Chương 95: Bại
Đấu trường dưới đất này rất rộng rãi, xung quanh đài đã có mấy ngàn người tụ tập, tiếng huyên náo liên tục truyền đến, tạo nên một khung cảnh lộn xộn.
Nhưng dù vậy, họ vẫn dành ra một góc vắng vẻ, chỉ có vài người ngồi đó, vừa nhìn liền biết quyền cao chức trọng.
Lan Anh Kiệt hôm nay cũng tới, hắn rất rảnh rỗi, nên cũng muốn đặt cược một chút.
Theo hắn thấy, Hắc Phong chiếm thế thượng phong rõ ràng, dựa vào lên bảng lâu hơn Hoàng Hùng, không biết đã tích lũy bao nhiêu thực lực.
Ngồi quanh hắn cũng có mấy thiên kim, công tử của thế lực khác, nhưng hắn chẳng thèm ngó tới, mặc cho đám kia láo nháo.
Hắn phân rõ đẳng cấp của mình, mấy tên kia ngay cả tông sư trung kì còn chưa đến, há xứng cùng hắn tranh phong, trừ khi truyền nhân mấy đại thế lực lớn đến, hắn còn vui vẻ giao lưu.
Nhưng trong đại thế lực không thiếu Tông Sư Bảng cao thủ, không cần đến đây xem kịch.
Trên đài, Hắc Phong một thân hắc y, đúng như tên của hắn, ngoài màu đen ra cũng chẳng có gì, vừa lên đài, hắn bỏ mũ ra, hiện ra là một vị nam tử tuấn tú, khuôn mặt sắc cạnh, nhưng hai mắt có chút bi phẫn kèm theo tức giận tột độ.
Hoàng Hùng cũng nhảy lên đài, chỉ về nhan sắc, hắn không thua Hắc Phong, nhưng khí thế lại có vẻ yếu hơn một bậc, hắn cũng dùng ánh mắt giận dữ mà nhìn chằm chằm đối thủ.
- Hắc Phong, ngươi còn gì muốn nói ha không.
Hoàng Hùng nhìn chằm chằm vào Hắc Phong, bi phẫn mà hỏi.
Hắc Phong không nói, chỉ im lặng nhìn lại, bình tĩnh trả lời.
- Hoàng Hùng, ta cùng ngươi từng coi nhau như thủ túc, nay lại đi đến bước này, cho dù nói gì, còn kịp hay sao.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng móc sau lưng ra một cây thương, nắm chặt, rõ ràng thể hiện ý muốn động thủ.
- Tốt, nếu ngươi đã muốn dùng thắng thua mà phân sai đúng, ta theo ngươi.
Rầm!
Vừa dứt lời, Hoàng Hùng cũng rút ra một cây thương, do hai người từng kề vai sát cánh nên binh khí cũng tương tự nhau, thậm chí họ còn đặt làm hai cây thương giống nhau như đúc.
Nhưng kể từ khi vạch mặt, hai cây thương đó đã sớm bị bỏ đi, v·ũ k·hí hai người hiện tại dùng chính là cây thương bân đầu của họ.
Thấy trận đấu bắt đầu, mọi người xung quanh reo hò lên, những người này rất phấn khích, một phàn là vì đây chính là Tông Sư Bảng cường giả đối chiến, một phần là cổ vũ cho tiền cược của bọn hắn.
Tần Trạch ngồi trong đám đông, liên tục bị xô qua đẩy lại, thậm chí còn bị mấy tên cãi vã, mắng chửi ngay trên đầu, nước miếng bắn tung toé.
Nhiều lúc hắn muốn rút đao ra, một đao chém c·hết hết đám người, đúng là thực lực hắn đủ làm như vậy, nhưng không được, hắn còn có việc phải làm.
Lúc nãy hắn dùng thần niệm thấy rõ, Lan Anh Kiệt đặt gần như toàn bộ vàng bạc trên người vào Hắc Phong, hắn đối với tên này là lòng tin cực lớn.
Trong cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần thuận thế đẩy Hoàng Hùng một chút, đánh thắng Hắc Phong, như vậy thì Lan Anh Kiệt sẽ mất một khoản lớn.
Với tính khí ca ngạo của Lan Anh Kiệt, hấn sao có thể kiềm chế lửa giận, nhất định sẽ quay về phát tiết lên thuộc hạ.
Mà đám thuộc hạ cũng không phải hạng tốt lành, tất nhiên sẽ phát tiết lên đám tán tu của Xung Đột Thành, thuận theo lẽ đó Tần Trạch rất dễ dàng đạt được mục đích.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, trên đài hai bên đã đánh rất quyết liệt, Hắc Phong mỗi lần xuất chiêu đều là ngoan thủ, nhắm vào chỗ yếu hại mà đánh.
Hoàng Hùng cũng không yếu thế, phản đòn liên tục, cũng không ngừng t·ấn c·ông ngược lại, hai bên đánh có thể nói là có đến có về, tính thế lâm vào giằng co.
Không khí xung quanh gai người đã sớm bị dảo lộn, chân khí bắn tung toé khắp nơi, cũng may đấu trường nằm khá xa khu vực khán giả, nếu không còn rất nhiều người bị vạ lây.
Nhưng tình thế cũng không kéo dài bao lâu, do liên tục sử dụng đại chiêu, chân khí hao hụt một cách nhanh chóng, hai bên đã sớm mệt mỏi, uy thế không còn mạnh như lúc đầu.
