Chương 94: Tông Sư Quyết Đấu
Trương Tru bắt đầu kể về câu chuyện của bản thân, từ bé đến lớn, hắn đều kể, không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, tại sao lại tin tưởng Tần Trạch mà cứ kể, kể mãi.
Nghe xong câu chuyện của hắn, Tần Trạch cũng không có cảm xúc gì, hắn thấy cuộc sống của Trương Tru chỉ có thể coi là bình thường.
Thế gian muôn hình vạn trạng, kẻ khổ còn rất nhiều, mỗi người đều có một câu chuyện riêng, hắn làm sao mà đồng cảm hết được.
Hắn nhẹ vỗ bả vai Trương Tru, ngẩng đầu lên trời thở dài nói.
- Ngươi ở Xung Đột Thành à, ài, cũng đã lâu không đến đó, nếu không ngại, chúng ta có thể chung đường.
Nghe Tần Trạch nói vậy, Trương Tru nhất thời hào hứng.
- Tiền bối ngài nói thật, như vậy thì tốt quá, có cao thủ như ngài đi cùng, ta không còn lo lắng cái gì nữa.
Mặc dù hắn không biết vị tiền bối này mạnh bao nhiêu, nhưng chắc chắn là mạnh hơn bản thân hắn.
Đột nhiên, Trương Tru gãi đầu, cười hì hì nói.
- Tiền bối, ta còn chưa biết nên gọi ngài như thế nào.
Nói thẳng ra chính là không biết tên, kể cũng lạ, hai người nói chuyện hào hứng lâu như vậy, ngay cả tên đối phương cũng không thèm hỏi
- Ta sao, ta họ Hà, còn tên thì cũng đã lâu ta không dùng đến, thôi bỏ đi, trước hết về Xung Đột Thành trước đã.
Trương Tru nghe thấy thế, vội vàng tiến lên phía trước, dẫn Tần Trạch về Xung Đột Thành.
Đi không bao lâu, Xung Đột Thành đã nằm nga trước mặt, Trương Tru nhút nhát tiến lên nói.
- Hà tiền bối, nếu ngài chưa có chỗ nghỉ ngơi, có thể đến nhà ta trú tạm, tuy nhà của ta không rộng rãi gì nhưng được cái thanh tĩnh.
Nói đến đây, hắn không biết nói gì thêm nữa, nhà hân đúng là thanh tĩnh, nhưng là do ở nơi héo lánh nhất, ngoài thanh tĩnh ra hình như cũng chẳng còn cái gì khác.
Tần Trạch liếc mắt nhìn hắn một chút, tâm tư tên này Tần Trạch lướt qua liền biết, đây là muốn tạo chút quan hệ với hắn, cầu mong có chút chỉ điểm tu hành.
Dù sao cũng không ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của Tần Trạch, nên hắn gật đầu đồng ý.
Trương Tru vui mừng trong lòng, vội mời Tần Trạch về nhà, tính toán thời gian, chắc cũng gần đến thời điểm Kiệt Anh Hội đi thu tiền, chỉ cần hắn giữ vị này lại bên cạnh, dù gì cũng sẽ không bị vét sạch như lần trước.
Hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ dựa vào Tần Trạch mà thoát khỏi nơi này, thứ nhất, hai người cũng chỉ lần đầu gặp mặt, chắc gì sẽ giúp, thứ hai là hắn không tin vào thực lực của Tần Trạch, cho dù mạnh hơn hắn cũng chỉ võ sư là cùng, sao so với Kiệt Anh Hội.
Hai người đến một con hẻm nhỏ, xung quanh có mùi hôi nhè nhẹ thoang thoảng, mấy căn nhà xung quanh có chút ánh sáng lờ mờ chiếu ra.
Nơi đây thật sự rất thanh tĩnh, chỉ có vài thanh âm động vật vang vọng, tiếng người nói chuyện gần như m·ất t·ích.
Trương Tru dẫn Tần Trạch đến trước một căn nhà nhỏ, lụp xụp, mái nhà đã sớm thủng lỗ chỗ, tường nhà bong tróc, toàn bộ ngôi nhà phát ra một màu sắc cổ xưa.
Tần Trạch được bố trí cho căn phòng coi như đẹp nhất, tuy không rộng rãi, nhưng cũng còn có thể, hắn không có chút phật lòng.
Tuy tên Trương Tru này tư chất bình thường, khó thành đại khí, nhưng lễ nghĩ vẫn là biết, nên cho chút gì đó, tránh lại áy náy trong lòng.
Ài, Tần Trạch thở dài, hắn đứng dậy ra khỏi phòng, hướng xuống khu bếp nấu ăn nhìn xuống.
Trương Tru đang tất bật nấu cơm, hắn chỉ là võ giả, vẫn còn cần bổ sung năng lượng bằng ngũ cốc, không như Tần Trạch, cho dù không ăn uống trong mấy năm vẫn không vấn đề gì.
- Trương tiểu tử, ngươi có rảnh không.
Tần Trạch lên tiếng gọi, trong ngữ khí tràn đầy sự già dặn cùng với thái độ bề trên, nhưng Trương Tru nghe vậy lại không khí chịu, vội vã bỏ chuyện trong tay, hối hả chạy đến.
- Tiền bối ngài gọi ta.
- Ừm, cũng không thể ăn ở không nhà ngươi được.
Tần Trạch ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, nhấp chút nước, từ tốn nói.
