Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 96: Tức Nước Vỡ Bờ




Chương 96: Tức Nước Vỡ Bờ

Tần Trạch kinh ngạc, tên này vậy mà tự hủy kinh mạch toàn thân, chân khí trong cơ thể điên cuồng tàn phá, sắp c·hết đến nơi rồi.

Hắn đương nhiên là mặc kệ, đây là lựa chọn của Hoàng Hùng, không đến phiên hắn quản, chỉ yên lặng ngồi đợi Hoàng Hùng tắt thở.

Chốc lát sau, chân khí phá đến não bộ của Hoàng Hùng, kết thúc sinh mạng của hắn, kết quả này đúng là ngoài dự liệu lúc đầu của Tần Trạch.

Nhìn hai người một lần cuối, Tần Trạch lắc đầu rời đi, nếu là hắn có lẽ sẽ không làm như vậy.

Về đến nhà Trương Tru, thấy hân vẫn còn đang tu luyện, Tần Trạch cũng đánh ngồi xuống tu luyện theo, dù gì hắn cũng không có việc làm, chỉ cần chờ đợi là đủ.

- Khốn kiếp, Hắc Phong quả nhiên phế vật, vậy mà lại bị g·iết, báo hại lão tử mất đi số tiền lớn như vậy.

Trong một căn cứ bí mật, Lan Anh Kiệt điên cuồng gào thét.

Phía trước hắn là mấy tên quan trọng trong Kiệt Anh Hội, ngồi ngay cạnh hắn là nhân vật thứ hai của Kiệt Anh Hội, Hắc Du Sa.

Tên này là một trung niên nam tử, để một chòm râu dê dưới cằm, khuôn mặt luôn tràn đầy vẻ hung ác, như thể lúc nào cũng có thể cắn người ta một nhát.

Hắn là tông sư nhị trọng, nhưng tuy tu luyện khâc khổ nhưng cũng không thấy tiến bộ nên đầu nhập vào Lan Anh Kiệt, hi vọng hưởng chút cơm thừa từ Lan gia.

Nhưng cho đến hiện tại, cơm canh chẳng thấy, chỉ được ban cho cái hư danh cầm đầu mấy tên côn đồ, gia tăng tài phú cho Lan Anh Kiệt, nhưng đã lên thuyền thì khó xuống, hắn cũng đành chấp nhận theo Lan Anh Kiệt lăn lộn.

- Lan thiếu, không cần tức giận, số tiền đó chúng ta kiếm lại là được mà.

Một tên trong đó lên tiếng nói, nhưng hình như lời nói của hắn không có tác dụng, chỉ thấy Lan Anh Kiệt quay lại gào lên.

- Kiếm lại, kiếm thế nào, một lũ ngu xuẩn, không biết ta tụ tập các ngươi lại làm cái gì nữa, mau mau cút.



Mọi người nghe thế, sắc mặt đều đen, không ít lần bọn họ bị chửi bới như vậy, nhưng thân ở dưới người, lại không thực lực, cũng chỉ đành lủi thủi rời đi.

Nhưng họ cũng sẽ không làm như không có gì, cũng chỉ đành phát tiết lên đám tán tu phía Nam Xung Đột Thành.

Ngày hôm sau, trong lúc Tần Trạch còn đang đắm chìm trong tu luyện, đột nhiên, một tiếng kêu lớn truyền đến.

- Trương tiểu tử, mau ra mở cửa cho bản đại gia.

Vừa dứt lời, còn chưa đợi Trương Tru ra mở cổng, đã nghe một tiếng ầm vang, cửa nhà bị đạp bay, theo đó chính là mười mấy tên đại hán, tướng mạo hung ác lao vào, hai mắt không kiêng kị mà dò xét khắp nơi.

Trương Tru không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra tiếp đón, cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói.

- Các vị đại gia, tháng này ta không dư dả, chỉ có thể nộp bằng này thôi.

Dứt lời, hắn móc ra một cái túi nhỏ, đưa cho tên cầm đầu.

Tên kia cũng không khách sáo, tiện tay nắm lấy, bĩu môi, mở túi ra xem, sau đó ném thẳng xuống đất, lên giọng hung ác.

- Hừ, ngươi tính qua mắt bọn ta à, rõ ràng lúc trước còn nhiều như vậy, lần này há có thể ít, khôn hồn thì mau giao tiền ra, nếu không bọn này không nương tay đâu.

Tên cầm đầu một mặt phẫn nộ, phía sau hắn, mấy tên đi theo cũng hằm hằm, tỏ ý muốn động thủ.

Thấy không còn cách nào khác, Trương Tru vội quỳ xuống, hai tay chắp lại mà khẩn cầu.

- Các vị đại gia bớt giận, tiểu nhân cũng chỉ may mắn mới có số tiền lần trước, cũng đã giao nộp hết cho các ngài, hi vọng các vị đại gia hiểu cho.

- Hừ, hiểu cho ngươi, chúng ta hiểu cho ngươi thì ai hiểu cho chúng ta, các huynh đệ, đánh, đánh đến khi hắn nhả ra mới thôi.



Tên cầm đầu hung hăng hạ lệnh, bộ dạng này rõ ràng là hôm qua bị cấp trên phát tiết, giấu cục tức này xuống, bây giờ lại nhả trên thân Trương Tru.

Tần Trạch ở trong nhà, nhưng hắn thấy rất tõ hành động của tất cả mọi người, mấy tên côn đồ này cũng chỉ là võ giả tam, tứ trọng nếu đánh thật thì không phải đối thủ của Trương Tru.

Nhưng ai bảo sau lưng bọn hắn có thế lực, cho dù cho Trương Tru thêm mấy lá gan, hắn cũng không dám đánh.