Tần Trạch biết cơ hội nhúng tay đã đến, hắn cũng đã dò xét qua toàn bộ đấu trường một lượt, không có đại tông sư quan chiến, hắn có thể buông tay mà bày cục.
Hoàng Hùng tụ lực lao lên, hắn cảm thấy tốc độ bản thân hình như tăng một chút, nhưng như vậy càng tốt, thương trong tay uốn lượn, nhắm chân Hắc Phong đâm tới.
Hắc Phong cũng không chậm trễ, chân phải đạp mạnh, thân hình nghiêng qua bên trái, tránh đi công kích, tay hắn vung mạnh thương, quét qua cổ Hoàng Hùng.
Thấy mũi thương càng lúc càng gần, Hoàng Hùng nhanh chóng lợi dụng lực phản của thương vừa cắm xuống đất, bật ngửa ra sau, ngay khi tiếp đất, hắn lại bật lên, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
Cứ như vậy, trong bất tri bất giác, tốc độ của Hoàng Hùng dần tăng lên, uy lực công kích tuy vẫn như cũ nhưng tốc độ chính là ưu thế.
Hắc Phong cũng thấy không đúng, rõ ràng hai người đánh rất lâu, chân khí vốn đã không còn bao nhiêu, tại sao tốc độ tên này còn đang tăng dần lên.
Nhưng hắn không có thời gian tìm ra vấn đề, chỉ có thể toàn lực mà chống đỡ, nhưng kẻ ngu cũng đều nhìn ra, hắn đã lâm vào thế hạ phong.
Quả nhiên, không lâu sau, Hắc Phong vô lực ngã xuống, nằm trến sàn mà thở hổn hển, còn Hoàng Hùng vẫn đứng đấy, tuy sắc mặt hơi tái, nhưng cũng còn đúng được.
- Ài, vẫn là Hoàng Hùng kiên trì lâu hơn, xem ra Tông Sư Bảng phải đổi.
Có người thở dài nói.
- Hừ, chưa đến cuối cùng còn chưa biết được đâu.
- Ngươi có bị ngu không, một người đã ngã xuống rồi mà còn chưa đến cuối cùng, não tàn cũng không đến mức đó chứ.
- Hừ, ngươi mới não tàn, ngươi nghĩ như vậy là xong rồi sao, đợi xem, Hắc Phong chút nữa sẽ lật ngược thế trận, một thương xuyên sọ Hoàng Hùng
Tên kia vẫn rất có lòng tin, không thể nghi ngờ, rõ ràng hắn đã đặt cược hết vào Hắc Phong cho nên mới nói như vậy cũng để an tâm hơn.
Hai người không ai chịu ai, liền bắt đầu cãi vã, không khí trên khán đài cũng bị hai người khiêu động, bắt đầu chia ra hai phe mà chửi bới, chỉ khổ Tần Trạch ở giữa, không biết làm gì.
Hoàng Hùng lê từng bước đến bên cạnh Hắc Phong, nhìn từng là huynh đệ nằm vô lực dưới sàn, hắn nói.
- Xem ra là ngươi thua.
Hắc Phong dùng chút sức cuối nhìn lại, hắn thở dài, nhả ra một câu.
- Đúng, ta thua.
Hai người lại lâm vào yên tĩnh, Hắc Phong tự nhân thua chứng tỏ hắn phải c·hết, một khi lên sinh tử đài, không c·hết người, không thể xuống.
Hoàng Hùng nâng thương, mũi thương nhọn hoắt chỉ thẳng cổ Hắc Phong, hắn dùng sức, đam mạnh xuống.
Nhưng khi chỉ cách cổ Hắc Phong còn một chút, hắn dừng lại, hai tay run rẩy, ánh mắt có chút đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, lúc trước hai người xung đột, đúng là nhiều lần hắn muốn g·iết Hắc Phong, nhưng khi sự thật tới gần, hắn lại không dám động thủ.
Ngay lúc tay hắn định rút lại, một thanh âm truyền đến, mang theo sự cương quyết.
- Động thủ đi, nếu không ngươi không xứng oàm huynh đệ của Hắc Phong ta.
Toàn thân Hoàng Hùng như bị khựng lại, lúc quay đầu lạ, Hắc Phong đã nhắm mắt, không chút sợ hãi chờ c·hết.
Hoàng Hùng cắn răng, nâm chặt thương, hắn nhớ về từng kí ức của hai người, lúc buồn uống rượu, lúc vui thì luyện võ, có thể nói là tiêu diêu tự tại, nhưng chỉ vì một người con gái mà lại đi đến nước này.
Hắn nhắm mắt, thương trong tay theo đó đâm xuống, Hắc Phong gần như ngay tức khắc tắt thở, Hoàng Hùng theo đó mà quỳ xuống bất động.
Khán giả thấy cảnh này, ngay lập tức sôi trào, những người cược Hoàng Hùng thì vui mừng reo hò, kẻ đặt Hắc Phong thì điên cuồng chửi bới, kéo nhau ra về.
Tần Trạch liếc mắt ngó nhìn một chút, tốt lắm, Lan Anh Kiệt gần như đã đen cả khuôn mặt, gần như tài sản cua hắn đều cược vào Hắc Phong, vậy mà như thế đi tong, tức giận, hắn phất áo bỏ đi, mặc kệ lời chào hỏi, mời gọi của mấy người khác.
Tần Trạch rất hài lòng, chỉ cần Lan Anh Kiệt nổi giận thì chính là tốt.
Hắn vô ý liếc qua đấu trường một chút, phát hiện Hoàng Hùng vẫn quỳ ở đó, hiếu kì, bèn dò xét thử.