Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 37: 37: Sư Phụ Ta Tắm Cho Ngươi Nha!




Hai ngày sau tiểu yêu khỏi bệnh liền đi học lại. Mọi người vây tới hỏi han y đủ điều nhưng chung quy đều lo cho sức khỏe của y. Tiểu yêu thấy lòng ấm lên không ít.

Ding dong dinh dong...

Hồi chuông gióng lên ngân vang hai ngàn môn đệ tụ tập thành hàng trên sân điện Thích La.

Hôm nay cả thảy sẽ lần lượt dùng khinh công của mình bay lên nửa chừng cây trâm đại thụ gần trăm tuổi trước ngõ vào sân điện, cột lên nhánh cây cổ thụ một sợi dây màu bạc, xem như người đó vượt qua khóa tu luyện đầu tiên để bước vào cấp bậc cao hơn. Bay tới nửa chừng cây đại thụ thì không khó với kĩ năng luyện tập lâu nay của hai ngàn môn đệ, nhưng không có điểm tựa chân, chơi vơi giữa không trung một lúc khá lâu để cột sợi dây màu bạc những hai nút chân kết thì lại là một câu chuyện khác. Ai nấy không nói gì chỉ nhìn nhau vẻ lo lắng bất an sợ mình thi trượt.

Thích Tử Sa lại càng căng thẳng hồi hộp hơn, chưa chi đã đổ mồ hôi ròng ròng.

Ai nha khinh công của ta hái sen đạp nước còn không thuần thục, làm sao vượt qua đợt khảo thí này đây. Ta vừa mới đi học lại chưa kịp chuẩn bị cái gì ngươi đã cho tổ chức thi thố đã vậy còn không nói cho ta biết tiếng nào. Sư phụ tảng băng, ngươi có tâm không vậy? Ai nha lão tử biết rồi ngươi đây cố tình chơi ta, đợi ta thi rớt ngươi liền nổi trận lôi đình phạt ta gánh nước chẻ củi, chạy lòng vòng Trúc Lâm Phong mấy mươi vòng nữa có phải không, chi bằng ngươi giết quách lão tử cho rồi.

Thích Tử Sa khóc ròng trong lòng. Nghĩ ác cho người ta.

Gần đấy Lãnh Dạ Xuyên ngồi trên chiếc ghế gỗ bên chậu lan hoàng dương đong đưa trước sân điện thu vào loạt biểu tình bối rối của ai kia, hắn mặt không biểu cảm, tay cầm tách trà nóng trên mặt bàn trước mặt đưa lên khóe môi, chậm rãi nhấp vào một ngụm. Lão gia nhân đứng bên cạnh phe phẩy cái quạt nan, xum xoe xum xoe.

Ngải Tử Ưu cũng đứng gần cạnh lão, tay cầm kiếm giọng cất vang lên thất thanh.

"Hai ngàn môn đệ chuẩn bị, Tử Nham sẽ là người đầu tiên thực hành, sau đó các đệ muội chiếu mẫu tên của mình đã đánh số thứ tự trước đó mà lần lượt thực hành theo. Mọi người đã rõ chưa?"

"Dạ, đã rõ thưa đại sư huynh."

"Tốt."

Thế là Tử Nham từ ngay vị trí mình đứng, cách cây trâm đại thụ kia ước chừng sáu mươi bộ dẫm nhẹ mũi giày xuống nền lấy thế, một đường bay đến lên tới nửa chừng thân cây. Lại nói nửa chừng thân cây cao tới hơn ba trượng, hắn lấy cái gì để đạp lên, cả thảy trố mắt kinh hỉ.

Tử Nham kia toàn thân đang lơ lửng giữa hư không, vươn tay cột vào nhành cây trâm đang ra từng chùm quả tím mọng một nút rồi lại hai nút thắt chân kết. Sau đó liền xoay người một đường quay về vị trí ban đầu, tiếp đất vững vàng.

Cả thảy vỗ tay rầm rộ hoan hô, tiếp sau đó mọi người giẫm vạch xuất phát lần lượt trổ tài.