Sau khi đánh một trận, mấy tên kia mới dừng lại, đám tiểu đệ vây quanh tên cầm đầu, xum xoe hỏi.

- Đại ca, hình như tên này không còn tiền thật, hay là chúng ta tạm thời bỏ qua hắn, nếu không tháng sau lại mất đi một khoản.

- Đúng thế đại ca, vẫn là lưu hắn khoẻ mạnh chút, nếu không người tổn thất lại là chúng ta.

Tên cầm đầu hình như cũng nghe lọt, nhưng nghĩ lại cảnh nhục nhã hôm qua, hắn lại cảm thấy chưa đủ, nhìn quanh một chút, ngoại trừ mấy người đứng trơ trọi cũng chỉ còn một căn nhà rách.

Đầu hắn bỗng nảy ra sáng kiến, chỉ cần không đánh người là được, hắn muốn phát tiết lên căn nhà ngứa mắt kia, tiện thể giáo huấn tên Trương Tru này một chút.

- Tên này đúng là cứng đầu, ta không tin hắn không tàng tư, huynh đệ, lật tung nhà hắn lên, đào sâu ba thước đất, ta không tin như thế còn tìm không ra.

Mấy tên kia tuy không hiểu làm vậy để làm gì, nhưng mệnh lệnh khó cãi, cũng gật đầu, hùng hổ xông tới.

Trương Tru vừa nghe, nhất thời quá sợ hãi, căn nhà nhỏ này chính là thứ gắn bó duy nhất với hắn, huống chi trong nhà, Hà tiền bối còn đang tĩnh toạ, nếu làm phiền tiền bối, thì hậu quả hắn không gánh nổi.

Hắn vừa đứng lên lại vội quỳ xuống, van khóc xin tha, nhưng đám này há sẽ để ý đến hắn, một tên đạp tung cửa phòng, kéo theo một mảng tường xung quanh sụp xuống.

- Aaaaaa, đáng c·hết, các ngươi đều đáng c·hết.

Mắt thấy căn nhà của bản thân sắp đổ, Trương Tru không nhẫn nổi nữa, hắn gào lên, tinh khí toàn thân sôi trào, màu da hắn chuyển sang màu đỏ, hai chân đạp mạnh, lao đến tên đạp cửa kia.



Tay hắn vung mạnh xuống đầu tên kia, do thực lực cách xa, cộng thêm đánh bất ngờ nên tên kia không kịp phản ứng đã b·ị đ·ánh bể đầu, c·hết ngay tại chỗ.

Mấy tên còn lại còn chưa kịp phản ứng, đã thấy động bọn b·ị đ·ánh nổ tung, ngơ ngác đứng như trời trồng tại chỗ.

- Còn ngơ ra đó làm gì, mau bắt hắn lại, không cần, đ·ánh c·hết luôn cũng được, vậy mà dám g·iết người của Kiệt Anh Hội quả nhiên là muốn c·hết.

Tên cầm đầu vừa hồi thần lại đã giận dữ hét, ánh mắt kia như muốn nuốt sống Trương Tru, nhưng sâu trong đó loé lên một tia sợ hãi.

Không sai, chính là sợ hãi, hắn biết rõ Trương Tru mạnh hơn hắn, cho nên không dám lên, lúc trước hắn dựa vào uy thế của Kiệt Anh Hội, lộng hành không sợ, đám tán tu cũng sẽ không phản kháng.

Nhưng tên Trương Tru này bây giờ lại nổi điên như vậy, đụng vào Kiệt Anh Hội tất nhiên sẽ c·hết, hắn không biết tên này sẽ có hậu quả gì, nhưng bản thân hắn chắc chắn sẽ c·hết trước.

Thấy đám tiểu đệ lao lên, nhân lúc không ai để ý, hắn quay lưng bỏ chạy, mặc kệ, giữ mạng vẫn quan trọng hơn.

Trương Tru lúc này như bị điên, hai tay huy động không ngừng, từng tên từng tên trúng chiêu mà ngã quỵ xuống, có tên thảm hơn thì bị hắn đánh nát đầu mà c·hết.

Đợi khi Trương Tru tỉnh táo lại, tất cả đám côn đồ đã bị hắn đ·ánh c·hết, thịt máu văng tung toé khắp nơi, tạo hành một khung cảnh thảm thiết.

Hắn lảo dsaor lùi lại hai bước, biết bản thân đã gây hoạ, nhưng đã làm thì không thể trốn tránh, cứ phi tang chứng cứ trước đã.

Nhìn qua một lượt, không tìm thấy tên cầm đầu, Trương Tru ngay lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân hân gần như băng hàn, trong óc chỉ còn một câu, lần này c·hết thật rồi.

Hân không kịp nghĩ nhiều, vội chạy đến chỗ Tần Trạch, hét lớn.

- Tiền bối, tiền bối, xảy ra chuyện lớn, ngà mau rời khỏi đây đi, tránh bị ta liên lụy.

Tần Trạch kinh ngạc, tên này bây giờ còn thời gian nghĩ cho kẻ khác, quả là khó gặp, nhưng hắn há sẽ rời đi, mục đích của hắn còn chưa hoàn thành đâu.

- Yên tâm, chút chuyện nhỏ này không cần lo lắng, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, phiền phức đến ta tự nhiên giúp đỡ.

Trương Tru nghe vậy không chỉ không thấy an lòng, tưởng Tần Trạch quá tự tin, vội giải thích.

- Tiền bối ngài hiểu lầm, phiền phức không chỉ mấy tên kia, sau lưng chúng là Kiệt Anh Hội, sau lưng Kiệt Anh Hội là Lan gia, không thể khinh thường.