- Dụng ý của ngươi, ta cũng coi như hiểu, được rồi, tu hành có gì không hiểu cứ hỏi.
Trương Tru vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, vội vàng cảm ta Tần Trạch, hắn cũng không chối từ, vội vàng mà hỏi.
Hắn cũng không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là tốc độ tu luyện quá chậm, nên chỉ muốn tăng chút tốc độ lên.
Tần Trạch đánh giá Trương Tru lần nữa, thầm lắc đầu, hết cách, ai bảo thiên phú tên này kém quá đâu, tiện ta chỉ vài bí quyết vận khí, nói thêm vài câu huyền bí, đến ngay cả Tần Trạch cũng không hiểu, sau đó mượn cớ đuổi hắn đi.
Trương Tru vui vẻ về phòng mà lĩnh hội, Tần Trạch thì không rảnh như vậy, đợi Trương Tru đã nhập định, thân hình Tần Trạch ngay lập tưc biến mất vô ảnh vô tung.
Nghe nói dưới đất Xung Đột Thành có một đấu trường, chuyên dành cho đấu sinh tử, lúc đầu chỉ dành cho hai bên giải quyết ân oán, nhưng về sau lại thành nơi cá cược lớn nhất Xung Đột Thành.
Thế gian kẻ không s·ợ c·hết không nhiều nhưng cũng không ít, cho nên đấu trường này gần như ngày nào cũng có sinh tử đấu.
Tuy nhiên, kẻ xem náo nhiệt lại càng nhiều hơn, nhất là những người thấp cổ bé họng ngoài kia, đến để xem tử đấu để thoả mãn dục vọng chém g·iết của bản thân, hoặc hi vọng vào đó mà phất lên.
Hôm nay, nghe nói có cường giả Tông Sư Bảng đến quyết sinh tử nên tụ tập rất nhiều người.
Tông Sư Bảng, chính là ở trong Xung Đột Thành đề danh những tông sư mạnh nhất, trên bảng có năm mươi người, chính là năm mươi tông sư mạnh nhất, nghe nói, đứng đầu Tông Sư Bảng còn có lực chiến đại tông sư.
Muốn lên bảng cũng không phải dễ, đầu tiên đương nhiên là cần thực lực, phải biết, cuối bảng cũng đã là tông sư lục trọng đỉnh phong, lực chiến còn hơn cả thất trọng, cho nên, không là tông sư hậu kì, đừng mơ lên bảng.
Có thực lực thôi chưa đủ, còn cần phải chứng minh, cũng rất đơn giản, chỉ cần đánh bại cường giả trên bảng là có thể thay thế vị trí đó, nghe có vẻ đơn giản, nhưng những người trên bảng cũng biết đề phòng, tất nhiên sẽ chuẩn bị nhiều thủ đoạn từ trước.
Hiện trong Xung Đột Thành có hơn ha trăm vị tông sư, nhưng cũng chỉ có năm mươi người lưu danh trên đó là đủ hiểu.
Hai vị quyết đấu hôm nay thứ hạng cũng không thấp, một vị là xếp thứ mười năm, Hắc Phong, tu vi tông sư bát trọng, đã từng mấy lần chém c·hết tông sư cửu trọng cho nên uy danh không nhỏ.
Vị thứ hai là Hoàng Hùng xếp thứ mười sáu, tu vi cũng là tông sư bát trọng, cũng chém g·iết qua tông sư cửu trọng, từ chiến tích nhìn lên, hai người rõ ràng thực lực sàn sàn nhau.
Hoàng Hùng vốn đã có tư cách khiêu chiến Hắc Phong, giành lấy vị trí thứ mười năm, nhưng hai người cũng đã từng gặp mặt, rất hợp ý, tuy không phải bằng hữu nhưng lại còn thân hơn bằng hữu.
Hai người vốn không nên đến một bước này, nhưng trớ trêu thay, cả hai cùng thích một cô gái, hai người ra sức theo đuổi, còn từng cá cược rằng, khi một người lấy được trái tim của nàng thì người còn lại phải mặc váy đến tham dự hôn lễ.
Sau đó chính là những màn tỏ tình, vun đắp tình yêu của ba người, nhưng sau một thời gian không có kết quả, cô gái kia cũng không nghiêng về phía ai, hai người mất kiên nhẫn, quyết định dùng thực lực mà phân.
Nhưng quyết định vừa ra không lâu, cô gái kia bất ngờ c·hết trong nhà, nghi ngờ t·ự s·át, hai người ủ rũ lúc lâu, không biết moi từ dâu ra tin tức, sau đó chính là đổ lỗi cho nhau.
Chuyện tiếp theo thì rất đơn giản, hai người lời qua tiếng lại không có kết quả, lôi nha lên sinh tử đài, dùng mạng mà định đúng sai.
Tần Trạch hiểu hết câu chuyện này cũng ngớ ra một lúc, nếu hắn đoán không lầm, có lẽ ha tên ngu xuẩn này đã vào tròng của người khác.
Nhưng dù gì cũng là tông sư, không thể mất lí trí đơn giản như vậy được, tất nhiên trên thân cả hai người cũng đã chịu qua chút thủ đoạn, mới đánh mất lí trí như vậy.
Hắn nheo mắt lại, như vậy, mục đích của h·ung t·hủ là gì, muốn g·iết một người trong đó, hay là muốn cả hai lưỡng bại câu thương, sau đó hạ át cả hai, từ thực lực biểu hiện của cả hai, khả năng sau là hợp lý hơn.