Có người chưa bay đến được cây trâm kia đã nửa đường rớt xuống. Có người đến được bên cây trâm lại không đủ sức bay lên đến nửa chừng cũng đã ngã xuống. Lại có người bay được đến nửa chừng vươn tay chạm vào cành cây đã rớt xuống. Lại có người cột được một nút chân kết đã ngã xuống. Lại có rất ít người cột được hai nút chân kết đã rớt xuống, không một ai có thể quay về vị trí ban đầu như Tử Nham đã thực hành mẫu trước đấy, nhưng chỉ cần cột được hai nút chân kết là đã qua được khóa khảo thí đầu tiên.

Trải hai canh giờ, hai ngàn môn đệ vơi đi hơn nửa mà số lượng đạt thành chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngải Tử Ưu quay nhìn sư phụ đang ngồi quan sát, hắn cảm thấy áp lực vô cùng, mồ hôi rịn ướt đẫm trán. Hắn mường tượng ra khung cảnh sư phụ thất vọng rồi nổi trận lôi đình phạt hắn như đã phạt tiểu sư đệ. Sư phụ hắn sẽ nói thế này này:

"Ngải Tử Ưu, con thân là đại sư huynh giám sát chúng môn đệ tập luyện thành ra cái dạng này. Vô dụng. Vi sư phạt con chạy năm chục vòng quanh Trúc Lâm Phong, con có phục không?"

"Ngải Tử Ưu, Ngải Tử Ưu."

Một bàn tay đập vào bả vai hắn, hắn quay sang quả nhiên là nụ cười nhăn rúm của lão gia nhân.

"Ngải Tử Ưu, Thượng tiên gọi ngươi, ngươi để hồn đi đâu vậy?"

Tử Ưu mặt giãn ra vội bước đến bên Dạ Xuyên chắp tay cung kính: "Bạch sư phụ, người gọi đệ tử."

"Ưu nhi con thế nào hôm nay xuất hiện vọng tưởng, đi đến nửa đường Chánh niệm tỉnh giác con đừng để bị thoái lui mất hết công đức căn cơ. Ngay trong lúc này hãy quay lại luôn biết rõ toàn thân."

"Dạ, đa tạ sư phụ nhắc nhở đệ tử quay về liền cảnh tỉnh. Còn nữa bạch sư phụ, số lượng môn đệ đạt thành lần này so với những lần trước đây sư phụ chỉ dạy xem ra thấp hơn rất nhiều, là đệ tử quản giáo không tốt. Xin người trách phạt."

Dạ Xuyên khoác tay.

"Đây là khóa đầu tiên do con đảm nhận đương nhiên sẽ không đạt thành, lại nói căn cơ ngộ tính cùng âm đức mỗi người đều khác biệt không giống nhau. Chẳng phải hoàn toàn lỗi nơi con, chỉ cần con đừng mất đi niềm tin là được."

"Dạ sư phụ, đệ tử xin ghi nhớ lời người căn dặn."

Bầu trời xanh thẳm vài cánh nhạn chao nghiêng. Vài cơn gió thoảng mang hương sen từ phía đình hồ theo tới. Không gian mát mẻ thoáng đãng thế nhưng dưới sân điện bầu không khí vô cùng căng thẳng. Chúng môn đệ tập trung hết tinh lực để mà thi thố.

Một lát sau chỉ còn có mấy chục môn đệ, tới phiên tiểu yêu bước ra vạch xuất phát. Không thể nào trốn tránh được nữa trống ngực y đập lịch thịch liên hồi tưởng chừng như mình sắp sửa bước lên đoạn đầu đài hay giàn hỏa thiêu trong truyền thuyết. Răng vô thức mà cắn lấy môi dưới bộ dáng vô cùng căng thẳng. Sư phụ đang ngồi nhìn ở ngay mé sau lưng, nếu y rớt thì sẽ rất mất mặt rất xấu hổ không dám nhìn hắn nữa. Thâm tâm càng không muốn kém cỏi để sư phụ khinh thường.

