Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Thế Luân Hồi Nhất Thế Cầu Tiên

Chương 93: Gặp Gỡ




Chương 93: Gặp Gỡ

Tần Trạch bay lượn một vòng, cuối cùng mò đến trên tường thành ngồi ngắm cảnh, dù sao hắn cũng không cần gấp, thi thoảng thả lỏng một chút cũng được.

Xung quanh Xung Đột Thành bao quanh bởi những ngọn núi đá lởm chởm, khung cảnh này làm cho toà thành như bị vao vây lại, từng ánh mặt trời chiếu qua đỉnh núi làm cho cảnh đẹp đến lạ thường.

Đột nhiên, Tần Trạch phát hiện một thanh niên trẻ tuổi, nhưng thần sắc nhợt nhạt, bước đi lững thững, như một người đứng tuổi trải qua nhiều sóng gió mà đánh mất bản thân, lạc lõng giữa dòng đời, không còn chút hăng hái mà tuổi của hắn nên có.

Hiếu kì, Tần Trạch quét thần niệm qua nhìn rõ chút.

Ừm, võ giả thất trọng, không tệ, nhưng cũng chỉ vậy thôi, mà khuôn mặt này hình như hắn thấy ở đâu thì phải.

Đúng rồi, là khu phía Nam, lúc hắn đang dò xét khu vực đó thì có lướt qua thanh niên này, không ngờ lại thấy lần nữa, có lẽ là có duyên đi.

Nhìn bộ dang kia, chắc chắn tán tu không thể nghi ngờ, bộ dang tuyệt vọng kia hẳn là do bị Kiệt Anh Hội chèn ép quá mà nên, mà cái đuôi theo sau chắc là mạng lưới tình báo của Kiệt Anh Hội.

Tần Trạch nhìn qua góc tối, khoé miệng nhếch lên một chút đường cong, tốt, cứ như vậy mà thực hiện.

Trương Tru đi thẳng ra ngoại thành, điểm đến đã được hân tính trước nên không cần tốn thời gian mò mẫm.

Hắn cần phả bắt một con Hoàng kê, cũng không khác mấy so với gà thông thường, chẳng qua thân gà có màu vàng, nga cả mào cũng là màu vàng, do là yêu thú nên thực lực chiến đấu có thể so với võ giả.

Thẳng đến một lùm cây nhỏ, Trương Tru dừng lại, phía sau lùm cây này chính là hang ổ của một đám Hoàng kê.

Chỉ cần có chút thực lực, đương nhiên hắn sẽ không ngần ngại lao vào bắt lấy, nhưng hắn chính là không có, cũng không dám.

Nhẹ nhàng đặt bẫy xuống bụi cỏ, hắn dùng hết sức bình sinh mở bẫy ra, cài lẫy, chiếc bẫy sau khi mở ra trông như một cái miệng lớn há rộng, hai hàm gắn lên những chiếc đinh nhọn hoắt.

Trương Tru thận trọng đặt mồi lên trên lẫy, tay hắn run rẩy tiến lại gần, hắn biết, uy lực của chiếc bẫy này rất mạnh, nếu sơ sẩy, một cánh tay của hắn coi như hết cách cứu chữa.



Phù!

Thở dài một cái, hắn quyệt chút mồ hôi trên trán, hài lòng ngắm nhìn chiếc bẫy mà bản thân đặt.

Việc tiếp theo chỉ đơn giản là chờ đợi, hi vọng có con Hoàng kê đen đủi nào đó mò đến.

Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn có thể thả lỏng được, bới khi Hoàng kê dính bẫy, nó có thể sẽ kêu đồng loại đến trợ giúp, hắn phải nhân lúc vừa sập bẫy, lao ra bắt lấy Hoàng kê, sau đó nhanh chóng rút lui.

Việc cũng đơn giản, nhưng quan trọng là bản thân hắn sẽ phải liên tục chú ý tình hình bẫy, đồng nghĩa với việc không được nghỉ ngơi, cùng thêm chờ đợi thời gian dài chán nản.

Trương Tru không quan tâm mấy vấn đề đó, hắn lùi ra cách đó khoảng mười mét, trèo lên thân cây, nằm úp sấp trên cành, như một con rắn đang chờ đợi con mồi.

Một ngà lại một ngày qua đi, vẫn không hề có động tĩnh, nhưng Trương Tru không vội, hắn vẫn như vậy, nằm im trên thân cây, hai mắt mở lớn, chăm chú vào vị trí đặt bẫy.

Hắn biết, bản thân không phải cao thủ, không thể dễ dàng hoàn thành mấy nhiệm vụ đơn giản này, cho nên chỉ có cách dùng thời gian đi mài, hi vọng máu ra chút thành quả.

Ông trời quả nhiên cũng không phụ lòng người, năm ngày sau, rốt cuộc có động tĩnh.

Một con gà màu vàng rón rén ra khỏi hang, như thể trước kia từng bị cái gì làm cho sợ hãi, nó thong thả bước đi mấy bước, thấy không có gì kì lạ, mới an tâm mà bước nhanh hơn.

Nhưng đột nhiên nó ngừng lại, hai mắt chăm chú nhìn thứ gì đó, ha chân như trĩu nặng không thể nhấc lên, nó đứng đó như một pho tượng, hai mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí.

Cục cục! Cục cục!

Nó nhẹ kêu hai tiếng, không thấy có gì kì lạ, hai mắt sáng lên, từng bước từng bước tiến tới bên chiếc bẫy mà Trương Tru đặt.

