùi ướt cánh tay hắn tèm lem.
Dạ Xuyên cưng chiều ôm đồ nhi vào lòng, nửa đêm về sáng không rời nửa bước. Sao mai vàng dịu dàng tỏa sáng phía trời xa.
....
Nghe tin Dạ Xuyên nửa chừng hủy phạt đưa đồ đệ về cốc trị thương. Trưa ngày hôm sau hai vị sư muội Hoàng Diệp tức tốc kéo tới Hương Vân cốc xem thực hư, nhìn thấy Lãnh Dạ Xuyên ngồi bên mép giường đang đút cháo cho đồ đệ, hốc mắt hai nàng trợn tròn cả kinh.
Lãnh sư huynh ngồi trước mặt dường như không còn là Lãnh sư huynh các nàng nhìn thấy trước kia nữa, trong đôi mắt hắn giờ đây mang theo ôn nhu trìu mến thập phần, lại thấp thoáng ẩn hiện bất an dằn nén. Bảo sao lúc thì xử phạt quá nặng khi thì sủng ái vạn phần, trong nóng ngoài lạnh. Điều các nàng cảm nhận quả nhiên không sai. Dạ Xuyên hắn đã biết yêu rồi.
Khóe môi giật giật kềm xuống cơn sóng lòng. Diệp Liên cố tỏ ra bình tĩnh mà lên tiếng nói:
"Lãnh sư huynh à, mấy việc này đã có hạ nhân làm, huynh tại sao phải động tay vào chứ? Huynh ngày càng cưng chiều đồ đệ, trên dưới Trúc Lâm Phong nhìn vào sẽ sanh lòng ghen tị, nói huynh thiên vị y cho coi."
Dạ Xuyên cười xòa: "Tiểu Liên. Sa nhi là đồ đệ của ta không cần câu nệ chút lễ tiết này, hơn nữa y đang bị thương, ta thân là sư phụ nên quan tâm nhiều một chút."
Vẫn không nhìn tỷ muội Hoàng Diệp, Dạ Xuyên chăm chăm đút cháo cho đồ nhi. Tỷ muội nhà họ đành tự ngồi xuống bộ bàn ghế gần cạnh đấy rót tách trà uống vào cho giảm bớt nóng bức trong người. Cả hai đá mắt nhìn nhau, Diệp Liên bèn ngỏ lời mời Dạ Xuyên xuống trấn.
"Dạ Xuyên huynh, tối nay dưới trấn có lễ hội hoa đăng. Huynh đi cùng bọn muội nha. Đã lâu rồi chúng ta không xem rước đèn. Hiếm có dịp hai muội mới về đây một lần. Cùng nhau đi nhé."
Đút nước cho đồ nhi nước chảy ra ngoài khóe môi dạ Xuyên lấy khăn thấm thấm từng chút. Thu vào trong đáy mắt biểu tình khó chịu của đồ nhi. Dạ Xuyên cười thầm. Cẩn thận từ chối.
"Sa nhi còn yếu lắm, ngay cả cơ bắp chân cũng bị giãn căng, dù đã chườm qua nước lạnh nhưng tạm thời vẫn chưa thể đi lại được. Ta không thể bỏ y đêm khuya một mình."
"A, đành vậy."
Diệp Liên bối rối trước lời chối từ thẳng thừng của Dạ Xuyên, còn tiểu yêu kia thì đắc thắng trong bụng sướng rên. Giương mắt nhìn tỷ muội Hoàng Diệp bị ai đó ngó lơ. Cong môi cười thầm đầy thách thức chế giễu.
Mặc dù sư phụ đã bỏ qua mọi chuyện nhưng hiềm khích giữa y cùng tỷ muội Hoàng Diệp vẫn không thể nào xóa bỏ. Ai cũng muốn sở hữu trái tim của Dạ Xuyên, có thể sống vui vẻ với nhau sao, đó dường như điều không thể. Đôi bên chính là quyết chiến tới một mất một còn.
Tử Sa bất chợt nhoài người ra phía trước tính rời giường, động tới vết thương nơi bắp chân y bật miệng kêu lên đau đớn, răng cắn chặt môi ẩn nhẫn. Dạ Xuyên nhíu mày, vội vươn tay đỡ lấy.
"Sa nhi, con muốn đi đâu?"
Ngẩng nhìn sư phụ, đôi gò má tiểu yêu đỏ bừng xấu hổ, giọng run rẩy nhỏ xíu trong cuống họng chỉ vừa đủ cho hắn nghe thấy.
"Sư phụ, đệ tử muốn...đi ngoài a."
Mặt nóng bừng. Dạ Xuyên dứt khoát đáp.
"Vi sư đưa con đi." Nói rồi hắn vòng tay bế bổng y lên hệt như ngày thường hắn vẫn làm. Hai vị sư muội mặt mày xám ngoét vội đứng bật dậy.
"Lãnh sư huynh, tiểu tử này xem ra bị thương rất nặng, để bọn muội kêu hạ nhân đến chăm sóc y, đâu thể để huynh nhọc lòng như vậy được."
"Ừm, không nhọc lòng. Sa nhi đã đỡ rất nhiều, chắc độ vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn." Lãnh Dạ Xuyên bật ho khan, qua loa đáp lời, đoạn cất bước đi thẳng ngõ sau để lại một dấu nghi vấn trên đỉnh đầu hai vị tiểu sư muội.
Diệp Liên cứng đờ bất động. Muội muội ranh mãnh liền đấy châm thêm cho ít dầu, chỉ mong sớm loại trừ cái gai trong mắt.
"Tỷ tỷ, tỷ cũng đã thấy rồi đó. Lãnh sư huynh rõ ràng thiên vị con tiểu yêu ấy, y lại không phải người. Tỷ hãy tin lời muội nói một lần, nếu chúng ta còn không vạch trần thân phận thật của nó, nó sẽ dùng tà thuật dụ dỗ mê muội Lãnh sư huynh, bắt mất hồn phách của huynh ấy. Tới chừng đó có muốn hối cũng không còn kịp nữa đâu tỷ tỷ."
"Hừ, muội luôn miệng nói y là yêu tinh, tại sao ta không hề ngửi thấy mùi yêu khí trên thân nó?"
"Tỷ tỷ à, sao tỷ đơn thuần đến thế. Lãnh sư huynh thần thông cái thế rất có khả năng huynh ấy đã làm cách nào đó áp chế đi luồng yêu khí kia cho nên mọi người mới không phát hiện ra. Giờ chỉ cần chuốc say nó sẽ lập tức hiện nguyên hình, đến chừng đó chúng ta gọi trên dưới Trúc Lâm Phong tới chứng kiến, muội không tin Dạ Xuyên huynh ấy còn có thể giữ nó lại Hương Vân cốc này."
"Được, cứ làm theo lời muội nói đi, ta tuyệt đối không để bất cứ ai chiếm lấy Lãnh Dạ Xuyên."
Dù là muội muội, hay là đại sư huynh đều tuyệt đối không thể.