Kéo đàn cò trong lòng, tiểu yêu ngửa cổ hít sâu một ngụm khí lạnh, mũi giày chạm nhẹ xuống đất, chân đạp hư không một đường bay đến nửa chừng cây cổ thụ một cách nhẹ nhàng, hai ngàn môn đệ hốc mắt rực sáng há hốc mồm kinh hỉ, ngay cả tiểu yêu cũng vô vàn kinh hỉ với khinh công tuyệt kĩ chính mình. Y học từ bao giờ, học từ trong mơ chắc.

Vươn tay cột sợi dây bạc vào cành cây trâm, bên cạnh một chùm hoa trái trắng trắng tỏa hương thơm ngát. Một nút chân kết rồi lại một nút chân kết, đôi tay tiểu yêu run rẩy, ngũ quan biến sắc, vận khí nhiễu loạn. Không thể trụ thêm được nữa, y cứ thế từ trên cao rớt thẳng xuống như trái trâm chín rụng. Chúng môn đệ căng mắt mồm o.

"Phốc." Cơn gió nhẹ lay.

Một thân ảnh trắng như tuyết xẹt qua hệt ánh sáng trắng từ mặt trời chiếu rọi trái đất. Lãnh Dạ Xuyên vươn tay đỡ lấy tiểu yêu ôm vào lòng, xoay người trở về vị trí ban đầu, mảnh bạch y phất lên tung bay giữa hư không. Hình ảnh quá sức kinh diễm cùng ôn nhu như nước khiến cả thảy mém chút phụt máu mũi. Suốt cả quá trình đáy mắt tiểu yêu vẫn dán chằm chặp lên dung mạo của sư phụ, quên béng đi chung quanh còn có mọi người đang chứng kiến.

Dạ Xuyên vội bỏ đồ đệ xuống, ho khan một tiếng cất giọng bào chữa:

"Tử Sa vẫn còn thương chưa lành, để y té xuống không khéo lại nặng thêm."

A, thì ra là vậy nên sư phụ mới lao đến đỡ tiểu sư đệ. Nếu không chỉ một cú ngã kia cùng lắm ê ẩm tấm lưng chút đỉnh, không ăn nhập gì với người luyện võ thân thể tráng kiện như mọi người ở đây đâu ha.

"Được rồi, Ưu nhi con tiếp tục giám sát mọi người khảo thí. Vi sư trước rời đi."

"Dạ, sư phụ."

Ngải Tử Ưu nhìn theo mảnh bạch y xa dần, đáy mắt sâu thẳm.

Cư nhiên ai đó vừa được sư phụ thả xuống, cả gương mặt đều đỏ bừng bừng. Sư phụ ôm ấp y giữa chốn đông người làm y thật sự rất ngỡ ngàng kinh hỉ. Liệu có phải hắn muốn công khai rồi không?

Sư phụ ngươi làm ta hồi hộp quá.

Trời chiều buông xuống ở trái núi sau rừng. Thích Tử Sa nôn nóng chia tay các huynh đệ đồng môn quay về Hương Vân cốc. Y tung tăng chạy qua chiếc cầu mây bước vào khuôn sân, chợt nghe bên hông nhà truyền đến tiếng nước chảy tóc tách, cõi lòng y bất giác nhộn nhạo xuyến xao.

Sư phụ, ngươi đang làm gì?

Tiểu yêu rón rén di chuyển từ ngõ sau đến bên hông nhà, qua bức màn y nhìn thấy sư phụ mình đang tắm, lại không nhìn rõ được thân thể hắn. Yết hầu y dịch động nuốt vào một ngụm nước bọt, nhẹ chân khéo léo vén bức màn qua bên.

