Chương 100: Lan Trọng Thanh
Không lẽ.
Tần Trạch có cảm giác không ổn, quả nhiên, Thanh Hư đạo trưởng trong nháy mắt không thấy.
Lúc Tần Trạch định dò xét, đột nhiên cách mặt hắn chỉ một gang tay, đuôi phất trần nhọn hoắt chỉ thẳng đến, làm da mặt Tần Trạch đau nhói một chút.
Ầm!
Tần Trạch lui về sau thật nhanh, tránh đi công kích, nhưng, còn chưa lui bao xa, hân lại phải nhanh chóng dừng lại.
Bởi không biết lúc nào, Thanh Hư đã xuất hiện sau lưng hắn, hai ngón tay kẹp lại, chỉ vào sau gáy Tần Trạch, chân khí cuồng bạo phóng ra.
Rầm! Rầm!
Nhưng chưa kịp chạm đến Tần Trạch, đã bị một lớp chân khí chặn lại, hai bên lập tức đối lên, tạo thành những t·iếng n·ổ liên tiếp, không khí xung quanh bị dạt ra thành những cơn gió, thổi bay hết khói bụi xung quanh.
Người đứng xem đều ít nhiều bị ảnh hưởng đến, những võ giả đứng không vững còn bị gió thổi bay.
Ầm một tiếng lớn, Tần Trạch cùng Thanh Hư tách ra, hai bên đứng đối diện, chân khí xung quanh cuồn cuộn không ngừng.
Tần Trạch nhẹ cau mày, tên này thực lực quả không thể khinh thường, hắn đã dùng tông sư cửu trọng thực lực, tuy không dùng thần niệm nhưng đánh hai ba tông sư cửu trọng là không có vấn đề, nhưbg tên này lại rất khó đối phó, luôn có cảm giác hắn không chỉ là tông sư cửu trọng vậy.
Xem ra lời đồn không sai, Thanh Hư hoàn toàn có khả năng kéo chân đại tông sư.
- Thực lực Hà đạo hữu quả nhiên bất phàm, ta rất coi trọng lần chiến đấu này, hi vọng đạo hữu sẽ dùng toàn lực.
Dứt lời, Thanh Hư móc ra một cây phất trần mới, thân màu đen tuyền, bóng loáng, vừa nhìn đã có cảm giác là một bảo vật.
Chỉ thấy hắn truyền chân khí vào trong, ngay tức khắc, từ đuôi phất trần, một loại chân khí kì lạ được tạo ra, mạnh hơn chân khí thông thường.
Thanh Hư phất một cái, một đạo vô hình nhưng hình như hữu hình loáng hiện lên một cái, tiếp đó, Thanh Hư liên tiếp phất thêm mấy cái, hình như tạo thành một chữ gì đó.
Tần Trạch đương nhiên không thể để đối thủ tự ý bày bố như vậy, cây gậy trong tay hắn giương lên, chân khí tụ lại tại đầu gậy, liên tục luân chuyển theo một quy tắc nào đó.
Hai bên đều đang tụ lực Hoàng cấp võ kỹ, nhưng hiển nhiên Tần Trạch hoàn thành trước, dù sao hắn cũng không phải tông sư.
Không chần chừ, hắn lao lên, đầu gậy gỗ nhắm thẳng hai tay Thanh Hư, đây không phải đánh nhau sống c·hết nên hắn tận lực không đánh chỗ hiểm.
Bụp một tiếng, thật không may cho Thanh Hư, hắn trúng chiêu, cũng do hắn đang chú ý tụ lực cho chiêu thức, không chú ý đến Tần Trạch cũng sử dụng võ kỹ, mà lại còn nhanh hơn hắn.
Ầm!
Thanh Hư b·ị đ·ánh bay, chiêu thức đang tụ tập cũng phá, hắn ngoài việc chịu đòn của Tần Trạch còn chịu phản phệ của võ kỹ nên tình trạng không tốt lắm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Liên tiếp đụng nát mấy kiến trúc, hắn ho ra một ngụm máu, thân thể xụi lơ xuống.
Tần Trạch cũng không thừa nước đục thả câu, hắn hạ người xuống, đi đến gần chôc Thanh Hư.
Thấy hắn đến, Thanh Hư gắng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, nói.
- Hà đạo hữu quả là thực lực thâm bất khả trắc, trận này ta thua không oan.
Tần Trạch mỉm cười, đưa tay kéo hắn đứng dậy.
- Cám ơn.
Nói xong, hắn quay lưng lại, rời đi, không đi không được, nhà Trương Tru sớm đã đổ nát, ở lại cũng không có nơi ở, với lại Trương Tru cũng đã sớm trốn đi, không biết có còn gặp lại hay không.
Tần Trạch rời đi không lâu, Xung Đột Thành lập tức náo động, Thanh Hư đạo trưởng, đệ tam Tông Sư Bảng vậy mà chiến bại, điều này tượng trưng, không biết từ đâu chui ra một cao thủ, lại còn không biết thuộc thế lực nào.
Đáng kinh ngạc hơn là, tên tông sư này g·iết c·hết Lan gia thiếu chủ, Lan Anh Kiệt.
Nhưng điều này cũng không quan trọng nữa, bởi vì một Tông Sư Bảng đệ tam, không cần để ý mặt mũi Lan gia.
Cũng ngay ngày hôm đó, Tông Sư Bảng thay đổi, đệ tam chuyển thành Hà Lân, Thanh Hư bị đẩy xuống đệ tứ, những người phía sau cũng lui một bậc, cho đến tên cuối cùng, trực tiếp bị đẩy ra.
