Chương 99: Thanh Hư Đạo Trưởng
- Hừ, Lan gia tính là thứ gì, sao ta phải chạy, còn ngươi là ai, sao cứ thích lo chuyện bao đồng.
Tần Trạch kiêu ngạo khinh thường nói, còn tiện thể liếc mắt nhìn đểu đạo sĩ một chút.
Đạo sĩ thấy Tần Trạch như vậy, nhẹ lắc đầu, chắp tay nói.
- Ta cũng chỉ là cho một lời khuyên thôi, còn ta là ai, đạo hữu không xưng biết.
Lời của tên này tuy nhu nhưng lại cương chiếm đa số, Tần Trạch đang lên giọng kiêu ngạo nên không thể bỏ qua được, hắn nhất định phải dùng cớ này làm văn chương.
- Hừ, từ đâu chui ra một tên đạo sĩ thối, còn bày đặt dạy đời lão phu, còn không mau cút, nếu không ta đánh cho ngươi đến mẹ cũng nhận không ra.
Đạo sĩ tâm cảnh bình hoà cũng không nhịn nữa, nhất thời đại nộ.
- Đạo hữu, không hợp thì thôi, há lại buông lời năng như vậy, đừng tưởng có chút bản lĩnh thì không coi ai ra gì, trong thiên hạ này kẻ mạnh không ít, kẻ mạnh hơn lại càng nhiều, nếu đạo hữu cứ kiêu căng như vậy, nói không chừng lúc nào bị đ·ánh c·hết oan c·hết uổng.
Tần Trạch đương nhiên nghe không lọt tai, dù sao tên này trông cũng khá mạnh, cứ gây sự trước rồi tính.
- Ý ngươi nói chính bản thân ngươi đúng không, vậy được, ta cũng muốn xem đạo sĩ thối nhà ngươi lấy cái gì dạy ta.
Ầm!
Chân khí trên người Tần Trạch phát ra, thân thể hắn trong chốc lát vọt lên, lao đến chỗ thanh y đạo sĩ, tay hắn vung mạnh nắm đấm, quyền phong phóng ra, uy thế cuồn cuộn.
Thanh y đạo sĩ cũng không phải dạng tầm thường, trong tay hắn cầm một cây phất trần, chỉ nhẹ vung lên, quyền phong vỡ nát, chỉ làm góc áo hắn lung lay một chút.
- Hừ.
Hắn hừ nhẹ một cái, thân hình lưu chuyển, trong nháy mắt biến mất trước mặt Tần Trạch, nhanh chóng lẻn qua sau lưng, tat phải nhẹ chỉ, muốn đẩy Tần Trạch về phí trước.
Tần Trạch dù thấy rõ hành động của hắn, nhưng chiêu này hắn phải chịu, trong nháy mắt, chân khí bạo phát, một chỉ của thanh y đạo sĩ điểm ra, đẩy Tần Trạch bay vè trước hơn chục mét.
Loạng choạng vài cái, Tần Trạch ổn định thân hình, hai lông mày nhắn nhíu lại, tỏ vẻ khó chịu, đưa tay nâng cây gậy gỗ trong tay, xoay chuyển vài vòng, khí lưu cuồn cuộn mà động, hắn lại lao đến, đâm liên tiếp về phía đạo sĩ.
Thanh y đạo sĩ cũng không vì đánh trúng Tần Trạch mà đắc ý, hắn vung phất trần đón đỡ, ha bên đánh qua đánh lại vài chục chiêu, căn nhà đổ nát của Trương Tru sớm đã nhìn không ra hình ngôi nhà.
Lúc này xung quanh đã tụ tập rất nhiều người xem kịch, đủ võ giả, võ sư, còn có mấy tông sư đang tụ thành nhóm bàn tán.
- Kia không phải Thanh Hư đạo trưởng, Tông Sư Bảng đệ tam hay sao, hắn tại ao lại cùng người động thủ ở đây.
- Các ngươi không thấy Lan Anh Kiệt c·hết ở xó kia sao, chắc là tên tông sư lạ mặt kia g·iết Lan Anh Kiệt, với tính tình của Thanh Hư đạo trưởng, khuyên giải vài câu là chuyện bình thường, nhìn tên kia hung tợn như thế tất phải động thủ rồi.
- Ồ, ngươi nói ta mới để ý, Lan Anh Kiệt vậy mà c·hết rồi, không biết Lan gia có đến tìm phiền phức hay không.
- Tìm phiền phức, Lan gia dám sao, ngươi nhìn đi, tên kia đánh ngang tay với Thanh Hư đạo trưởng, thực lực chi ít cũng là tông sư cửu trọng.
Ngay lúc tên này đang đắc ý giải thích, một thanh âm chen vào.
- Ngu xuẩn, Thanh Hư hắn đã có thể cầm chân đại tông sư yếu kém, tên kia thực lực nhìn từ mặt ngoài cũng không kém bao nhiêu, há có thể dùng tông sư cửu trọng mà hình dung.
- Cũng đúng, có thực lực này, Lan gia đúng là không dám đụng vào, đúng là Lan gia có tông sư cửu trọng, nhưng nghe nói tên tông sư cửu trọng kia bị Tông Sư Bảng đệ thất, chỉ là bát trọng đánh bại, đến nay vẫn không dám thò mặt ra.
- Haha, ngươi nói là Lan Trọng Thanh, haha, tên kia đúng là b·ị t·ông sư bát trọng đánh cho tả tơi, sao dám cũng Thanh Hư đạo trưởng so sánh.
Những lời này Tần Trạch nghe lọt hết, thì ra tên đạo sĩ này là Tông Sư Bảng đệ tam, càng tốt, chỉ cần đánh thắng, hắn chính là cao thủ nổi danh.
Ầm! Rầm! Rầm!