Đập vào tầm mắt y là nửa thân trên xích lõa của sư phụ. Hắn đang ngâm mình trong một cái thùng gỗ lớn, hai cánh tay sải dài đặt trên miệng thùng, đầu hơi ngửa về phía sau. Dạ Xuyên hai mắt nhắm nghiền bất động thanh sắc. Hơi nước nóng ấm phả ra khiến hàng lông mi cong dài của hắn nổi lên một tầng hơi nước, hai gò má phiếm hồng, làn da trắng mịn như tuyết, lồng ngực kiện mĩ phập phồng lên xuống. Nước theo khe rãnh ở ngực chảy dài từng đường, cùng với mái tóc đen tuyền ướt sũng nước buông loạn hai bên bờ vai góc cạnh vắt vẻo trên miệng thùng.

Tiểu yêu nuốt ực, đồng tử mắt hằn lên một tầng tơ máu đỏ. Hiện trạng trước mắt quá sức kinh diễm, quá mức dụ người. Sư phụ là một nam nhân tuấn lãng khuynh đảo giang sang. Sư phụ không phải người.

Sư phụ, ta muốn ngươi.

Ta thực muốn ngươi!

"Sa nhi, ra ngoài."

Ngữ khí bình đạm cất lên. Tiểu yêu giật bắn người khi bị sư phụ phát hiện, nghe ra giọng nói của hắn có vẻ giận nhưng y vẫn còn may hơn các nữ nhân trong vương cung Yên Đô. Sư phụ chưa động thủ với y, cũng không có kêu y cút.

Sư phụ ngươi thực hung dữ.

Khóe môi cong lên, tiểu yêu không biết sống chết là gì, bất chấp lời cảnh cáo của sư phụ một đường vén màn bước vào trong tới trước mặt hắn.

"Sư phụ, ta tắm cho ngươi nha!"

Dạ Xuyên nhíu mày gằn giọng: "Không cần, con mau ra ngoài đi."

Bàn tay kia lại không biết sống chết chạm vào bờ vai xích lõa của Dạ Xuyên, một đường vuốt ve đến vòng eo rồi trượt xuống lòng nước, nắm lấy mệnh căn của hắn mà chăm sóc, mân mê. Đỉnh đầu Dạ Xuyên nổ ầm một tiếng chấn động, vươn tay đẩy đối phương ra. Lực đẩy quá mạnh, tiểu yêu cứ thế ngã ra sau, tấm lưng đập xuống nền.

"Rầm."

Tiểu yêu cắn môi ôm lấy cái mông đau điếng, Dạ Xuyên khoác vội tấm áo choàng bước ra khỏi thùng gỗ mang theo nước bắn lên rào rào, vươn tay đỡ y đứng dậy.

"Sa nhi, có đau không?"

Tiểu yêu mếu máo, hai mắt đỏ hoe: "Sư phụ là lỗi của ta, là ta đã nôn nóng quá rồi."

"Sa nhi, đừng nói nữa."

Dạ Xuyên vòng tay bế thốc đồ nhi lên mang về phòng. Nếu là lúc trước hắn sẽ mắng y to gan làm càng nhiều hơn chính là trách phạt. Không ưu ái như bây giờ. Tiểu yêu được sủng mà làm tới. Nhìn y áo khoác hờ nửa kín nửa hở của sư phụ trong lòng y rất nhanh lại dấy lên dục vọng.

Dạ Xuyên đặt y xuống giường, y vòng hai cánh tay qua sau ót ôm cổ hắn, áp sát tới. Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, y há miệng ngậm lấy bờ môi của sư phụ vội vàng mút mát vang lên âm thanh chùn chụt. Niềm tận hưởng còn chưa thỏa đối phương đã vươn tay đẩy y ra, trốn tránh nụ hôn mềm ấm kia.

"Sa nhi, vi sư đi thay y phục."

Dạ Xuyên một đường rời khỏi phòng, bỏ lại đồ đệ nghẹn khuất nhìn theo. Hắn ra ngoài ngỏ sau dựa lưng vào bức vách tay sờ lên môi mình, bờ môi đồ đệ mới chạm hôn, lòng hắn đau nhói. Hắn còn ở trong phòng nhất định sẽ xảy ra chuyện. Hắn muốn y. Hắn thật rất muốn y.

