Chương 98: Lan Anh Kiệt
Ầm!
Cánh cửa vừa được Trương Tru dựng lên không lâu, nay lại bị đạp đổ xuống, một đám người hùng hổ tiến đến.
Đi đầu là một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo đường đường, trong ta cầm theo một cây quạt giấy, thi thoảng phe phẩy vài cái, hắn chính Lan Anh Kiệt, Lan gia thiếu chủ, cũng là người cầm đầu Kiệt Anh Hội.
Bên cạnh hắn là một trung niên nam tử, tuy có vài nét cương nghị trên khuôn mặt, nhưng nhìn kĩ lại thấy rõ một chút hèn mọn.
Hắn chính là người thứ hai trong hội, Hắc Du Sa, thực lực tông sư nhị trọng.
Theo sau hai người là một đoàn võ sư, chính là cốt cán của Kiệt Anh Hội, có thể nói, chỉ vì xả giận lên Tần Trạch, Lan Anh Kiệt điều động toàn bộ cao thủ đến.
- Ây, cánh cửa này cũng quá cũ nát, chỉ thổi cái đã rụng luôn rồi, bây giờ chỉ còn lại tường nhìn cũng không thuận mắt, các ngươi, dỡ nốt hàng tường kia xuống
Lan Anh Kiệt nhíu mày, tỏ vẻ không vui, ra lệnh dỡ tường, hành động ngang ngược của hắn rõ ràng là muốn hạ mã uy của đối thủ.
Nhìn đám thủ hạ binh binh bang bang đập tường, hắn có vẻ rất hài lòng, quay về căn nhà nhỏ nói.
- Không biết đạo hữu phương nào tới thăm, cớ gì tùy tiện g·iết người của ta, không lẽ có gì hiểu lầm.
Thanh âm hắn vang vọng cả khuôn viên nhà ở, nhưng lại được hoàn mỹ khống chế, không truyền ra quá xa, thể hiện rõ trình độ điều khiển chân khí hoàn hảo.
Thanh âm qua đi, cũng không có một lời đáp lại, Trương Tru sớm đã trốn đi, cho dù không trốn, hắn cũng không dám mò ra.
Còn Tần Trạch vẫn yên tĩnh nhắm mắt tĩnh toạ, thanh âm dù có to lớn thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn, thần niệm của hắn vẫn liên tục phát ra, dò xét trăm mét xung quanh.
Thấy bản thân khộng bị để ý đến, Lan Anh Kiệt nhất thời đại nộ, hắn còn chưa bị cùng cấp khinh thường như vậy, huống chi chưa chắc tên này đã mạnh hơn hắn.
- Hừ, cho mặt mũi mà không cần, Hắc Du Sa, phá nát căn nhà nát này cho ta, ta không tin hắn còn có thể co đầu rút cổ trong đó.
Hắc Du Sa vâng lệnh tiến lên, đến gần cửa nhà, hắn dừng lại một chút, hai tay giơ lên, chân khí tụ tập lại, hắn định dùng một chiêu thổi bay căn nhà.
Quả thật chiêu này có thể, dù sao hắn cũng là tông sư nhị trọng, muốn thổi bay một căn nhà nhỏ không khó, chỉ là hơi tốn chút thời gian.
Nhìn thấy chân khí tụ tập càng lúc càng nhiều, không khí xung quanh cũng đã lưu động theo, Lan Anh Kiệt hài lòng, hắn rất mong chờ chiêu này của Hắc Du Sa.
Tần Trạch rốt cuộc thu hồi thần niệm, nhìn cảnh tượng bên ngoài, hắn nhếch miệng, thanh âm theo đó truyền ra.
- Hừ, c·hết.
Ầm! Ầm! Rầm! Rầm!
Từng tiếng vang liên tiếp truyền ra, đám võ sư phía sau Lan Anh Kiệt đều b·ị đ·ánh cho bay ngược ra ngoài, toàn thân mềm oặt, xương cốt đứt gãy, khồn thể đứng dậy.
Hắc Du Sa đứng mũi chịu sào, bị chấn cho thất khiếu chảy máu, chân khí trong cơ thể b·ạo l·oạn kịch liệt, p·há h·oại từ bên trong, kinh mạch đứt vỡ, ngã thẳng xuống đất.
Lan Anh Kiệt hai mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Du Sa ngã xuống, đột nhiên cười lên haha.
- Tốt, không hổ dám g·iết người của ta, thì ra là có bản lĩnh tại thân.
Hắn nhìn về phía đám võ sư phía sau, lại nhìn Hắc Du Sa, nhẹ nhàng nói.
- Nếu ta không lầm, chiêu này ngươi chuẩn bị từ lâu đi.
- Haha, vậy mà lại cùng lúc ngưng tụ nhiều đạo chân khí, một đạo trong đó lại rất lớn, ngươi quả nhiên can đảm, không sợ chân khí b·ạo l·oạn sao.
Dừng một chút, hắn lại nói.
- Nếu ta đoán không lầm, đạo chân khí lớn kia hẳn là định dùng trên người ta, còn đám lâu la thì dùng mấy đạo nhỏ lẻ kia hạ gục, hay, vậy mà định dùng một chiêu giải quyết.
Trong lời nói của hắn tràn đầy ý tán thưởng, đồng thời đoán cách thức xuất thủ của Tần Trạch, nhưng hắn lại đột nhiên cuồng tiếu lên.
- Hahaha, nhưng chung quy ngươi vẫn tính sai một bước, ta là thủ lĩnh, há sẽ xuất thủ trước, mà ngươi lại chỉ có một chiêu này, nay lại dùng trên thân thuộc hạ của ta, chắc hẳn hiện tại ngươi không còn bao nhiêu chân khí đi, như vậy há sẽ là đối thủ của ta.