Hai chiêu qua đi, hai người lui ra cách nhau vài mét, Thanh Hư đạo trưởng nhìn Tần Trạch, hai mắt không còn đạm mạc như trước, lên tiếng hỏi.
- Đạo hữu có thực lực này, hẳn không phải vô danh tiểu tốt, bần đạo đạo hiệu Thanh Hư, không biết đạo hữu chi danh.
Tần Trạch cũng không thể không tra lời, như thế thì đúng là khinh người quá đáng, hắn giả bộ trang nhiêm, trầm giọng đáp.
- Không hổ là Tông Sư Bảng đệ tam, ta họ Hà, tên chỉ một chữ Lân, chẳng qua cũng chỉ là hạng vô danh mà thôi.
- Hà đạo hữu nói đùa, thực lực của đạo hữu, Tông Sư Bảng vốn nên có tên mới đúng, không hiểu tại sao, đến giờ vẫn chưa có, không lẽ đạo hữu vừa đến hay sao.
Tần Trạch tất nhiên sẽ không để ý vế sau của hắn, chỉ trả lời.
- Thiên hạ cao thủ sao mà nhiều, kẻ muốn thượng bảng đương nhiên rất nhiều, nhưng kẻ không muốn lên lại càng nhiều, há sẽ chỉ vì một cái bảng tên mà coi là đã thấy toàn bộ thiên hạ.
Thanh Hư đạo trưởng cảm thấy bản thân bị chê kiến thức hạn hẹp, nhưng vẫn đối lại.
- Đạo hữu lời này có sai, tuy chỉ là bảng tên nho nhỏ, nhưng lên đó có danh có lợi, sao lại có người nguyện ý không lên.
- Đó chỉ là suy nghĩ của ngươi mà thôi, đừng dùng định kiến của bản thân mà áp lên người trong thiên hạ, đó là ấu trí.
Tần Trạch chỉ nhàn nhạt đáp, chỉ trong vài câu, hắn hoàn toàn áp chế Thanh Hư đạo trưởng.
Thanh Hư há chịu thua dễ dàng như thế, hắn ý vị thâm trường nhìn Tần Trạch, nói.
- Tốt, cứ coi như đạo hữu có lý, vạy thì đạo hữu hẳn là người không muốn thượng bảng, tại sao hôm nay lại làm lớn như vậy.
- Đơn giản.
Tần Trạch xoay người, nhìn về phía Thanh Hư, hai mắt hắn khép hờ, khí thế vô hình lộ ra, tạo nên khí độ cao thủ, hắn nhàn nhạt nói.
- Ta có chuyện, cần lên bảng một chút.
Ầm!
Dứt lời, Tần Trạch biến mất tại chỗ, Thanh Hư đạo trưởng chưa kịp phản ứng đã cảm thấy chân khí nóng rực lao đến trước ngực.
Hắn đưa hai tay thủ thế, vận khởi toàn bộ chân khí, tạo thành một luồng khí xoáy, muốn triệt tiêu lực đạo của luồng chân khí kinh khủng này.
Rầm! Rầm!
Nhưng hắn đánh giá thấp thực lực đối phương, chặn không được một hơi, toàn thân Thanh Hư bay ra sau, liên tiếp đụng mấy căn nhà phía sau, chỉ khi dụng vài một vách tường cứng mới dừng lại.
Mọi người đang quan chiến cũng há hốc mồm, vừa nãy rõ ràng hai người còn ngang sức ngang tài, đột nhiên lão giả kia bạo phát, đánh bay Thanh Hư cũng gần như đánh bay tâm trí của mọi người.
- Không thể nào, Thanh Hư đạo trưởng bị một chiêu đánh bay, không lẽ tên kia mạnh hơn hay sao.
Một người trong đó thất thanh kinh ngạc.
- Hừ, chỉ một chiêu thôi, đâu có gì lạ, vừa nãy không phải Thanh Hư đạo trưởng cũng đánh trúng tên kia hay sao, có gì lạ chứ.
Một người trong đó lại không cho là đúng nói, hai người lời qua tiếng lại, chốc lát liền rùm beng.
Bụi mù dần tản đi, lộ ra một khung cảnh đổ nát, có thể thấy rõ, Thanh Hư đạo trưởng dựa trong góc, thanh y đạo bào cũng b·ị đ·ánh nát không ít, trên trán còn có vài v·ết m·áu, dáng vẻ chật vật này làm mọi người kinh ngạc không nhẹ.
- Hà đạo hữu quả nhiên giấu nghề, không ngờ thực lực lại mạnh như vậy.
Thanh Hư ngẩng đầu, tán thưởng Tần Trạch một câu.
- Hừ, ngươi cũng không cần tâng bốc lão phu, ta biết ngươi cũng chưa ra toàn lực, mau đứng lên đi.
Tần Trạch không ăn một bộ này của hắn, khoát khoát tay.
- Tốt, nếu đạo hữu có ý, ta cũng đành phụng bồi.
Thanh Hư cười lớn, phất trần trong tay vẩy vài cái, bụi bẩn trên người b·ị đ·ánh bay, hắn vận chuyển công pháp, chân khí trong nháy mắt cuồn cuộn lao ra, như kết thành một chiếc lồng, sau đó tụ lại trong đan điền Thanh Hư đạo trưởng.
Rầm! Rầm!
Thanh âm v·a c·hạm từ rên thân hắn truyền ra, mọi người nghe thấy đều kinh hãi, Thanh Hư đạo trưởng sẽ không bị chân khí của chính mình phá nát chứ.
Tần Trạch hai mắt nheo lại, nhìn kĩ, hắn thấy rất rõ, tuy chân khí trong người Thanh Hư chảy không có quy tắc, nhưng hình như đang tăng cường toàn thân hắn.