Dạ Xuyên ngỏ sau phiền não. Tiểu yêu trong phòng mưu toan. Hai sư đồ tay siết chặt lồng ngực chung quy một chữ muốn dành cho đối phương, chẳng biết làm sao để toại nguyện, để thỏa mãn nỗi khát khao cháy bỏng luôn luôn ấp ủ, luôn luôn thôi thúc những ngày qua.

Sư phụ, phải làm sao để đến với ngươi.

Tiểu yêu nhớ lại lúc trước vị cô cô kia chuốc thuốc sư phụ, người được lợi lại chính là y. Hôm đó hắn đối y vô cùng mãnh liệt, không chút tiết chế, ngược lại bình thường thì cứng nhắc, lạnh lùng như tảng băng. Hắn cứ e dè thế này đến bao giờ y mới có được hắn đây, chẳng lẽ lại lần nữa chuốc thuốc?

Không. Y tuyệt đối không thể làm thế. Làm thế sư phụ không còn tỉnh táo không còn là cảm giác thật sự của hắn nữa. Cái y muốn là trái tim của sư phụ, là xúc cảm chân thật của sư phụ, là hắn tỉnh táo cảm nhận từng chút một thời khắc ở bên y.

....

Sau bữa tối Dạ Xuyên đi kinh hành rồi quay về phòng. Nhìn thấy đồ đệ đã ngủ trên giường của mình hắn lặng lẽ tới bên hôn nhẹ lên mái đầu y một cái kéo chăn đắp lên sau đó qua chiếc giường còn lại ở gần đó bắt chân kiết già. Chỉ có ngồi thế này mới giúp hắn áp chế được dục vọng bản thân khi ở cùng đồ đệ trong một gian phòng.

Giữa đêm tối vắng vẻ tiếng côn trùng râm ran ngoài mảnh vườn nhỏ sau nhà. Đợi sư phụ ngồi yên vị không còn chút phòng bị tiểu yêu mới mở mắt ra. Y nhẹ chân rời giường rồi di chuyển qua bên giường sư phụ đang ngồi. Y bò tới trước mặt hắn vươn ngón tay điểm một lúc hai huyệt vị khiến hắn không thể nào cử động được cũng không nói được để mà quát mắng y.

Dạ Xuyên thâm tâm bàng hoàng cả người cứng đờ như khúc gỗ vô vọng để đồ đệ đặt nằm xuống giường. Tiểu yêu loay hoay gỡ hai cái chân bắt chéo của sư phụ ra nhưng không sao gỡ được. Y sợ sư phụ sau khi giải khai huyệt đạo sẽ giận mình nên lấy một cái chăn bông tới trùm lên trên người hắn. Rồi chính y cũng chui tọt vào trong, vươn tay vuốt mặt cực phẩm ở trong chăn mà khẽ bảo:

"Sư phụ ngươi đừng giận cũng đừng xấu hổ. Ngươi xem ta đã trùm chăn rồi trời đất quỷ thần đều không nhìn thấy tư thế kì dị này của ngươi, ngay cả ta cũng không thấy gì cả. Ngươi có thể yên tâm."

Sa nhi, con hồ đồ. Mau dừng ngay lại trước khi vi sư nổi giận.

Dạ Xuyên trừng mắt nhìn y tựa hồ như muốn nói.

Nhận ra sư phụ muốn nói gì tiểu yêu mỉm cười, hơi thở đã nặng nề không ít khi đang phải tiếp xúc quá gần với sư phụ. Hai chóp mũi thiếu điều muốn chạm vào nhau.

"Sư phụ ta nghĩ chiều giờ cũng chỉ có hạ sách này. Đừng ngăn cản ngươi có biết ta chờ giây phút này lâu lắm rồi không. Ta không muốn bỏ thuốc ngươi, ta muốn ngươi từng chút một ghi nhớ ta. Cảm nhận ta bằng trái tim ngươi. Sau đêm nay ngươi có còn muốn bên ta nữa không, có trách phạt ta nữa không mặc tình ngươi xử lí thích tử sa ta tiệt không oán thán nửa lời."

