Chương 97: Xuất Thủ
- Hừ, Lan gia, là thứ gì, lão phu không để vào mắt, đợi chúng đến, lão phu đánh cho như chó cụp đuôi cho ngươi xem.
Thanh âm bá khí của Tần Trạch từ trong phòng truyền ra, thể hiện rõ khí phách của một cao thủ.
Nghe thế, lòng tin của Trương Tru tăng nhiều, hắn lựa chọn tin tưởng Tần Trạch, vội vàng chắp tay.
- Vậy, đa tạ tiền bối giúp đỡ, vãn bối không làm phiền ngài nữa.
Nhìn Trương Tru rời đi, Tần Trạch rất hài lòng, rất tốt, tiếp theo chỉ cần đánh và đánh là được.
Lúc này tên cầm đầu kia đã chạy khá xa, hắn không chạy ngay về hang ổ, mà lượn một vòng lớn, đến khu vực bên cạnh, nơi đó vừa vặn có mấy tên võ sư của Kiệt Anh Hội.
Chỉ cần hắn gặp mấy tên này, đem Trương Tru bắt lại, có thể giảm chút ít trách phạt, nếu ngu xuẩn mà chạy về thì khó mà lường được hậu quả.
Hộc hộc hộc!
Hắn thở phì phò, chạy một vòng lớn làn hắn mệt không nhẹ, dù gì cũng chỉ là một võ giả tứ trọng, không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.
May mắn cho hắn, cách đó không xa có mấy người tụ tập lại, nhìn trang phục là có thể nhận ra là người của Kiệt Anh Hội.
Tên cầm đầu nhanh chóng chạy đến, hét lên.
- Các vị đại nhân, xảy ra chuyện lớn, lại có kẻ dám động thủ với chúng ta, hơn nữa còn g·iết người.
Đằng xa chính là một tên võ sư thất trọng, mang theo tiểu đệ thu tiền mấy tên tán tu mạnh hơn, vừa nghe thấy thanh âm, quay phắt đầu lại, hắn nhảu đến cạnh tên cầm đầu vừa chạy đến, túm lấy cổ áo, vừa lắc vừa hỏi.
- Thật sao? Là tên khốn kiếp nào làm, mau nói vị trí của hắn cho ta, ta phải nói cho đám tán tu này biết, đụng vào người của Kiệt Anh Hội sẽ lãnh hậu quả gì.
Tên cầm đầu kí bị lắc một trận mơ hồ, nhưng cũng nhanh miệng đáp lại.
-Hắn gọi Trương Tru, chỉ là một tên võ giả, nhà hắn cách đây hai dãy nhà, chính là căn nhà cũ nát kia, còn hiện tại đang ở đâu, ta cũng không biết.
Nói đến đây, hắn đột nhiên lúng túng, bới chạy nhanh quá, ngay cả đồng bọn c·hết mấy người hắn còn không rõ, há biết Trương Tru hiện tại nơi nào.
Nhìn vẻ mặt rụt rè chả hắn, tên võ sư kia hình như cũng hiểu ra gì đó, mặt nhất thời đen lại, gằn giọng hỏi.
- Như vậy, ngươi chính là chạy đến đây, ngay cả tên đó hiện tại ở đâu cũng không biết.
Nói đến đây, hắn hình như rất phẫn nộ, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu, hai tay đang nắm cổ áo cũng dần nâng lên cổ.
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân cũng chỉ là muốn báo lạu cho ngài, với lại thực lực tiểu nhân còn yếu, không chống lại tên kia, lao lên chính là chịu c·hết a.
Tên cầm đầu kia ngay lập tức hoảng hồn, vội vàng gân cổ lên mà khóc lóc cầu xin.
- Hừ, phế vật, lưu ngươi lại làm gì, c·hết đi.
Tên võ sư kia chỉ dùng hai mắt hung ác nhìn hắn, hai tay gia tăng lực đạo, thanh âm cót két của xương cốt vang lên đều có thể nghe thấy được.
Tên cầm đầu hai mắt trắng dã, hai chân vung mạnh, miệng há lớn như muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra tiếng ọc ọc.
Chỉ chốc lát sau, tên cầm đầu kia không còn động đậy nữa, mềm oặt xuống như bong bóng xì hơi.
- Hừ, phế vật.
Tên võ sư ném t·hi t·hể sang một bên, phủi phủi tay, hướng về phía đám người phía sau ra lệnh.
- Đi, đi xem tên kia còn ở lại không, nếu hắn có gan lưu lại, ta muốn bằm thây hắn ra.
Tên này đương nhiên không phải vì cái gì tư tưởng đoàn đội, danh dự Kiệt Anh Hội đối với hắn chính là vớ vẩn, hắn tích cực như vậy cũng chẳng qua là vì bị cấp trên xả giận lên người mà thôi.
Đám người hùng hổ đến nhà Trương Tru, không thèm nói một câu, ngay lập tức nhảy vào trong, nhìn mấy cái t·hi t·hể nằm lăn lóc trong sân nhà, tên võ sư chỉ bĩu môi khinh thường, hắn gào về phía trong nhà.
- Tiểu tử, có can đảm lắm, dám g·iết người của Kiệt Anh Hội chúng ta, nếu có xan đảm như vậy, mò ra ta xem thử chút.
Trương Tru lúc này núp trong nhà đã run lẩy bẩy, thanh âm to lớn không ngừng trùng kích vào lỗ tai, làm đầu óc hắn cũng ông một chút, may mà còn cách bức tường, miễn cưỡng coi như tỉnh táo.