Tần Trạch hai mắt trừng trừng nhìn tên này một chút, hắn cũng chỉ phóng mâý đạo chân khí mà thôi, đâu có khoa trương như tên này nói, nhưng thôi vậy, diễn kịch cùng hắn một chút.
Hắn vuốt mặt một chút, chỉnh thành khuôn mặt hư thoát, hai chân hơi run nhè nhẹ, lững thững bước ra.
- Tốt, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, vậy mà lại đoán được bảy tám phần thủ đoạn của lão phu, tiền đồ vô khả hạn lượng.
Tần Trạch dùng thanh âm suy yếu, ánh mắt tán thưởng nhìn Lan Anh Kiệt.
Nhìn thấy một lão giả đứng trước mắt, Lan Anh Kiệt hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng là một tên đại hán, thân hìn thô kệch, cái loại vừa nhìn là biết không có đầu óc kia chứ.
Nhưng nhìn có vẻ lão giả cũng không mạnh lắm nên hắn cũng thả lỏng, yên tâm hoen một chút, nhìn Tần Trạch, hắn dùng giọng chế giễu mà nói.
- Lão nhân gia, ngài cũng có tuổi rồi, còn chạy ra ngoài này hóng gió làm gì, mau về nghỉ ngơi kẻo ngã chổng vó xuống cống, c·hết đ·uối bây giờ.
Tần Trạch bình tĩnh nhìn hắn, không ngờ tên này thâm độc như vậy, hắn giả khục một tiếng, nói.
- Người trẻ tuổi, sau này ăn nói cho cẩn thận, ta tính tình tốt, không chấp nhặt với ngươi, nhưng người khác thì không như vậy, coi chừng bị người khác tiện tay hái đi cái mệnh lại không có chỗ khóc.
- Hừ, lão nhân gia ngài cũng nên ăn nói cẩn thận chút, ta nói trước, hôm nay ta tính tình không tốt, nói không chừng lại nổi điên, lão nhân gia ngài lại không chịu nổi bây giờ.
Lan Anh Kiệt sắc mặt đen thui, không nhẫn nhịn nữa, ngay lập tức vạch mặt.
- Hừ, lão phu cũng không dây dưa với ngươi, muốn đánh thì đánh, cho dù ta không ở trạng thái toàn thịnh thì xử lý ngươi vẫn đủ.
- Lớn mật.
Lan Anh Kiệt gào lên một tiếng, chân khí sôi trào, bắn liên tiếp mấy đạo chân khí đến chỗ Tần Trạch.
Cho dù hắn chỉ là tông sư ngũ trọng, nhưng chỉ riêng lực công kích, đã hoàn toàn là tiêu chuẩn của lục trọng.
- Hừ, điêu trùng tiểu kỹ.
Tần Trạch hừ lạnh, tay phải phất nhẹ một cái, mấy đạo chân khí phóng ra, đánh tan công kích.
Ngoài mặt thì trông có vẻ ngang sức ngang tài, nhưng Tần Trạch cố ý lùi về sau một chút, mà hành động này hữu ý vô ý lại bị Lan Anh Kiệt nhìn thấy.
Hắn nhếch mép cười nhẹ, quạt trong tay nhẹ phẩy, công kích đan thành lưới bao trọn Tần Trạch, đồng thời di chuyển xung quanh, tìm sơ hở để xuất thủ.
Tần Trạch lâm.nguy không loạn, cây gậy nhỏ trong tay vung vẩy, đánh lui mấy lưới chân khí, thân hìn nhanh chóng di chuyển, tránh lui các đòn chí mạng của Lan Anh Kiệt.
Hai người vờn qua vờn lại một lúc, sân nhà đã bị bụi mù bao phủ, thanh âm binh binh bang bang liên tiếp không ngừng.
Động tĩnh không nhỏ đã kinh động đến những người xung quanh, coa người nhát gan chạy mất, nhưbg cũng có không ít kẻ hiếu kì, lớn mật lại gần, muốn biết chuyện gì xảy ra.
Thần niệm Tần Trạch dò rõ hnhf động từng người, hắn canh thời gian chính xác, dúng lúc đs người chỉ cách hắn hai mươi mét, hắn phát lực, đẩy lui Lan Anh Kiệt.
Lan Anh Kiệt còn đang hưng phấn thì đột nhiên bị một đạo cự lực đánh bay, hắn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, một cơn đau nhói xuyên qua lồng ngực, ý thức hắn lâm vào mơ hồ sau đó là mất hẳn.
Hạ sát Lan Anh Kiệt xong, Tần Trạch đứng chắp tay sau lưng, thể hiện rõ phong phạm cao thủ, hắn còn phải chờ người.
Ngay sau đó, một vị thanh y đạo sĩ xuất hiện, đứng trên không trung, chân khí cuồn cuộn phóng ra, giữ cho thân hình hắn lơ lửng, nhẹ đáp xuống mái nhà gần đó.
Hắn nhìn vào t·hi t·hể Lan Anh Kiệt, sau đó nhìn về phía Tần Trạch, kinh ngạc nói.
- Đạo hữu g·iết Lan gia thiếu chủ, lá gan không nhỏ nha.
Tần Trạch liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói.
- Là hắn tự mình muốn c·hết, lẽ nào ngươi muốn vì hắn báo thù.
- Haha, đạo hữu hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, chẳng qua ta nhắc nhở đạo hữu một chút, Lan gia, không thể trêu vào, đạo hữu tốt nhất vẫn là rời đi thôi.