"Sư phụ, ta yêu ngươi! Yêu tới chết."

Dạ Xuyên lắng tai nghe từng chữ từng lời. Tâm can đau hối. Cảm nhận hơi thở đồ đệ gần trong gang tấc, y cúi thấp xuống hôn lên môi hắn, vừa hôn vừa cởi y phục của hắn ra.

Tiếng môi lưỡi va chạm, sợi dây đai thắt lưng bị kéo tuột xuống. Tiểu yêu vuốt ve bờ vai trắng mịn của sư phụ rồi phanh áo qua hai bên để lộ lồng ngực kiện mĩ phơi bày trong nhấp nhoáng.

Dạ Xuyên thoáng rùng mình chưa hết ngỡ ngàng tiểu yêu đã cúi xuống ngậm núm vếu trên bầu ngực hắn mà liếm mút. Tay luồng y dưới nắm lấy dị vật vân vê.

Hơi thở nặng nề. Dạ Xuyên không còn đủ lí trí để đối mặt với nam tử nóng bỏng đang ngọ nguậy trên cơ thể mình. Hắn nhắm nghiền đôi mắt cố giấu đi muôn vàn bối rối cùng xấu hổ.

Tiểu yêu cởi y dưới tới nửa chừng bắp đùi trắng nõn phải dừng lại vì vướng phải hai cái chân bắt ngang. Y nuốt nước bọt vùi mặt vào ngậm lấy vật bên trong, liếm mút tới ướt mềm.

Thở hổn hển tiểu yêu lần nữa kéo chân sư phụ ra thử vận may lạ thay lần này lại duỗi ra được. Chân tay sư phụ đã mềm mại trở lại, mồ hôi cũng rịn ra rất nhiều. Tiểu yêu vô cùng phấn khích.

Không còn gì ngăn trở y thuận lợi ngồi lên bụng sư phụ, tụt quần mình xuống muốn trực tiếp đưa dị vật vào trong. Dị vật thô cứng miệng huyệt thì quá nhỏ lại không chất bôi trơn chẳng thể nào đâm vào được. Tiểu yêu xuýt xòa đau đớn. Dạ Xuyên mắt vẫn nhắm nghiền. Trong lòng ngay thẳng chính là dở khóc dở cười. Mấy lần trước cả hai quan hệ hắn đều khuếch chương nới rộng ra cho y y quên cả rồi sao. Cái đồ ngốc này.

Tiểu yêu một thân đẫm mồ hôi. Y lấy ngón tay chọc vào trong hậu huyệt của mình mong muốn nó rộng ra thêm, loay hoay một hồi y lần nữa đem dị vật của sư phụ tới gần miệng huyệt thử đút vào.

"Khục."

Động tác nhấn đút quá mạnh tiểu yêu bật thét lên đau đớn. Dị vật chui vào quá nửa. Y ngửa cổ hít sâu một ngụm khí lạnh. Hai cánh mông thịt to tròn run lên từng cơn. Tiểu yêu vẫn mím môi nhịn đau. Hai lòng bàn tay chống lên vùng bụng của nam tử dưới thân. Chậm hạ xuống từng chút một.

"Ọp."

Âm thanh kì dị vang lên khe khẽ. Cuối cùng miệng nhỏ cũng thuận lợi nuốt trọn vẹn dị vật thô cứng vào trong. Tiểu yêu cảm giác thành tựu y nằm xuống hôn môi sư phụ, đầu lưỡi chui tọt vào bên trong kiếm tìm khối thịt mềm nộn. Khi đã kiếm được rồi y quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nam nhân ấy mút lấy mút để vang lên âm thanh chùn chụt.

"Ân ân..."

Phía dưới được lấp đầy, tiểu yêu vừa hôn môi sư phụ vừa chậm rãi di chuyển cánh mông lên xuống. Miệng nhỏ nuốt nhả dị vật, nước dịch tiết ra ngày càng nhiều. Tiểu yêu chìm trong mê loạn.