Tần Trạch biết thời gian bản thân xuất hiện đã đến, hắn ngồi ngay ngắn một chút, điều chỉnh chút giọng nói cho phù hợp hình tượng, sau đó uy nghiêm quát lớn.
- Ồn ào.
Ầm!
Theo tiếng quát vừa ra, chân khí từ trong nhà bắn ra, chấn chi tên tông sư kia thất khiếu chảy máy, đầu óc chấn choáng, đứng đơ ra tại chỗ.
Mấy người phía sau do không bị Tần Trạch nhắm vào nên vẫn bình thường, chỉ là trong lòng lộp bộp một cái, biết là bản thân chọc vào thứ không nên chọc.
Bộp!
Thanh âm đột ngột vang lên như kéo mọi người trở lại hiện thực, tên võ sư kia đã không biết từ lúc nào tắt thở, thân thể không giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất.
Mây tên phía sau vừa thấy, nhất thời hoảng hơn, có người thậm chí còn quỳ xuống đất khóc ròng ròng.
- Cút.
Tần Trạch quát nhẹ một tiếng, đám này mới vội vàng kéo nhau rời đi.
Nhìn thân ảnh khập khiễng của chúng, Tần Trạch trong lòng khinh thường, hắn tha mấy tên này cũng không phải ngại bẩn tay hay gì cả, đơn giản chỉ là cho chúng về báo tin thôi.
- Tiền bối, tiền bối quả nhiên lợi hại, chỉ gầm lên một tiếng mà đã tiêu diệt võ sư, cảnh này ta đến nghĩ còn không dám nghĩ, thật không ngờ lại xảy ra trước mắt như vậy.
Trương Tru từ xa chạy lại, hưng phấn nói một tràng, hắn rất kích động, vốn nghĩ Hà tiền bối này chỉ là võ sư, có thể bảo vệ bản thân một mạng thôi, nhưng không ngờ võ sư không chịu nổi một tiếng gầm.
Hắn đoán rất có thể Hà tiền bối là một vị tông sư, hơn nữa còn là cao thủ trong hàng ngũ tông sư, nếu không sao dám không sợ Lan gia, cao thủ như vậy, Lan nể chút mặt mũi cũng là nên.
- Tiền bối, ngài nói cho ta biết, rốt cuộc ngài là tu vi gì vậy, ta hứa sẽ không nói cho ai khác.
Trương Tru dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Tần Trạch, không ngừng dò hỏi tu vi của hắn.
- Khục.
Tần Trạch ho khan một tiếng, hai mắt khéo hờ, nhẹ nhàng đáp.
- Tu vi của ta không tiện cho ngươi biết, ngươi chỉ cần biết, có ta ở đây, Lan gia không dám động vào ngươi là được.
- Vâng, đều nghe lời tiền bối.
- Rồi rồi, mau đi dọn dẹp đống rác ngoài kia đi, để đó nói không chừng lại có thứ gì không lành đến cửa.
Tần Trạch khoát khoát tay, chỉ vào đống xác c·hết, mượn cớ đuổi Trương Tru đi.
- Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa xem.
Trong một đại điện u ám, thanh âm nộ hống từ trên cao truyền ra, vang vọng cả đại điện, doạ mấy tên đứng dưới run rẩy bẩy.
Chính là nhóm người được Tần Trạch tha mạng kia, giờ khắc này, họ đang báo cáo tình hình lại cho Lan Anh Kiệt, thanh âm kia cũng là hắn phát ra.
Vốn đang khó chịu vì thua cược, chưa kịp hả giận, nay lại nghe tin có tên tán tu nào đó gan mập, dám g·iết người của hắn, ngay lập tức, lửa giận của hắn bùng phát.
- Là, là có một tên tông sư bí ẩn, g·iết c·hết Lưu đại nhân cũng một nhóm võ giả của chúng ta, nếu hắn chưa rời đi, có lẽ hiện tại còn đang ở lại nơi đó.
Một tên võ giả run giọng mà trả lời, hai chân hắn sớm đã đứng không vững, run rẩy không ngừng.
- Tông sư, ngươi xác định là tông sư.
Lan Anh Kiệt vừa nghe hai chữ tông sư, bình tĩnh lại một chút, hỏi.
- Vâng, chân khí ngoại phóng, xác định là tông sư, chúng ta còn chưa thấy mặt hắn, Lưu đại nhân đã bị cách không đ·ánh c·hết.
- Tốt, cút đi.
Lan Anh Kiệt ra lệnh đuổi mấy tên kia đi, còn hắn thì lâm vào trầm tư.
Tông sư, không lẽ là Vân Hưng, trong đám tán tu kia cũng chỉ có tên này có thực lực làm như vậy.
Nhưng không đúng, Vân Hưng rõ ràng là sợ Lan gia hắn, không có lí nào dám làm vậy, trừ khi có kẻ chống lưng, nhưng ai lại đi chống lưng một đám tán tu vớ vẩn.
Xuy đi xét lại, chỉ có một khả năng, có tên tông sư nào đó vừa đến, khả năng cao là tán tu, sau đó đồng bệnh tương liên, thương cảm đám tán tu Xung Đột Thành.
Lại thêm nghé con không sợ cọp, căn bản sẽ không để Lan gia vào mắt, ỷ vào thực lực bản thân, tự cho là đúng mà xuất thủ.
Nghĩ đến đây, Lan Anh Kiệt cười gắn lên.
Tốt, rất tốt, vốn còn không biết xả giận nơi nào, nay mục tiêu tự dưng xuất hiện, há sẽ để mất.