Ngâm nhìn cây linh dược trước mắt, hai mắt nó sáng lên, vừa đưa chân định tiến lên thì bỗng dưng lại thụt lại, hình như cả nhận được thứ gì đó không đúng.



Cách đó không xa, Trương Tru nín thở chờ đợi, khi thấy con gà sắp sập bẫy, trái tim của hắn gần như được nâng lên đến cổ họng, hai mắt hắn nhìn chằm chằm và từng hành động nhỏ của nó.

Nhưng khi nó hạ chân xuống, Trương Tru suýt chút nữa thì lao ra, may mà nhẫn nhịn lại được, tuy vậy, trong lòng hắn cũng mắng chửi nó một trận, bình thường không phải là nên sập bẫy sao, sao hắn cảm thấy hình như con gà này đang đùa hắn.

Con gà ngó liếc xung quanh một vòng, lắc lắc cái đầu nhỏ của nó, khoan thai bước chân đi vào.

Rầm! Quác!

Thanh âm sập bẫy vang lên, theo đó là một thanh âm kinh hãi của con gà, do lực bật của bẫy quá mạnh, lá khô xung quanh bay tán loạn.

Trương Tru căn bản không chờ nhìn rõ tình huống, vận khí lao ra, dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy con gà, hắn không chần chừ, hai chân đạp mạnh đất, kéo theo con gà bắn ngược về phía sau.

Chạy được một đoạn, hắn mới dám dừng lại nghỉ ngơi, hắn há miệng thở hồng hộc, nhìn con gà nhỏ trong tay, hắn hài lòng nở nụ cười.

Mặc dù đây chỉ là một con nhất giai yêu thú, cùng lắm cũng chỉ nhận được hơn trăm lượng hoàng kim, nghe thì có vẻ không nhỏ, nhưng chi phí mua dược liệu tu luyện của hắn cũng không sai biệt lắm.

Nhưng hắn rất vui, bởi đây chính là thành quả của mấy ngày chờ đợi, là sự đánh đổi thời gian của hắn, cho nên hắn rất vui mừng.

Lúi húi buộc con gà lại, thu dọn lại bẫy một chút, Trương Tru đeo túi đồ lên lưng, hí hửng chuẩn bị trở về Xung Đột Thành.

Đúng lúc này, một thanh âm t·ang t·hương từ sau lưng hắn truyền đến.

- Tiểu hữu, Hoàng kê của lão phu nuôi đây đã lâu, lễ nào ngươi định cứ như vậy mà mang đi hay sao.

Trương Tru giật mình quay lại, không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã xuất hiện một lão nhân, tuy chưa già đến mức lưng còng tóc bạc, nhưng xưng một tiếng lão nhân cũng đủ.

Hắn hoảng hốt nhìn con gà trong tay một chút, không đúng, rõ ràng hắn đã tìm hiểu rõ, đây là hang gà hoang chứ không hề có người nuôi dưỡng như lão nhân này nói, cho nên, rõ ràng hắn đang bị người khác tìm phiền phức.



Mặc dù đoán được phần nào ý nghĩ lão nhân, hắn cũng chỉ có thể cúi người hành lễ nói.

- Lão tiên sinh thông cảm, tại hạ chỉ là không ngờ đám gà này lại có người nuôi dưỡng, vô ý bắt lấy, nếu ngài đã mở lời thì ta cũng xin trả lại con gà cho ngài, còn v·ết t·hương trên thân nó ta cũng sẽ giúp ngà chữa khỏi.

Hắn chỉ có thể cúi đầu nhận sai, mặc kệ lão nhân này là ai, tóm lại là mạnh hơn hắn, không đắc tội vẫn tốt hơn.

Tần Trạch nhìn điệu bộ tên này, rất hài lòng, người trẻ tuổi nên biết phân tấc như vậy.

Không sai, lão nhan này chính là do Tần Trạch giả trang, trong mất ngày Trương Tru chờ đợi, hắn đã dành hết công phu ngụy trang bản thân thành một lão cao thủ.

Hắn dự định dùng thân phận này mà tung hoành một phen, dù sao, sau khi bỏ mặt nạ, ai biết hắn là ai.

- Hahaha, không cần khẩn trương, lão phu cũng chỉ đùa một chút mà thôi, nhìn ngươi thuận mắt, tặng cho con gà thì đã làm sao.

Tần Trạch vuốt râu cười nói, hắn thể hiện rõ một bộ lão tiền bối coi trọng vãn bối, hai mắt hắn híp lại, như muốn nói, người trẻ tuổi, ta coi trọng ngươi.

Trương Tru nghe vậy mừng rỡ, hắn vội vàng quỳ lạy.

- Đa tạ tiền bối, đa ta tiền bối.

- Được rồi, được rồi, mau đứng lên, nam nhi dưới gồi là vàng, sao có thể tùy tiện mà quỳ xuống như vậy.

Tần Trạch đon đả chạy đến, nâng Trương Tru đứng dậy, một bên chép miệng dạy dỗ.

- Ta chỉ là nhìn ngươi thuận mắt, lại cùng ta có duyên, nên tặng con gà, cần chi hành đại lễ như vậy.

Trương Tru không biết nói gì thêm, chỉ có thể cười trừ, tay vô ý thức gãi gãi đầu.

Tần Trạch thấy thế, giả ý hỏi.

- Ồ, quên chưa hỏi, ngươi người nơi nào, sao lại chui vào tận đây bắt thú, lại còn đi một mình, chẳng lẽ ngươi không sợ yêu thú cường đại đ·ánh c·hết hay sao?

Nghe hắn hỏi vậy, Trương Tru chỉ có thể thở dài.