Y núc lưỡi người ta. Thỉnh thoảng khẽ nhả ra thở hổn hển. Phía dưới vẫn không ngừng luật động. Quá mức hưng phấn. Tiểu yêu bật miệng rên rỉ. Mặt vùi vào trong cần cổ trắng nõn của sư phụ. Nhịp tim gia tăng bất thường.

Dạ Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng, cổ hắn vừa ướt vừa có mùi tanh. Vụt mở mắt hắn thình lình đem mặt thiếu niên ngẩng lên mà nhìn. Quả nhiên y lại chảy máu cam. Lỗ mũi toàn máu. Huyệt đạo sớm đã giải khai từ lâu chỉ là hắn muốn ôm đồ đệ, thật không ngờ lần nữa hại y mất rồi.

"Sa nhi, còn không mau tụt xuống cho vi sư." Dạ Xuyên dằn ép cảm xúc nơi hạ thân. Nói trong thống khổ. Cũng không dám nói lớn sợ đồ nhi giật mình hoảng hốt.

Tiểu yêu bấn loạn sợ sư phụ đẩy mình ra như những lần trước y lắc đầu nước mắt tuôn lã chả, tay ghì chặt lấy bờ vai hắn quyết liệt không buông.

"Sư phụ đừng rút ra, van xin ngươi đấy sư phụ. Van ngươi..."

"Sa nhi con đang ra rất nhiều máu."

"Ta biết nhưng ta sẽ không chết, ngươi tới đi sư phụ đừng chần chừ nữa ta sẽ hận ngươi cả đời này đấy."

Sa nhi...

Dạ Xuyên sau khoảnh khắc giằng co trong nội tâm. Hắn thình lình xoay người lại vật đồ đệ ngã ra giường giành lấy thế chủ động. Cởi nốt hai mảnh y phục còn sót lại trên người cả hai trút xuống. Đem dị vật đâm vào tận tiểu hoa tâm. Rồi trụ ở đó xoáy tròn như cơn lốc.

"Aaa haa..."

Tiểu yêu ngửa cổ thét gào hoang dại. Lồng ngực ưỡn cong dâng lên.

Dạ Xuyên ngậm mút đầu ngực đồ nhi tới sưng đỏ. Dị vật thô to không ngừng thúc mạnh vào tiểu hoa tâm. Đỉnh đồ nhi tới dục tiên dục tử.

"Haa aaa...sâu...sâu quá rồi sư phụ..."

Hước...

Ưm....aaaah....

Tiểu yêu rên rỉ khóc ngất. Dạ Xuyên cúi xuống hôn môi y, nuốt luôn cả máu của y vào trong miệng mình. Hắn không ngại bởi hắn quá yêu thương y.

Chẳng biết trải qua bao lâu có tận mấy lần hắn muốn dừng cuộc yêu vì thấy y vẫn ra máu nhưng tiểu yêu không buông bảo mình vẫn còn chịu đựng nổi. Sương đêm rơi nhiều trên nhánh cây xoan đào bên khung ô cửa sổ. Tiếng rên rỉ trộn lẫn tiếng thở dốc vang khắp giường phòng. Xuất tinh tận mấy lần tiểu yêu không còn chảy máu cam nữa. Cơ thể đã thích ứng với sư phụ hơn. Tay run rẩy vươn lên vuốt ve gương mặt hắn, y hạnh phúc tới phát ngốc. Chẳng phải như những lần quan hệ trước chỉ có một phần hồn của sư phụ hay là hắn bị chuốc thuốc. Lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo cam tâm tình nguyện trao toàn bộ linh hồn và thể xác cho y.

"Sư phụ, cám ơn ngươi. Cám ơn ngươi. Giờ ta có chết cũng mãn nguyện rồi."

"Sa nhi con nói năng linh tinh cái gì. Tại sao phải cám ơn. Khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau con đã muốn rời xa ta rồi sao? Vi sư sẽ không để con toại nguyện."