Đương nhiên, chuyện này cũng không quá ngoài ý muốn, việc như này tuy không phải ngày ngày thấy, nhưng thi thoảng vẫn có vài lần, cho nên mọi người không lấy làm lạ.
Chỉ là lúc này, Lan gia, trong một không gian tối tăm, có mấy bóng người tụ tập, một tên trong đó lên tiếng.
- Đáng c·hết, Anh Kiệt vốn là hi vọng tương lai của Lan gia, nay lại c·hết rồi, thù này không báo không được.
- Đúng, đây chính là động đến cả tương lai của Lan gia ta, nếu Anh Kiệt không c·hết, không sớm thì muộn, chúng ta cũng sẽ có một đại tông sư.
- Không sai, chúng ta nên hợp lực toàn tộc, báo thù cho Anh Kiệt.
Nhìn bên dưới láo nháo, bóng người ngồi trên chủ toạ quát lớn.
- Đủ rồi, một tên tiểu bối mà thôi, c·hết cũng c·hết rồi, có báo thù cũng chẳng có lợi gì, cái quan trọng ở đây không phải báo thù, mà là mặt mũi, mặt mũi các ngươi hiểu không.
Dừng một chút, như đã bình tĩnh lại cảm xúc, hắn nói tiếp.
- Chuyện này mặc kệ có hậu quả hay hệ lụy gì ta đều không quan tâm, ta chỉ cần tìm lại mặt mũi cho Lan gia, không thể để thiên kiêu nhà mình c·hết oan c·hết uổng xong rồi lại co đầu rút cổ ở trong xó như vậy được, phải phản ứng, phản ứng mãnh liệt cho ta.
Nghe hắn nói xong, mấy người ngồi phía dưới đều im phăng phắc, không ai dám hó hé một câu, thật lòng họ cũng nghĩ như vậy, nhưng ai dám nói ra, nói ra không phải chứng tỏ bản thân không có tình cảm với con cháu gia tộc hay sao.
- Nhưng, gia chủ, chúng ta không có thực lực tìm về mặt mũi, người ta cũng là Tông Sư Bảng đệ tam, chúng ta.
Hắn đang định nói chúng ta ngay cả đệ tứ còn đánh không lại, nhưng nghĩ lại, nói vậy không chừng bản thân lại bị mắng một trận nên thôi.
Mấy người khác đều có ý nghĩ này, nhưng không ai dám nói, chỉ tỉ ra vẻ mặt căm phẫn, hai mắt đỏ lòm.
Lan gia gia chủ nhìn đám này một lượt, ngồi xuống, nâng tay đỡ trán, hắn thật sự chẳng thèm giải thích nữa, khoát tay.
- Đi, đi, các vị về nghỉ ngơi đi, ta không có sức kêu gào với các ngươi nữa.
- Rõ.
Còn chưa nghe hắn nói hết câu, mấy người ở dưới như nghe quân lệnh, gần như là đồng thời đứng dậy, hô một tiếng rõ to rồi lục tục ra về, rất nhanh đã mất hút.
Lan gia gia chủ nhìn cảnh này, suýt hộc máu, may mà còn bình tĩnh lại được, hắn thở dài, đứng dậy, rảo bước đến một thông đạo khác, tiến vào một gian mật thất nhỏ.
Trong đây vô cùng tối, chỉ có một lỗ ánh sáng từ trên đỉnh đầu được khoét để thông khí, ánh sáng mờ mờ từ trên chiếu xuống, làm cho khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Dưới làm ánh sáng đó, có một trung niên nhân, ngồi xếp bằng, trên hai đùi là một thanh kiếm, toàn thân hắn phủ một lớp bụi dày, nếu không nhìn kĩ, còn có thể nhầm thành một pho tượng.
- Bái kiến tứ thúc.
Lan gia gia chủ tiến đến gần, khom người hành lễ.
Lan gia chủ tứ thúc, chính là lá bài hộ mệnh của Lan gia, cũng chính là Lan Trọng Thanh, kẻ từng tông sư bát trọng đánh bại.
Chỉ thấy pho tượng từ từ mở mắt, hắn lắc lắc bản thân một chút, hỏi.
- Có chuyện.
- Vâng.
Lan gia gia chủ kể lại một lần tất cả mọi chuyện xảy ra, cuối cùng cúi đầu nói.
- Nay Lan gia cần trọng chấn uy danh, tránh bị các thế lực khác lợi dụng điều này làm văn chương, cho nên ta đến mời tứ thúc xuất quan, huy động toàn tộc làm một lần.
Lan Trọng Thanh nhìn Lan gia chủ một chút, thản nhiên nói.
- Ngươi nên biết, một khi hành động, sẽ có rất nhiều hệ lụy sau đó, cũng có thể không còn Lan gia nữa, ngươi chắc chắn sao.
Lan gia chủ do dự một chút, hai tay hắn nắm chặt, cuối cùng cắn răng, khom người nói.
- Ta đã quyết định, sẽ không hối hận.
- Tốt.
Lan Trọng Thanh tán thưởng một tiếng, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Lan gia chủ, bàn tay khô gầy nhẹ vỗ vai hắn vài cái, nhìn ra thông đạo tối om phía trước, nói.
- Ta cũng đã lâu không ra khỏi đây, không hiết bên ngoài đã thay đổi ra sao.
Hắn lại nhìn vè phía Lan gia chủ, phân phó.
- Chuẩn bị đi, xong việc cứ phát tín hiệu cho ta, ta tự tìm đến.
Dứt lời, thân ảnh hắn hoà vào bóng tối, trong nháy mắt mất đi tung ảnh.