"Sư phụ...ưm..."

Dạ Xuyên cúi thấp xuống môi kề môi truyền chân khí cho đồ nhi, y chớp mắt rồi sau đó vội nhắm nghiền tay vòng qua sau ôm cổ sư phụ, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm. Một giọt lệ lăn dài theo khóe mi.

Mỗi lần tiếp nhận chân khí dồi dào mạnh mẽ của sư phụ y đều sinh ra tác dụng phụ là chìm vào giấc ngủ sâu. Dạ Xuyên nhẹ nhàng ôm y tới thùng gỗ đã chuẩn bị thật nhiều nước ấm cẩn thận vệ sinh cho y sạch sẽ tránh nhiễm trùng phát sốt như mấy lần trước đó. Hắn cảm thấy thương y vô cùng.

Y vượt qua vòng sinh tử bất chấp tất cả để đến với hắn. Cho hắn nếm thứ trái cấm của kiếp nhân sinh, cho hắn hương vị ngọt ngào của cơn mê tình ái. Hắn vĩnh viễn ghi nhớ, vĩnh viễn chọn y.

....

Nửa đêm canh ba Thích Tử Sa chìm vào giấc ngủ say. Lãnh Dạ Xuyên vẫn còn bắt chân kiết già an trú sâu trong định, chợt bên ngoài tiếng bước chân rồi tiếng gõ cửa truyền tới.

"Cốc cốc."

Dạ Xuyên mi mục lay động chậm xả thiền, tiếng gõ cửa lại vang lên.

"Cốc cốc."

"Là ai?" Dạ Xuyên cất tiếng hỏi, không gian hoàn toàn im ắng không một tiếng đáp trả. Hắn rời giường bước đến vươn tay mở cửa, một luồng gió lạnh lùa vào phòng.

Tích tắc bọn hắc y nhân từ trên mái nhà đáp xuống, trên tay phóng ra hàng loạt ám tiễn. Lãnh Dạ Xuyên xoay thân né tránh, từ phía sau ba tên quỷ hạt đã vung kiếm đánh tới.

Dạ Xuyên nhích chân bay lên hư không một đoạn, sợi tầm gai bện trong tay hiện ra quất xuống một đòn như trời giáng. Hạt Vàng trúng phải cả người ngã bật ra sau bê bết máu, hai tên còn lại lập tức tấn công hai bên hông của Dạ Xuyên, đồng thời cùng lúc này bọn hắc y nhân từ bốn phía nhất loạt phóng ám tiễn xoáy vào thân hắn như mưa.

Chẳng hề nao núng, sợi tầm gai trên tay Lãnh Dạ Xuyên xẹt qua hai đường. Tích tắc gom bằng sạch hàng loạt ám tiễn dính mắc dài theo sợi dây. Bàn tay còn lại chẳng hề để không vô vàn lá trúc xanh phóng vụt như tên bắn trực tiếp cứa đứt mạch cổ cùng tứ chi địch thủ.

Dạ Xuyên liên tiếp phản đòn. Sợi dây tầm ma lần nữa bung ra đem ám tiễn quy về cố chủ. Ám tiễn bật khỏi sợi dây gai xé hư không lao vun vút về ba con quỷ hạt. Cả quá trình diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn chớp nhoáng, khiến chúng không thể nào phản đòn. Kẻ chết người bị trọng thương nằm la liệt trên nền sân.

"Sư phụ? Ngươi đâu rồi sư phụ?"

"Sư phụ..."

Nghe tiếng leng keng ồn náo của hàng loạt binh khí va chạm vào nhau. Tiểu yêu bị động mà thức giấc. Chẳng thấy sư phụ đâu y cất tiếng gọi nức nở. Tiếng gọi vang ra ngoài khuôn sân. Lãnh Da Xuyên theo quán tính vội nhìn về phía cửa phòng. Chỉ chờ có thế bọn hắc y nhân còn lại cùng ba tên quỷ hạt liếc nhau xoay thân phi lên hư không lẩn vào đêm đen mất dạng...